Chương 38: Nếu không phu quân cũng làm một bài!
Rốt cuộc, một buổi chiều khắp nơi loạn chuyển cùng Vân Yên, cuối cùng kết thúc. Thực, nói là không có chút thu hoạch nào, đối với Nhạc Vân mà nói, cũng không đúng. Chí ít, thứ hắn đạt được, chính là nụ cười của Vân Yên
Rất đáng giá, phải không?
Vân Yên trên mặt nét rạng rỡ, từ lúc có Nhạc Vân bồi tiếp, một mực chưa từng ngừng qua. Thiên cao vời vợi, gió mát trăng thanh, đèn đuốc lung linh huyền ảo. Nàng nhìn xung quanh, ấy là khung cảnh náo nức nhộn nhịp, bèn lấy long lanh động lòng người kiều nhan, quay qua vui vẻ nói:
-Phu quân, thi hội tiết mục chính đến rồi!
Nhạc Vân nhún vai không nói. Trái ngược với nữ nhân hào hứng, hắn cũng không dậy nổi tâm tình gì nhiều. Có chăng, là chút tò mò đi!
Lúc này, một khu vực rộng lớn được dọn dẹp. Chỗ ấy, có bục lớn dựng lên, ngay chính giữa, lại có người tại, vẻ mặt tươi cười nhìn lấy xung quanh. Nhạc Vân kinh ngạc chỉ vào một hướng, hỏi:
"Bọn họ làm gì, vì sao ngồi chỗ đó?"
Vân Yên theo hướng Nhạc Vân chỉ, nhìn đến, chỉ thấy chỗ đó trên bục, bày mấy chiếc ghế ngồi. Trên ghế có mấy người, già, trẻ, nam, nữ đều có.
Nàng khẽ giải thích:
"Bọn họ đều là giám khảo của thi hội năm nay. Phu quân xem, ngồi ngoài cùng bên trái là học chính đại nhân. Hàng năm ngài ấy đều có một ghế. Tiếp đến lần lượt là mấy vị Quốc Tử giám thành danh đã lâu phu tử...."
"Vậy còn rìa bên phải ngoài cùng kia là ai?"
Nhạc Vân nghi hoặc hỏi, đổi lấy Vân Yên một cái liếc nhìn. Nàng ngập ngừng nói:
"Cái này th·iếp thân cũng thực không biết. Thi hội hằng năm, giám khảo đều sẽ ngẫu nhiên có vài vị thay đổi. Dù sao, có thể ngồi bên trên, bản thân người nào cũng thi thư kinh diễm, đều xứng đáng. Chúng ta không nhận ra, ngược lại không đáng kể."
Nhạc Vân lắc đầu, chép miệng nói:
"Cũng không phải muốn biết danh tự. Chẳng qua giữa đám lão nhân, nhìn nàng một người nữ, trẻ tuổi như vậy, có chút tò mò."
"Ân!"
Vân Yên gật đầu, cũng không nói gì thêm. Bấy giờ, đứng ở giữa sân khấu, một người trung niên nhân, tươi cười chắp tay, đối với mọi người xung quanh nói:
-Triều đình hằng năm thi hội, đều được chư vị tài tử quan tâm tham gia. Ấy nói rõ Đại Ly ta, văn phong hưng thịnh, nhân tài đông đúc. Năm nay thi hội, đồng dạng như thế. Hạ Trường Thanh ta, may mắn được các vị đại nhân ngồi đây tin tưởng, thay mặt hướng chư vị nói mấy lời, cũng là yêu cầu của thi hội năm nay...
Ai cũng biết sắp tới chính là đề mục. Không ai bảo ai, mọi người đều yên tĩnh lắng nghe. Hạ Trường Thanh chờ một chút, mới tủm tỉm cười nói:
-Mấy ngày trước, Hoài giang thuyền hoa, không biết vị tài tử nào, vì mỹ nhân một tiếng cười, thế là hai vần thơ trăng tuyệt mỹ, cứ thế ra đời. Mấy vị đại nhân ngồi đây, đều nghe tiếng qua, lại không cho là đúng, nói "Chỗ phong hoa tuyết nguyệt, vì đó để lại hai bài mỹ thơ, há không đáng tiếc lắm sao?"
Lại có vị đại nhân phá lên cười, nói: "Ha hả, bất quá hai bài thơ trăng, có thể làm khó chúng ta Đại Ly tài tử?"
Thơ lấy trăng làm chủ đề, tự cổ chí kim, sao mà thường thấy! Ai làm thơ, sao lại không một lần ngắm trăng qua?
Năm nay thi hội, vậy lấy trăng làm chủ đề. Để chư vị tài tử, nhân đó viết lên mấy vần mỹ thơ.
Đêm nay cảnh đẹp, Hạ mỗ liền không quầy rầy . Kính mong chư vị tài tử, đêm nay, người người thi tiên!
Hạ Trường Thanh có lẽ không phải người bình thường. Lời hắn nói, chỉ mấy câu, lại có cỗ vận vị ý tứ, khiến lòng người chợt hào hứng. Ai nấy nghe hắn nói xong, trong mắt đều dấy lên một phần không nói rõ tự tin, cùng ngạo khí. Có lẽ là vậy, bất quá bài thơ trăng, sao làm khó dễ ta.
Hạ Trường Thanh đã rời đi, không gian vẫn như cũ yên ắng. Chỉ có một bầu không khí kì lạ, chậm rãi len lỏi. Đó là thật nhiều văn nhân mặc khách, yên lặng ngẫm nghĩ, ấp ủ câu từ.
Trên bục cao, mấy vị phu tử, ánh mắt ẩn chứa ý cười, nhìn lấy một đám này không chịu thua kém tài tử...
-Có rồi!
Được một lúc, chợt có người reo lên, hấp dẫn chú ý những người khác. Người đó tự tin đi ra chính giữa, tại hàng trăm con mắt chú, bình tĩnh chắp tay, chậm rãi đọc:
"Lẻ bóng đêm nay chén rượu đầy
Bên thềm nguyệt chiếu gợi tình say
Đìu hưu gác nhỏ đau lòng quá
Quạnh quẽ cô phòng khổ dạ thay
Tửu nhạt đêm ngày bao nỗi nhớ
Hương nồng sớm tối để hồn bay.
Đời vui mấy buổi nhiều mơ ước
Độc ẩm mình ta giữ chốn này."
Người đó đọc xong, ấy vị phu tử ánh mắt sáng lên. Nhìn sang học chính đại nhân, đã thấy học chính đại nhân vẻ mặt tươi cười, gật đầu khen: "Thơ tốt, thơ tốt!"
Nói xong liền hỏi: "Vị tài tử này, ngươi tính danh là gì, người ở đâu?"
Vừa mới đọc xong bài thơ người ấy, được học chính đại nhân hỏi, thì mừng rỡ đáp: "Bẩm, không dám. Học sinh tên Lưu Tô, là trong kinh thành Lưu gia tộc nhân."
"Ồ!"
Học chính đại nhân nghe đáp, hơi kinh ngạc, tiếp tục hỏi: "Lưu Tô, ngươi nhưng xuất sĩ?"
Lưu Tô đáp: "Bẩm, học sinh tài mọn, mới chỉ đỗ tú tài."
Xung quanh chợt có tiếng xì xào, rất nhỏ, nhưng Nhạc Vân vẫn nghe thấy. Chủ yếu, đối với Lưu Tô làm ra một bài thơ tốt như vậy, lại chỉ đỗ tú tài. Mọi người đều có một loại cảm giác, thì ra, sẽ làm thơ hay, không có nghĩa là đồng dạng đầy bụng kinh luân.
Học chính đại nhân có lẽ cũng cảm thấy như mọi người. Bất quá, hay là vẻ mặt không thay đổi, gật đầu nói: "Ừ, bổn quan nhớ kỹ ngươi!"
Cũng là nhớ kỹ ngươi!
Lưu Tô đối với mấy vị giám khảo bái tạ một cái, sau đó nhanh chóng lui xuống. Chư vị tài tử vẫn đang cúi đầu khổ tư. Vân Yên nhìn thấy, lấy tay chọc chọc Nhạc Vân eo, đợi cho hắn nhìn sang, mới nhỏ giọng nói:
"Nếu không, phu quân cũng làm một bài?"
" ???"
Nhạc Vân không biết ra làm sao, buồn bực hỏi lại:
"Vân Yên, ngươi nghĩ phu quân muốn làm là làm được sao?
Vân Yên nhìn hắn, thận trọng hỏi:
"Không phải sao?"
Nhạc Vân: (@_@!)
Phu thê tiểu trao đổi, cũng không làm người khác để ý. Lại qua một lúc, có người đi ra, là một vị tài nữ, xưng tên Trần Thanh. Đối với mấy vị phu tử cùng người xung quanh, chậm rãi đọc:
Trăng khuya nhành liễu phân kỳ
Màn đêm tịch mịch phân ly ba đường
Trăng vàng mờ nhạt khói sương
Gió lùa liễu rủ ba đường vấn vương
Mây mù che giấu trăng thương
Cớ sao tạo hóa cắt thương tình chàng
Ta buồn mặt rủ mày hương
Người thương vắng bóng giọt sầu lệ rơi
Trăng sầu gặp tiếc mưa ngâu
Lòng chàng với th·iếp ai sầu hơn ai
Gió đưa nhành liễu bắt cầu
Ngưu Lan chức nữ bắt đầu gặp nhau
Trăng ơi sao mãi một màu
Sao trăng không tỏ gặp nhau một lần.
Mấy vi phu tử vuốt râu. Học chính đại nhân nghe trong thơ tiếng lòng, nhìn Trần Thanh một người nữ tử, hỏi:
"Này một bài thơ, viết được tốt. Chính là nó chủ nhân, cô nương phải chăng lòng có tâm sự?"
Trần Thanh đáp:
"Tiểu nữ thanh mai trúc mã, tháng trước ra tiền tuyến. Tiểu nữ ở lại kinh thành, hôm nay nhân thi hội đi ra giải khuây. Chính là, làm một bài thơ trăng, không biết làm sao lại viết đến như thế rồi. Nếu quấy rầy chư vị đại nhân hào hứng, còn xin xá cho tiểu nữ."
Một vị phu tử nói: "Vì quốc gia phấn chiến việc như thế, là đáng ngưỡng mộ. Ngươi là hắn thanh mai trúc mã, tuy nói chưa thành gia, cũng tính như người nhà, nào có đạo lý bị làm khó dễ."
Một vị khác cũng gật đầu: "Lại nói, thơ cũng làm tốt, chúng ta có lý do gì chê trách."
"Phải, đúng thế!"
Mấy người phu tử đều gật đầu tán đồng, học chính đại nhân cũng khen ngợi. Trần Thanh một người nữ, trước mặt nhiều như vậy văn nhân mặc khách, được học chính đại nhân cùng mấy vị phu tử khen ngợi, cũng là tạm quên đi u sầu, vui vẻ bái tạ rồi lui xuống
~~
Hơn hai tuần không ra chương mới, không biết có chăng người chờ. Báo cáo tốt nghiệp, ôn tập, thi tốt nghiệp,...Thực, dành ra thì vẫn là có thời gian đấy. Chẳng qua những lúc đó, ta lại cứ có suy nghĩ trong đầu kiểu "Ồ không, mai thi kết thúc môn này. Ngày kia thi kết thúc môn kia, vv. Thế là cảm giác không chút sức lực nào, thật viết không nổi, cũng đành tạm bỏ bê. Hôm nay thứ bảy, buổi sáng thi xong hết môn, chỉ còn chờ lấy bằng, cảm giác như có thứ gì đó đè lại trong lòng bấy lâu bỗng tan biến, nhẹ cả người!
Trước viết một chương. Từ mai bắt đầu đăng trở lại