Chương 3: Đào hoa am
-Tốt! Chư vị đại gia, đến nơi!
Tiểu nhị lên tiếng, dường như nhắc nhở mọi người tỉnh lại từ trong bài thơ. Lan nhi vẫn còn dư vị, hỏi:
-Thật đẹp một bài thơ. Này thơ gọi là gì?
Tiểu nhị lắc đầu:"Vân ca nhi hắn nói đây cũng không phải một bài thơ hoàn thiện, cho nên không có đặt tên."
"À!" Lan nhi nghe vậy giống như có điều tiếc nuối, chợt nhớ ra điều gì, hỏi:
-Vậy vị kia Đào Hoa chân nhân lúc này liền đáp ứng Vân ca nhi rồi chứ?
"Cái này tiểu nhân cũng thật không biết!" Hắn đáp: "Dù sao Vân ca nhi nếu như không nguyện ý kể, chúng ta cũng không có cách nào, chỉ biết từ đó về sau, Thanh Bình am liền đổi thành Đào Hoa am rồi. Mọi người nhân đó, cũng gọi tạm bài thơ ban nãy là Đào hoa am ca."
'Đào Hoa chân nhân, Đào hoa am, thì ra là như vậy!" Lan nhi lẩm bẩm. Lúc này Lưu thúc chợt ngạc nhiên hỏi: "Tiểu huynh đệ, không phải nói Đào Hoa am ở trên Thanh Phong sơn ư? Này mới lạ phụ cân chân núi, lại nói, ngươi đưa chúng ta đến nhà này thợ rèn làm gì?"
Đám người nhìn lại, quả thật nơi bọn họ đang đứng xung quanh có vài hộ dân cư, thưa thớt còn hơn cả Hạnh Hoa thôn. Mà trước mắt một hộ, tiếng búa gõ đinh tai không ngừng từ bên trong vọng ra, từng luồng hơi nóng thổi ra chạm nhẹ lên mặt. Khỏi cần nói cũng biết, đây là lò rèn.
Đối với mấy người nghi hoặc, tiểu nhị hiện tại cũng không nghỉ giải thích, chỉ là bước vào sân, hô lớn:
-Vân ca nhi, Vân ca nhi có ở đây không?
Hắn hô mấy lần, lần sau càng lớn hơn lần trước. Đến khoảng chừng lần thứ năm, tiếng búa trong nhà chợt giảm đi, tiểu nhị chuẩn bị hô lần thứ sáu, liền thấy một thiếu niên to con, mặt mũi chất phác chạy ra, hỏi:
-Vân ca nhi ở bên trong, chính đang rèn một thanh trường đao. Ngươi có chuyện gì không?
Tiểu nhị đáp:
-Cần nhờ Vân ca nhi xem chút bệnh.
Thanh niên nghe vậy lại hỏi: "Bệnh như thế nào?"
Tiểu nhị giống như đã quen, liền chỉ vào chân nói rõ tình huống: "Bị đồ vật đập vào, chưa gãy xương, chống nạng vẫn đi được"
Thanh niên nhìn nhìn lấy chân của tiểu nhị, cảm thấy không sai biệt lắm liền nói: "Tốt, ta vào thông báo một tiếng. Ngươi chờ một lát thì là được!" Nói xong bèn đi vào.
Tiểu nhị nghe vậy, liền cũng thành thật, không để ý nền sân bẩn, ngồi bệt xuống chờ. Lan nhi không hiểu hỏi hắn: "Không phải nói kia Vân ca nhi sẽ trị bệnh sao? Cớ gì lại ở đây rèn đao? Tiểu nhị ngươi có phải hay không nhầm lẫn?"
"Nhầm là không thể nào nhầm!" Tiểu nhị khẳng định: "Chính bởi có Vân ca nhi người như vậy, sẽ làm thợ rèn, lại sẽ chữa bệnh, độc nhất vô nhị, chúng ta mới không lẫn vào đâu được."
"Ah!" Lan nhi gật đầu, đối với Vân ca nhi hứng thú chợt giảm bớt. Lưu thúc cũng lắc đầu, một cái thô kệch thợ rèn, lại còn có thể làm cái gì tuyệt thế thần y hay sao? Phỏng chừng, cùng lắm là sẽ biết xem mạch, bốc một vài thang thuốc đơn giản vậy đi! Chẳng qua, làm thợ rèn, còn hiểu xem bệnh, tại nơi này thôn nhỏ, xác thực khó có được.
Đám người chờ thêm một hồi, bên trong cửa chợt mở, một luồng sóng nhiệt cuồn cuộn phả thẳng vào mặt. Từ trong cửa, một bóng người xuất hiện. Hắn dáng người khôi ngô tuấn vĩ, dáng đi thẳng tắp, long hành hổ bộ, chậm rãi bước ra. Người bước ra không mặt niên kỉ không lớn, ước chừng hai mươi tầm đó, mái tóc đỏ hung, dài quá ngang vai được buộc lại một cách gọn gàng. Hắn dưới thân quấn vải xám, trên người để trần, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, xạm đen đi vì khói. Theo sau chính là người thiếu niên ban nãy tiếp chuyện tiểu nhị. Cứ việc người thiếu niên ban nãy nói chuyện với tiểu nhị, dáng người cũng tính là to con, chính là so với nam tử trước mắt, vẫn thấp hơn quá nửa đầu, khiến cho hắn phút chốc càng trông giống tiểu bằng hữu vậy. Lúc này nam tử đi đằng trước quay qua hỏi thiếu niên:
-Chính là bọn họ sao?
"Phải!" Thiếu niên tay chỉ vào tiểu nhị: "Vân ca nhi, là người này, hắn chân b·ị t·hương."
Nam tử lúc bấy giờ, tức Vân ca nhi, nhìn lấy tiểu nhị đang ngồi bệt dưới đất, nạng gỗ vứt chổng vó một bên, bên tiến đến, cũng không nề hà ngồi xổm xuống, hỏi:
-Tiểu nhị, chân ngươi làm sao?
Tiểu nhị dáng người vốn bình thường, so với thiếu niên ban nãy vốn đã thấp, nay gặp Vân ca nhi ngồi xổm xuống, cảm giáp áp bách bao phủ toàn thân. Chính là, hắn giống như cũng quen thuộc, không cảm thấy có gì không thoải mái, liền lấy tay chỉ vào bắp đùi, nói:
-Vân ca nhi, chỗ này b·ị t·hương.
-Tốt, cởi ra ta nhìn xem!
Vân ca nhi không để ý nói, đáp lại là ánh mắt khó khăn ra hiệu của tiểu nhị. Hắn nhìn sang, phát hiện có một nữ nhân đang lom lom nhìn mình, chợt có chút xấu hổ, quay qua mắng:
-Không nói sớm!
Nói rồi đối với Lan nhi mỉm cười:
-Còn phiền cô nương quay lưng, ta cho tiểu tử này nhìn xem thế nào?
Không đợi hắn nói xong, Lan nhi liền chẳng phí lời quay ngắt đi. Nàng vừa quay người, chợt nghe sau lưng bỗng có tiếng vải bị xé rách 'Xoẹt" một cái, sau đó, tiểu nhị thanh âm ấm ức vang lên; "Vân ca nhi, nói tốt cởi quần đây, ngươi như thế nào trở tay liền xé một mảng ở trên đùi. Quần này về sau ta còn muốn hay không?"
Lại nghe Vân ca nhi mắng:"Có hết hay không, ngươi một người nam nhân, cũng không ngại cởi quần cho nam nhân khác nhìn. Ngươi không ngại, lão gia đều ngại nhìn phải ngươi trứng cút. Lại nói, quần gì rách nát, ta vừa giật thì mẹ nó đứt. Gia trị ngươi trên đùi thương, không bằng cái quần nát à!"
Lan nhi nghe thế, chen miệng: "Có thể đưa tiểu nhị vào trong à, sao ngươi trị bệnh tùy tiện như vậy, liền ngay ngoài sân!"
Tiểu nhị giật mình, nhìn lấy Vân ca nhi giống như có chút ý động, vội nói: "Đa tạ cô nương hảo ý, nhưng tốt nhất vẫn là thôi. Vân ca nhi chỗ bên trong phòng ốc, nóng không phải người bình thường có thể chịu được. Tiểu nhân vì cái mạng nhỏ, hay là ở ngoài này thôi.!"
Vân ca nhi lúc này, nhìn lên đùi tiểu nhị, chỗ ấy máu thịt có phần be bét, dính dính. Hoàng sắc huyết tương cùng máu không ngừng rịn ra, quyện vào nhau. Chỗ v·ết t·hương rộng chừng nửa gang tay, xung quanh rịn máu, tím bầm môt mảnh. Hắn cau mày, hỏi: "Không phải dã thú, cũng không phải đao kiếm. Bị cái gì đập vào, ác như vậy?"
Tiểu nhị cười khổ kể lại, Vân ca nhi nghe xong chép miệng: "Đúng là không phải thứ tốt lành gì, có cơ hội, gia thay ngươi đánh bọn kia một trận." Hắn nói xong thì bỏ trong, lại trở ra mang theo một hộp nhỏ, đoạn mở ra lấy từ bên trong hai lát mỏng, không rõ là thứ thảo dược gì, đối với v·ết t·hương trên đùi tiểu nhị trực tiếp đắp lên. Vân ca nhi lại không biết lấy từ đâu một viên thuốc, hình cầu, nhỏ cỡ nửa ngọn út, hô: "Há miệng!" Sau đó không chút ngần ngại ném vào miệng tiểu nhị. Hắn làm xong, phủi tay đứng dậy, nói: "Tốt lắm, chờ một lát lành thương, đứng dậy đi một vòng, thấy tốt thì về!"
Lan nhi vẫn đang quay người, còn chưa rõ tình hình, cũng không biết nàng Lưu thúc, ánh mắt đã sáng rực, chăm chăm nhìn vào v·ết t·hương của tiểu nhị. Chỗ đó hai lát thảo dược đắp lên, da thịt không ngừng nhúc nhích, bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Tiểu nhị da dẻ hồng hào, uốn qua uốn lại rên khẽ, không biết còn tưởng động xuân đâu! Chỉ thấy trên đùi tiểu nhị, trước hết những vết bầm đen xung quanh miệng v·ết t·hương dần chuyển thành đỏ sắc rồi tan biến. Phần da thịt be bét dưới sức nóng cơ thể dần khô lại,cong queo, kết vảy. Tiểu nhị chờ một hồi, lấy tay gỡ hai lát thảo dược đắp trên đùi. Thần kì thay, theo đó, da thịt hắn chỗ ấy lành lặn không một vết xước, giống như trước giờ chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Hắn vui mừng đứng dậy, có chút không thể tin dùng chân đạp mạnh trên mặt đất hai lần "Bộp, bộp!" sau đó vui vẻ hô:
-Vân ca nhi, ta khỏi. Đa tạ a, Vân ca nhi, đa tạ!
Đối với kêt quả này, Vân ca nhi không lấy gì làm ngạc nhiên. Hắn khoát tay, nói:
-Tiền thuốc không lấy, nhưng tiền rượu cũng đừng quên!
-Tốt, Vân ca nhi.
Tiểu nhị vỗ ngực:
-Khác không nói, tiền rượu cứ bao ở ta.
Hắn nói rồi vui vẻ, xách lấy chỗ vải rách khi nãy, không chút nề hà dùng tay che lấp đi thẳng một mạch ra ngoài, vậy mà quên mất Lưu gia ba người còn đang đứng tại. Vân ca nhi thấy tiểu nhị sau khi rời đi, cũng không ai nói chuyện, hắn lại hỏi thiếu niên chất phác đứng bên cạnh: "Hết rồi phải không?"
Thiếu niên nghe hỏi, thành thật nhìn quanh một lượt, xác định trả lời: "Hết, liền chỉ có tên vừa nãy"
Vân ca nhi nghe vậy, quay người, đoạn phân phó: "Đi vào Hạnh Hoa thôn kiếm ta vài cân tinh thiết, ban nãy trường đao rèn, cứng mà không dẻo, quá dễ gãy"
"Phải! Là!" Thiếu niên giống như rất nghe lời Vân ca nhi, nghe hắn dặn, liền cắm đầu rời đi.
"Vân ca nhi xin dừng bước!"
Vân ca nhi định quay vào trong lại bị gọi lại. Lưu thúc lúc này giống như gấp gáp, tiến lại gần hắn, hỏi: "Không biết Vân ca nhi chỗ ấy thảo dược, số lượng còn nhiều hay không, chúng ta Lưu gia nguyện ý dùng giá cao số lượng lớn thu mua"
Vân ca nhi nghe vậy, cười đầy ẩn ý, đối với Lưu thúc đáp: "Nói nhiều cũng không hẳn, bất quá đủ dùng. Có điều...." Hắn ngừng lại, nghiêm túc nhìn lấy Lưu thúc:" Vị đại thúc này, ngươi cảm thấy ta chỗ ấy thảo dược, là có thể dùng mua sao?"
Nói xong, đi ra phía cổng, đối với Lưu gia ba người làm ra một cái dấu hiệu: "Mời"
A hổ vốn làm hộ vệ, toàn bộ hành trình cảm giác tồn tại cơ hồ bằng không, nhưng thấy Vân ca nhi không nể mặt như vậy, tiến lên định vốn định nói gì, đã bị Lưu thúc cản lại, lắc đầu. Lưu thúc sau đó chắp tay, đối với Vân ca nhi nói ra: "Cáo từ!" liền cùng a Hổ, Lan nhi rời đi.