Chương 14: Ghen tỵ
Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn. Lưu gia mấy người, bởi vì tò mò mà gặp gỡ Nhạc Vân, sau vì lợi ích mà cùng hắn chung đụng mấy ngày. Mà bây giờ chia tay, cũng còn có thêm một phần tình nghĩa.
Nhạc Vân theo Lưu gia đám người nghỉ lại tửu điếm một đêm. Sáng hôm sau cùng mọi người sửa soạn, dự định ai về nhà nấy.
"Được rồi, không cần tiễn!"
Nhạc Vân đối với mấy người nhiệt tình có chút không chống đỡ nồi, bất đắc dĩ nói:
"Chẳng phải các ngươi cũng cần trở về sao?"
"Nhạc Vân huynh đệ cách đây gần, chúng ta liền tiễn trước, không ngại!"
Mọi người vui vẻ nói.
"Ài, được rồi, tùy các ngươi"
Nhạc Vân thấy bọn hắn thực kiên quyết, thế là cũng mặc kệ. Bất ngờ lúc này, từ ngoài cửa tửu điếm, có âm thanh vui mừng cất lên:
-Là Vân ca nhi phải không?
Mọi người nhìn lại, trước của tửu điếm mới bước vào, chính là mấy ngày trước người tiểu nhị kia. Hắn chân được trị tốt, thấy Nhạc Vân vui mừng hỏi. Nhạc Vân thấy tiểu nhị, cũng vui vẻ đáp lại: "Thì ra là tiểu tử ngươi. Không phải quanh năm suốt tháng ngủ tại trong lão bản của ngươi tửu điếm sao? Hôm qua vì sao không thấy?"
Tiểu nhị nghe thấy cười đáp: "Vậy ra Vân ca nhi hôm qua đã đến đây rồi a! Ngươi không biết, từ hôm ấy được ngươi trị thương, ta quay về lão bản mới biết. Dù đã nói bao nhiêu lần là không sao, lão bản vẫn thực kiên quyết cho ta nghỉ mấy ngày đâu. Ta tự nhiên phải tuân theo, hôm nay mới trở lại.
"Mai lão bản nhưng thật là người tốt. Bây giờ kiếm người lão bản như thế cũng không dễ."
Nhạc Vân cười nói, tiểu nhị nghe vậy liên tục xưng phải, lại hỏi:
"Vân ca nhi, ngươi sáng sớm ghé tửu điếm, thì phải mua rượu à?"
Không chờ tiểu nhị đáp lời, Lưu gia bên trong có người nói: "Không phải, Nhạc Vân huynh đệ mấy ngày trước theo chúng ta một chuyến, tối qua trở về ghé nơi này nghỉ lại một đêm!"
"Như vậy sao?" Tiểu nhị gãi đầu, giống như hơi gấp, nói với Nhạc Vân: "Cái kia, Vân ca nhi, người chờ một tí!" Hắn nói xong thì chạy vào trong.
Bọn người còn chưa rõ tiểu nhị hồ lô bán thứ gì, đã thấy hắn khệ nệ bưng ra một vò rượu khá lớn, nặng chừng mười cân đặt lên quầy, sau đó lại chạy ra đối với Nhạc Vân nói: "Vân ca nhi, vò rượu kia ngươi cầm về đi thôi!"
Nhạc Vân nghe vậy không vui nói: "Này không được. Ta trước chữa thương, có nói với ngươi, tiền rượu đừng quên, cũng không phải cái ý tứ này. Ngươi làm như thế, bảo ta làm sao?"
Tiểu nhị hắc hắc cười, nói ra: "Đây cũng không phải là ta ý tứ. Mai lão bản biết Vân ca nhi ngươi đã trị tốt ta thương thế, liền nói thay ta trả tiền công. Ta khuyên nàng mãi, cuối cùng đổi thành vò rượu này. Nàng còn nói nếu như vò rượu này Vân ca nhi còn không nhận, ta cũng không cần tiếp tục làm tiểu nhị rồi!"
Nhạc Vân nghe tiểu nhị nói như thế, bất đắc dĩ nói ra: "Mai lão bản cũng thật là. Tốt, không phải một vò rượu sao, ta nhận"
Tiểu nhị thấy thế vui mừng, chào hỏi mọi người xong liền rời đi. Lúc này cũng đã đầu giờ Thìn (~8h) không còn sớm, lời chia tay cũng đã nói hết, thế là mỗi người một ngả. Lưu gia mấy người trở về kinh thành, mà Nhạc Vân tay xách vò rượu, cũng không tiện trở lại Trương gia lò rèn, thế là quyết định chạy thẳng lên núi, trở về Đào hoa am.
Thanh Phong sơn thực cũng không cao, lại trừ Đào Hoa am có hắn và sư phụ ở, xung quanh cũng không có thêm người cư ngụ. Bây giờ cuối xuân đầu hạ, cây cối đâm chồi này lộc, bay ngày đường đi lên núi, xung quanh sinh khí bừng bừng. So với hắn ban đêm thường xuyên trở về, ban ngày lại có một phen phong vị khác.
Nhạc Vân rảo bước tiến vào tiền viện. Dù tập mãi đã thành quen, hắn vẫn có cảm giác thật vắng vẻ. Nơi này chỉ có một mình sư phụ ở, xung quanh lại rộng lớn như vậy. Thật không biết lúc trước chưa có hắn người đồ đệ này, sư phụ nàng, một người là làm sao qua!
"Tiểu vô lương tâm, cũng biết quay trở về rồi hả?"
Sư phụ đứng trước cửa phòng, nghiêng người dựa một bên, đối với hắn yêu kiều hỏi.
Nhạc Vân tay xách vò rượu, cười hì hì tiến lại gần nàng. Sư phụ lườm hắn một cái, hỏi: "Cầm theo nhiều rượu như vậy về làm gì?"
Nhạc Vân đáp: "Mua về cho sự phụ nha!"
Sư phụ nghe thế, nhẹ mắng: "Phi! Cũng không phải không biết, ta uống rượu đều là quỳnh tương ngọc dịch ủ thành, lại không phải cái này từ ngũ cốc ủ thành phàm rượu, mang về cho ai đây!"
Nhạc Vân nghe vậy, ánh mắt hơi đảo, làm bộ oan ức nói: "Có thể là, Vân nhi rời sư phụ mấy ngày, nghĩ sư phụ. Trên đường trở về chợt nhớ tới sư phụ, mới mua mấy cân, nhất thời quên mất. Sư phụ không thích thì thôi vậy, ta đem ném!"
Nói rồi cầm lấy vò rượu làm bộ ném, diễn như thật. Sư phụ cũng không biết, tay ngọc một đôi nhanh chóng bắt lấy tay hắn, nửa ôm nửa giữ. Nhạc Vân nhìn nàng, sư phụ trong mắt thoáng qua một tia nhu mềm, giọng có phần nhẹ đi nói:
"Tính ngươi có lương tâm. Thôi, để đó ngẫu nhiên dùng thử cũng được!"
"Kia.... để lại?"
"Để lại!" Sư phụ gật đầu.
"Vậy ta liền cất vào phòng sư phụ." Nhạc Vân vừa nói vừa nhanh chân chạy mất, giống như sợ nàng từ chối. Hắn lại cũng không biết sau lưng, sư phụ ánh mắt lập lòe, môi son chúm chím, mấy lần định mở miệng giống như muốn nói ra điều gì.
Nữ nhân vốn muốn cản lại, lại nghĩ đến hắn ngày bé không phải không tại bên trong ngủ qua. Chính là, dù sao bây giờ đệ tử trưởng thành, nam nữ hữu biệt. Để cho hắn một cái đại nam nhân chạy vào nữ nhi phòng, hiển nhiên không ổn. Nàng chợt hạ quyết tâm, đưa mắt nhìn đã không thấy bóng đồ đệ đâu.
"Tiểu hỗn đản!"
Nhạc Vân giống như thấp thoáng nghe được tiếng sư phụ mắng, cũng mặc kệ. Giờ phút này hắn tâm tình có chút kích động, dù sao, từ mười sáu tuổi năm đó, sư phụ thì kiên quyết một mực cùng hắn phân ra ngủ chung.
Sư phu phòng vẫn y hệt như mấy năm trước, thanh thanh đạm đạm, kì thực cũng không có gì đặc biệt. Chính là, có mùi hương thoang thoảng thật đặc trưng. Nhạc Vân biết đây là sư phụ mùi. Hắn tham lam hít lấy một hơi, tiện tay đặt vò rượu xuống trên bàn gần đó.
"Di, cái này là...son môi sao?"
Nhạc Vân chợt kinh ngạc phát hiện, trên bàn cò một mẩu son nhỏ, bèn tò mò cầm lên quan sát, chỉ thấy thỏi son bề ngoài đã cũ kĩ, hiển nhiên đã có cách đây thật lâu. Nhạc Vân lại nhìn vào trong, thế mà phát hiện bên trong còn nguyên vẹn. Hắn chợt nhớ tới sư phụ thiên sinh lệ chất, tiên khí bồng bềnh, mỹ đến vô cùng, cho nên cùng chưa bao giờ thấy nàng tân trang qua. Thỏi son còn nguyên vẹn là có thể giải thích được. Chẳng qua, lại có một cái vấn đề:
Như vậy, thỏi son này là từ đâu ra?
Sư phụ chủ động mua là không thể nào, dù sao như hắn đã nói, nàng đủ đẹp, mà lại cũng chưa bao giờ trang điểm, cứ nhìn thỏi son thì biết. Chỉ còn một cái lí do duy nhất.
"Có người đưa tặng sao?"
Nhạc Vân lẩm bẩm
"Ai sẽ cho nữ nhân tặng son môi đây? Mà lại, sư phụ còn nhận lấy?"
Nhạc Vân vừa nghĩ, không hiểu sao chợt thấy trong lòng thực khó chịu, rất muốn chạy thẳng ra, ôm lấy sư phụ chất vấn.
Lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân, tiếng sư phụ từ ngoài cửa vọng vào: "Đồ đệ, ngươi còn ở bên trong sao? Còn không mau đi ra?"
Nhạc Vân thấy sư phụ đã ở ngoài cửa, chuẩn bị đi ra. Nghĩ nghĩ, giống như ghen tỵ cầm lấy thỏi son hắn vừa tìm được giấu vào trong người. Thầm nghĩ lát nữa đi ra, quăng!