Vạn Xuân năm thứ chín, trong kinh thịnh truyền: Phía nam Liên Vân sơn mạch, sâu trong dãy Đại Long sơn, có tiên nhân trường sinh bất tử. Đế còn chưa già, lại đã bắt đầu lo lắng, sai người tìm hiểu thực hư.
Liên Vân sơn mạch chỗ đó, cách chừng một dặm, có thôn nhỏ, gọi Hạnh Hoa thôn. Trong thôn thôn dân vẫn thường hay bảo nhau: Đào Hoa chân nhân cùng nàng đồ đệ, Vân ca nhi, chính là một lớn một nhỏ thần tiên.
Vân ca nhi: Chỉ đúng một nửa. Ta một tiểu thợ rèn, ngẫu nhiên sẽ chữa ít bệnh, thỏa thỏa một cái phàm nhân, các ngươi con mắt nào thấy ta thần tiên rồi?
Cho nên: Ta không phải, ta không có, đừng nói mò!
Trích đoạn:
Ánh trăng bàng bạc, dưới gốc đào hoa, có người nữ, ngồi trên ghế đá, tay cầm bầu rượu nhỏ. Gió thổi phất phơ, đào hoa bay trong gió, có cánh đọng lại trên vai nữ nhân, nàng ngoái đầu lại, nhìn hắn nhoẻn miệng cười.
Nữ nhân này, Nhạc Vân thề, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ nàng!
"Tiểu Vân Vân, đến đây!" Tay nàng đưa ra, ngoắc ngoắc.
"Đào hoa ổ lý đào hoa am
Đàp hoa am lý đào hoa tiên
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ
Lại lấy đào hoa hoán tửu tiền"
Sư phụ nhặt trên vai cánh hoa đào, đặt vào trong tay hắn, cười híp mắt, nửa tỉnh nửa say hờn dỗi nói: "Lại lấy đào hoa hoán tửu tiền. Đào hoa cho ngươi, tiền đâu!"