Chương 36: Họa cho ta!
"Ài ...tà~~ Câu hỏi gì kì cục!"
Vân Yên chép miệng, lại hỏi: "Phu quân, ngươi có đáp án không?
Nàng gặp Nhạc Vân thành thực gật đầu, thế ngạc nhiên vui vẻ nói: "Là gì, nói cho ta đi, phu quân!"
Nhạc Vân nhún vai đáp: "Không phải là cục than sao? Này là thường thức mà?"
"Ây....đáp án là than à?"
Vân Yên ngây ngốc một lúc, không chắc lắm hỏi lại: "Nghe có vẻ có lý. Nhưng mà, có thể hay không có bẫy? Dù sao hắn lúc trước cũng bị lừa như thế nha!"
Nàng chỉ vào trong đám đông, đang cau mày suy nghĩ một người. Nhạc Vân bĩu môi đáp: "Hắn là ngu ngốc nghĩ nhầm hướng, đuôi trâu vốn dĩ chĩa xuống dưới. Mà ta câu hỏi, mô tả rõ ràng, đáp án không thể khác được."
"Cũng đúng"
Vân Yên cảm thấy thuyết phục, thế là vui vẻ nói: "Phu quân, vậy chúng ta mau mau nói với lão bản."
Nhạc Vân ngoan ngoan nghe lời vợ, chạy đi trả lời câu hỏi. Hắn được lão bản đưa cho mảnh giấy, lại chạy về. Vân Yên thấy thế ngạc nhiên hỏi: "Làm sao? Chồng! Đáp án có đúng hay không?"
Nhạc Vân chìa ra mảnh giấy trong tay, buồn bực nói: "Vợ nhỏ, ngươi xem!"
Vân Yên theo đó nhìn xuống, chỉ thấy trong tay Nhạc Vân mảnh giấy, trên đó ghi mấy chữ rõ to: "Năm lượng bạc!!!!"
Vân Yên: (ㆁωㆁ*)
Nhạc Vân nhìn nàng biểu cảm, lấy tay bẹo má nàng, kéo kéo: "Hay chưa! Bỏ năm mươi lượng để lấy về năm lượng, ngươi còn hào hứng!"
Vân Yên má bị kéo, cười bồi, miệng không rõ ràng nói: "Hì hì...phu quân, chính là vui nha. Đây chẳng qua là không may mắn mà thôi!"
Nhạc Vân nghe thế, giây lát hiểu ngay, hỏi: "Còn muốn thử vận may tiếp?
Vân Yên chớp chớp mắt nhìn hắn, rất vô tội hỏi lại: "Không được sao? Chồng!"
"Tốt tốt! Đều nghe ngươi!"
Đối với Nhạc Vân mà nói, trừ sư phụ, Vân Yên vẫn là nữ nhân thứ hai khiến cho hắn để tâm. Gặp nàng còn muốn chơi tiếp, hắn không chút do dự gật đầu.
"Nắng cháy mưa dầm ta không bỏ người, tối lửa tắt đèn người bỏ ta. Ta lại là gì, sao người nỡ?
-Đó là...
" Vô thủ, vô vỹ, vô nhĩ, vô tâm ( Không đầu, không đuôi, không tai, không tim)
Gốc ở sơn lâm
Hay ăn thịt sống"
-Đó là...
"Trong một cuộc thi, ngươi vượt qua bảng nhãn, vậy ngươi thứ hạng sẽ là gì?"
-Đáp án là...
Nhạc Vân cứ thế lần lượt rút câu hỏi. Hắn suy nghĩ, có khi chỉ trong khoảnh khắc, có khi lại mất một hồi, bất quá tựu chung vẫn đưa ra lời giải hoàn toàn chính xác. Bấy giờ, ai nấy đều chú ý đến hắn. Có người nói: "Người kia làm sao toàn bộ đáp đúng?"
Người khác gật đầu: "Câu hỏi tuy không tính nan đề gì, nhưng để nhất thời nghĩ ra, hắn là làm sao làm được?"
"Ân, cũng đã hơn mười câu!"
Nhạc Vân không để ý người khác xì xào, tại Từ lão bản kì quái ánh mắt bên trong, cầm hơn chục phiếu thưởng chạy về phía Vân Yên. Hắn vui vẻ tranh công:
"Vợ nhỏ! Thế nào, phu quân lợi hại không?"
Vân Yên vui vẻ cười tít mắt:
"Phu quân lợi hại nhất!"
Nhạc Vân nhìn thấy nàng yêu thích, lòng cũng thật vui, lại nói: "Có điều bên trong giải thưởng, ta xem cũng không có gì nha. Tính toán, toàn là vài lượng bạc."
"Ồ!"
Vân Yên nhẩm tính. Nàng phu quân bỏ ra hơn năm trăm lượng, rút về phần thưởng còn chưa tới năm mươi lượng. Nghĩ nghĩ, không hiểu sao hào hứng cũng giảm nhiều. Vân Yên nhìn Nhạc Vân, thấy hắn đối với kết quả không có một tia để ý, nàng lòng chợt mềm nhũn, dựa sát vào người hắn khẽ nói:
"Thôi, đủ rồi phu quân. Chúng ta đi chỗ khác."
Nhạc Vân nhìn nàng như thế, không hiểu ra sao chợt nói: "Lại để ta lên một lần nữa!"
Hắn nói xong, buông nàng ra. Đoạn, lại chạy đến Từ lão bản, giao cho hắn năm mươi lượng, sau đó hái một mảnh giấy đỏ xuống.
Câu đố viết: Thứ gì luôn ở phía trước ngươi, nhưng ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy nó?
Nhạc Vân đáp: Tương lai!
Hắn nói xong thì đi đến chỗ rút thăm. Từ lão bản vẻ mặt phiền muộn vì Nhạc Vân liên tiếp đoán đúng, lại cũng không quá để tâm. Dù sao, tên to con này vận khí theo hắn thấy, là thực kém. Thậm chí rút hơn mười lần, còn chưa rút được một bộ tranh chữ phổ thông.
Nhạc Vân nhìn trước mắt vô vàn tấm phiếu. Người khác có lẽ chưa từng rút, cho nên không biết bên trong đồ vật như thế nào. Mà lại, hắn nhưng rút hơn chục lần, sớm có phỏng đoán. Nếu như mấy lần trước, có lẽ Nhạc Vân sẽ tùy tiện vậy, tùy tiện bốc mấy cái. Có thể lần này, hắn đứng quay lưng, tại một góc không người để ý, tay niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm:
"Chướng nhãn pháp, khai!"
Bên ngoài, mọi người vẫn đang náo nhiệt. Từ lão bản dư quang liếc vào trong, thấy Nhạc Vân đang đứng đó suy nghĩ, chép miệng không để tâm. Hắn cũng không biết giờ phút này chân chính Nhạc Vân, đang lấy tốc độ thật nhanh mở từng lá phiếu, lại nhanh chóng gấp lại như cũ, miệng không quên mắng:
"Cái quỷ gì? Làm sao nhiều tầm phiếu giống nhau như vậy, bức họa rốt cuộc có nằm trong này hay không? Mẹ nó, còn một lượng...tên lão bản này cũng không phải thứ tốt lành gì!"
Đã qua chốc lát, Từ lão bản ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhạc Vân, có chút thiếu kiên nhẫn nhắc: "Vị công tử này, ngươi đã chọn xong hay chưa?"
Có tiếng Nhạc Vân nói ra: "Gấp cái gì, lão tử đang suy nghĩ chọn. Sợ ta chọn trúng thứ gì quý giá hay sao?"
"Vậy ngươi nhanh một chút!"
Từ lão bản coi thường nói. Hắn cũng không thật cho là Nhạc vân có thể chọn ra thứ gì.
Lúc này, Nhạc Vân trán bắt đầu rịn ra mồ hôi. Chướng nhãn pháp, tại sư phụ dạy hắn bên trong, là thuộc về một ít chân chính kì môn đạo thuật. Nhạc Vân đạo thuật tu luyện tuy không tính kém, có thể cái này cũng không phải thuộc về hắn một hạng thuần thục. Hắn cảm giác sắp không duy trì được tiếp chướng nhãn pháp, tay vẫn không ngừng tìm tòi.
"Công tử, ngươi xong chưa?"
Từ lão bản thấy Nhạc Vân lề mề, nghi hoặc tiến lại gần, chợt giật cả mình nghe Nhạc Vân nói lớn: "Tốt! Để lão tử bốc!"
Lúc này Nhạc Vân chướng nhãn pháp vừa mới thu hồi. Trong thời gian ngắn, hắn là vô pháp xem hết tất cả lá phiếu. Bất quá, không sai biệt lắm phần lớn đều nhìn qua. Hắn lúc này, mắt nhìn chằmg chằm vào một tấm phiếu. Phiếu tại một góc, chấm vết mực đen nhỏ lắm!
-Chính là cái này!
Nhạc Vân cầm lá phiếu mở xem. Hắn lông mày chợt giãn ra, đi lại gần Từ lão bản, tươi cười nói:
"Lần này vận khí thực tốt. Ngươi bức họa kia, gọi là cái gì ấy nhỉ, Viễn phương? Mau lấy ra cho ta?"
"Ta...."
Từ lão bản từ khi nhìn Nhạc Vân cầm trong tay lá phiếu, trong lòng đã có phần bồn chồn. Mà nay hắn nhìn kết quả, vẻ mặt khó coi đến cực điểm. Chẳng qua, giữa chốn thanh thiên bạch nhật đông người, chơi xấu là không thể nào đấy. Không chờ Nhạc Vân thúc giục, xung quanh đã có người nhìn ra được kì lạ, không kiên nhẫn gào lên:
"Mau mang bức họa kia ra!"
"Tốt!" Từ lão bản cắn răng đáp, nói rồi đi vào trong lấy bức họa. Hắn vừa trở ra, đã thấy Nhạc Vân vẻ mặt tươi cười đứng đợi sẵn chìa tay ra:
"Họa cho ta!"
"Công tử, cái này..."
Từ lão bản lúc này hối hận không thôi, thầm mắng mình một tiếng ngu ngốc. Họa thánh danh tác a, quý giá bao nhiêu. Lẽ ra hắn phải cẩn thận phòng ngừa, vạn vô nhất thất mới đúng, mà không phải ham món lợi nhỏ, chấp nhận phong hiểm, để rồi ra kết quả như hiện tại.
Từ lão bản lòng đang nhỏ máu. Nhưng nếu cho hắn một cơ hội làm lại, hắn sẽ nói không sao?
Nhạc Vân không biết trong lòng Từ lão bản đang suy nghĩ, cũng không quan tâm. Hắn giục:
"Mau đưa cho ta!"