Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Năm Ấy Loạn Thế, Ta Lấy Nghề Rèn Làm Kế Sinh Nhai

Chương 39: Tiểu nữ Lý Thanh Như




Chương 39: Tiểu nữ Lý Thanh Như

Thời gian chậm rãi trôi, đêm nay thi hội vẫn tiếp diễn. Thực, hằng năm thi hội, tài tử giai nhân tham gia, nhiều không kể xiết. Năm nay đồng dạng như thế! Để mà nói, trong một tối, đừng nói mấy trăm người, chính là vài chục người lần lượt suy nghĩ, sau đó đọc ra chính bản thân mình làm thơ. Này tiêu tốn thời gian, có thể tính là không đủ..

Kì thực, không ai bảo ai, mọi người đều minh bạch. Chỗ thi hội, có thể tại vạn nhân chú mục bên trên, xướng lên bản thân thi từ, có ai lại không văn thải kinh diễm? Mà lại như thế, sẽ có mấy người?

Văn nhân mặc khách, tuy nói tâm cao khí ngạo, cũng đều giảng cứu đạo lý: "Người quý ở chỗ, tự biết lấy mình!"

Lần lượt mấy người, bước ra hiến thơ, lời lẽ có bay bổng, có trầm thống, có du dương, lại không ra ngoài một loại cảm quan chung, ấy là "mỹ". Chung quanh mọi người, cùng với mấy vị ngồi trên bục, nét mặt đều tỏ ra vẻ hài lòng. Năm nay thi hội, ra được mấy bài như thế, cũng coi là hoàn mỹ.

Trăng đã lên cao, thi hội có lẽ cũng sắp vãn, thi thoảng lại có vài người rời đi. Có kẻ vừa từ giữa sân đọc thơ, nhận lấy học chính đại nhân khen ngợi, vui vẻ lui xuống. Vân Yên thấy thế, không chút tiếng động quay qua, ánh mắt long lanh nhìn Nhạc Vân. Nàng không nói, có thể tại Nhạc Vân trong đầu, chợt giống như cũng mường tượng ra có người tại bên tai hắn nũng nịu kéo dài:

-Phu quân ~~~

-Ngươi...!

Nhạc Vân lúng túng xòe hai tay tay ra, một bộ muốn nói lại thôi. Có thể, Vân Yên long lanh ngập nước con mắt vẫn nhìn hắn. Nhạc Vân chung quy vẫn là chiều vợ nhỏ, thở phào một hơi, tại trên má nàng thơm một cái, cưng chiều nói:

"Thật hết cách với ngươi!"

Thế rồi, tại Vân Yên ánh mắt sáng lên bên trong, Nhạc Vân cũng bước ra, tiến vào chính giữa sân, khảng khái nói:

-Ta cũng đến một bài!

"Ồ?"

Vốn bởi vì thi hội sắp vãn mà có chút lộn xộn mọi người, nghe hắn nói thế đều tập trung nhìn lên, bao gồm cả trên bục học chính đại nhân cùng mấy vị phu tử,...cùng người nữ kia. Chỉ thấy giữa sân có người nam nhân, dáng người cao lớn, mái tóc đỏ hung. Hắn trên người vận y phục, đẹp đẽ chỉn chu, lại vẫn không giấu nổi dáng vẻ thô cuồng toát ra. Mà lại, trước đó đi ra người, đều là một bộ phong thái nhẹ nhàng, lễ độ khiêm nhường quân tử. Đến Nhạc Vân, dù vẫn chưa làm gì thêm, lại cho người ta cảm giác kiểu tự tin bạo rạp, có phần lỗ mãng. Phong cách khác biệt một trời một vực như thế, để cho ai nấy đều tấm tắc lấy làm kì lạ.

Nhìn Nhạc Vân bộ dáng, lại nhìn hắn hành động, mấy vị phu tử có lẽ....giống như không thực sự ưa thích. Này quả thật là trái với tam quan lễ độ nhẹ nhàng, quân tử như ngọc mà bọn họ thường thấy. Bởi vậy, tại Nhạc Vân nói xong, cũng chưa ai mở lời. Chỉ có, học chính đại nhân nhìn Nhạc Vân, thoạt tiên là kinh ngạc, sau như có điều suy nghĩ, gật đầu đáp lại:



-Vị công tử này, nếu như có thơ hay, vậy đêm nay thi hội, hãy đọc ra cho mọi người thưởng thức.

Nhạc Vân đi ra, chung quy vẫn là vì chiều Vân Yên. Gặp học chính đại nhân đã mở lời, hắn cũng không nói lời dư thừa, bình tĩnh đọc:

"Trăng soi ngõ nhỏ

Lấp ló bên thềm

Ai kia lặng lẽ trong đêm

Ngẩn ngơ ngắm ánh trăng thêm u sầu!

Trăng đậu trong veo

Nhìn theo bóng người

Ngàn sao lấp lánh ánh cười

Nàng ơi chớ có buồn rơi hỡi nàng…!!!

Gió man mác thổi

Rượt đuổi theo mây

Ru trăng sao hãy ngủ say

Đừng trêu đừng ghẹo làm lay lòng người…!"



Nhạc Vân đọc xong, ngước mắt lên nhìn, lại thấy trên bục, mấy vị phu tử đều nghi hoặc nhìn nhau. Một vị phu tử nhỏ giọng trao đổi:

"Này thơ là làm sao viết...thể thức khá kì lạ!"

Lại có vị phu tử phản bác: "Có thể, lời thơ, ý thơ nhưng viết tốt!"

"Lời tốt nhưng vận luật không đúng, không tính một bài thơ hợp cách, nói gì đến hay dở..."

"Nhưng là..."

Lời qua tiếng lại, dù chỉ nhỏ giọng trao đổi, mọi người xung quanh, bao gồmg cả Nhạc Vân, vẫn cảm nhận được mấy vị phu tử ý kiến không đồng nhất. Mấy lão nhân lời qua tiếng lại một hồi, ai cũng có lý lẽ của mình, cuối cùng đều đưa ánh mắt nhìn về phía học chính đại nhân. Học chính đại nhân cũng không vội, bộ dạng hiền hòa hỏi:

"Còn chưa biết vị công tử này tính danh là gì, quê ở đâu?"

Nhạc Vân đơn giản đáp: "Ta gọi Nhạc Vân, người Hạnh Hoa thôn!"

"Ồ, thì ra là nông thôn tiểu tử"

Trong đám đông, có tiếng bàn tán. Có người nói: "Trưởng thành bộ dạng như vậy, xem chừng là cái mãng phu chỉ biết động tay chân đi!"

Lại có âm thanh khinh miệt: "Con cóc học đòi văn vẻ"

Này một chút âm thanh phát ra, kín kẽ vô cùng, có thể Nhạc Vân đều nghe thấy. Dù vậy, hắn vẫn bỏ ngoài tai, chung quy hay là lười để ý số ít vô tri kia. Dù sao bọn hắn cũng chẳng phải dám đường đường chính chính nói ra, lấy một loại hèn mọn tư thái đi hạ thấp người khác, để tìm cảm giác ưu việt cho bản thân mà thôi!

Học chính đại nhân được đến Nhạc Vân đáp lời, vuốt râu, có chút suy nghĩ, sau châm chước nói:

-Ừ...lời thơ cũng tính xuất sắc, ý cảnh dạt dào, âm vận đẹp đẽ. Chỉ tiếc, thể thơ sai lệch làm hỏng mất. Như thế hợp lại, đây miễn cưỡng coi như một bài...trung quy trung củ thơ.



Trung quy trung củ, hoặc là không có gì lạ một bài thơ hợp quy củ. Đại ý, kém chút nói: "Ngươi thơ tóm lại miễn cưỡng tính một bài thơ bình thường!"

Này một thủ thơ, tuy nói hắn vì Vân Yên mong chờ mà đọc, có thể trong đó nội dung, lại là tưởng nhớ phương xa người. Hôm ấy làm ra, tình cảm dạt dào, hạ bút thành văn, mà nay bị nhận xét chỉ là một bài thơ bình thường. Vốn, thơ cảm nhận, mỗi người mỗi khác. Nếu như bọn hắn chỉ chê dở thì cũng thôi. Nhưng là học chính đại nhân cũng nói, lời thơ xuất sắc, ý cảnh dạt dào, âm vận đẹp đẽ. Như vậy, hắn tưởng niệm sư phụ một khúc, chỉ là trung quy trung củ sao?

Nhạc Vân không phục hỏi lại:

"Thơ, là tiếng lòng. Nó bản thân đẹp, là thể thức có thể quyết định sao?"

"Nói hàm hồ!"

Một vị phu tử thấy Nhạc Vân không phục, mở miệng trách:

-Không đúng thể thức, còn tính là thơ? Không có thể thức, gọi là thơ, đó mới là lỗ mãng.

Nhạc Vân nói: "Ta cho là, người có tiếng lòng, thốt nên lời, ấy là thơ. Thể thức hình thái, bất quá tổng hợp chung mà ra, sao dám dùng để định nghĩa thơ?"

"Ngươi!"

Vị phu tử kia bị Nhạc Vân hỏi, á khẩu không trả lời được. Mấy vị phu tử có người không phục, chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra lời phản bác, lại có vài người, giống như không còn để ý xung quanh, cúi đầu tự hỏi. Học chính đại nhân nhìn mấy vị phu tử bị Nhạc Vân hỏi lại không trả lời được, trong lòng thầm mắng không dùng được, chung quy vẫn để hắn kéo da mặt. Học chính đại nhân còn định nói gì, chợt, ngồi ngoài cùng bên phải, từ đầu buổi đến giờ thực kiệm lời nữ nhân, bỗng mở miệng nói:

-Hay cho một câu "Thơ là tiếng lòng!" Vị công tử này nói đúng. là tiếng lòng lời thốt nên. Nó đẹp, há lại có thể bởi vì gò bó quy cách mà chối bỏ? Ngươi một thủ thơ, này gọi là gì?

-Trăng suông!

Nữ tử nghe vậy, cẩn thận phẩm vị lại bài thơ từ đầu đến cuối, lại đối với Nhạc Vân nói:

-Tiểu nữ giống như có chút hiểu, lại khó diễn tả nên lời. Này một khúc, thơ hay!

Cũng còn chưa ai nói gì, nữ tử này, trước mặt đám người, công nhận hắn thơ, để cho Nhạc Vân có cảm giác "cô nương này thật thuận mắt!". Hắn gặp nàng đối mình có hảo ý, thế là hỏi:

-Không biết cô nương tính danh?

-Tiểu nữ Lý Thanh Như.