Chương 2: Vân ca nhi
Sáng sớm, trời trong xanh thoáng đãng. Cứ việc, bởi vì Liên Vân sơn mạch, Hạnh Hoa thôn từ mấy năm trở lại đây, một mực chưa bao giờ tiêu điều qua, nhưng vào quãng thời gian này trong năm, tức cuối xuân đầu hạ, lại đặc biệt đông đúc. Có người nói, do đây là quãng thời gian linh thảo diệu dược trong Liên Vân sơn mạch thành thục, lại có kẻ cho rằng mùa này, tựu là thời gian hung thú bên trong tìm bạn tình, sẽ không quá để ý nhân loại. Có người còn nói này thời tiết dễ chịu một điểm, lúc này không đi còn chờ khi nào? Đủ mọi loại lý do, dẫn đến hiện tại,thôn nhỏ đã sớm náo nhiệt, trừ bỏ thôn dân đang làm việc, lại có không ngừng kẻ ngoại lai vào ra.
Đám người áo đen chẳng biết đã rời đi từ bao giờ, mà Lưu gia đám người cũng đang sửa soạn. Lúc này, một người chợt ngạc nhiên hỏi:
-Di? Tiểu thư, ngài đi đâu?
Lan nhi nghe hỏi, cũng không quay lại, thủng thẳng đáp:
-Ta đi xem một chút thương thế của tiểu nhị
Người đó nghe vậy, cười đáp:
-Này cũng không phiền tiểu thư lưu tâm. Tối hôm qua tại hạ nghe Lưu đại nhân phân phó, liền đến gặp tiểu nhị đưa cho mấy lượng bạc, kêu lang trung đến nhìn nhìn v·ết t·hương. Tên tiểu nhị này cũng thật lạ, một mực chối từ, kêu cái gì "Vết thương nhỏ không đáng lưu ý" còn nói "sáng mai để Vân ca nhi xem một hồi liền tốt". Ta xem hắn chân đi cà nhắc khập khiễng, tuy chưa nói đến gãy xương, tính đến cũng không sai biệt lắm. Dù cho dùng tốt nhất thuốc, lại mời tốt nhất lang y, dùng không đến nửa tháng là không tốt được.
Người đó lại nói:
-Cũng không biết cái kia Vân ca nhi là thần thánh phương nào, không khéo lại là lang băm, ở nơi thôn nhỏ khi dễ một ít vô tri thôn dân.
Người đó nói xong liền lắc lắc đầu, dường như cũng không thực sự quan tâm. Lan nhi nghe vậy, hơi cau may quay lại, có chút không vui nói:
-Ngươi sao có thể như vậy, tiểu nhị hôm qua, nói thế nào cũng bởi chúng ta mà chịu tội. Không biết cũng thôi, nếu biết, sao có thể bỏ mặc?
Người đó nghe vậy, bất đắc dĩ dang tay:
-Có thể là, tại hạ cũng không có cách nào a! Hắn một mực từ chối, này cũng không thể bắt ép đi!
Lúc này, tiểu nhị từ trên lầu đi xuống, qua cửa gặp Lưu gia đám người đang trò chuyện đến hắn, bèn tiến đến khom người:
-Chư vị đại gia quan tâm, tiểu nhân thực sự cảm kích, bất quá v·ết t·hương này thực sự không tính là gì. Vân ca nhi liền....
-Đủ!
Lan nhi bực mình quát:
-Ngươi thương thế kia, ta trong nhà hộ vệ cũng đã nói, dù cho dùng tốt nhất thuốc, không đến nửa tháng là không tốt được. Cái gì Vân ca nhi, ta xem tám chín phần là giang hồ lừa gạt. Không bằng để chúng ta mời lang trung cho ngươi xem một hồi.
-Ai ai....cô nương!
Tiểu nhị có chút nóng nảy:
-Cô nương sao có thể nói như vậy đây! Thương thế của tiểu nhân, tiểu nhân biết, chính là Vân ca nhi nhưng thật thần kì a. Cũng phải tiểu nhân khoác lác, ngài tùy tiên hỏi một thôn dân quanh đây, ai không biết đến Vân ca nhi thần kì, còn có sư phụ hắn Đào hoa chân nhân một đôi diệu thủ hồi xuân. Chúng ta Hạnh Hoa thôn nhỏ a, gần Liên Vân sơn mạch như vậy, không thiếu thôn dân từng tao ngộ bên trong hung thú tập kích. Nếu không nhờ bọn hắn hai thầy trò, t·hương v·ong n·gười c·hết nhưng đếm không hết nha, sao có thể một mảnh bình tĩnh như bây giờ?
Tiểu nhị thấy Lưu gia đám người vẫn không tin, dường như cũng có chút tức khí, nói:
-Chư vị như không tin, chi bằng theo tiểu nhân cùng đi một chuyến, chẳng phải rõ ràng?
-Tốt!
Lan nhi bực mình ngay lập tức đáp, chợt cảm thấy tay áo bị giật giật, nhìn lại, chỉ thấy một người trong số bọn họ nhìn nàng, lại không ngừng ra hiệu đánh mắt về phía Lưu thúc. Nàng như chợt bừng tỉnh, ngập ngừng:
-Lưu thúc, ta....
Lưu thúc một mực im lặng từ đầu, lúc này chậm rãi đáp:
-Tốt, chúng ta liền đi một chuyến.
Đoạn quay ra phân phó:
-Ngươi, ngươi, cả ngươi, các ngươi mấy người ở lại. Ta cùng tiểu thư, thêm a Hổ đi cùng là được.
Tiểu nhị thấy bọn hắn thực đi theo, coi là có phần cho bọn họ nhìn đến Vân ca nhi bản sự, liền vui vẻ dẫn đường:
-Chư vị, lối này!
Thế là, lấy tiểu nhị dẫn đường, Lưu thúc cùng Lan nhi sóng vai nhau đi theo, mà a Hổ thì đi ở phía sau cùng. Trên đường, Lan nhi dường như có băn khoăn, quay qua khẽ nói:
-Lưu thúc, xin lỗi. Lan nhi lại cho ngươi thêm phiền phức.
Lưu thúc đối với cái này cũng không để tâm đáp:
-Không sao, lại chậm cũng không đến bao nhiêu. Tuy nói gia tộc đang gấp gáp, nhưng là, ngươi cũng không sai. Thúc duy trì ngươi!
Lan nhi cảm kích đáp:
-Cảm ơn ngài.
Lúc này, tiểu nhị cười hỏi:
-Chư vị nhưng là lần đầu ghé chúng ta Hạnh Hoa thôn?
Lưu thúc đáp:
-Không dối gạt tiểu huynh đệ, chúng ta bọn người, thật là lần đầu đến.
Tiểu nhị nghe vậy nói:
-Vậy cũng chẳng trách, không nói đến chúng ta thôn dân, liền bên ngoài đến mấy lần, ắt hẳn cũng nghe đến Vân ca nhi đi!
Lưu thúc nghe vậy thắc mắc:
-Không biết Đào hoa chân nhân cùng Vân ca nhi thầy trò bọn hắn, nhưng là thần thánh phương nào?
Tiểu nhi đáp:
-Chư vị có điều không biết, cách đây hơn dặm, có núi nhỏ, gọi Thanh Phong sơn, trên núi có một am nhỏ, trước kia gọi Thanh Bình am. Tiểu nhân ngày bé nghe tổ phụ bảo, Thanh Bình am thật lâu trước đó thì có người, nghe đâu là một vị nữ thần tiên cư ngụ. Sau này vị nữ thần tiên kia không biết từ đâu thu đồ đệ, chính là Vân ca nhi, Thanh Bình am cái tên này thật lâu, cũng đổi thành Đào Hoa am.
-Cái gì loạn thất bát tao
Lan nhi chép miệng: "Ngươi trong miệng tổ phụ, cũng đã mấy chục năm về trước, trong Thanh Bình am nhắc đến nữ thần tiên, lại càng là thật lâu trước kia. Mà ngươi trong miệng Vân ca nhi cũng là hiện tại, sao có thể là vị nữ thần tiên kia thu đồ đệ được đây? Khó nói, chẳng lẽ nàng thật thần tiên hay sao?"
"Cái này" Tiểu nhị khó khăn đáp: "Tiểu nhân cũng thực không rõ, dù sao mọi người đều bảo như thế. Mà lại, Vân ca nhi sư phụ, chính là Đào hoa chân nhân, là thật thần kì a! Có khi cũng thật thần tiên không chừng, nếu không sao có thể sống lâu vậy đâu?" Hắn hiển nhiên đối với Đào hoa am một đôi thầy trò vo cùng sùng bái.
Đối với tiểu nhị sùng bái, cùng thôn dân câu chuyện, Lưu gia đám người cũng không cho là phải. Lan chợt lưu tâm một việc, hỏi:
-Cứ cho ngươi nói là thật, Thanh Bình am cái tên này đã dùng thật lâu. Vị kia nữ thần tiên, vì sao thu cái kia Vân ca nhi làm đồ đệ, sau đó liền đổi Thanh Bình am thành Đào hoa am đây?
Tiểu nhị nghe vậy, giống như gãi đúng chỗ ngứa, hào hứng kể: "Chuyện này nói ra là thật đặc sắc. Thanh Bình am cái tên này vốn dùng thật lâu, cho đến vị kia nữ thần tiên thu Vân ca nhi làm đệ tử, sau đó liền đổi tên thành Đào Hoa am. Cũng không phải thời điểm nhận đồ đệ liền đổi tên, chính là mấy năm trước Vân ca nhi tự mình đổi."
-Ngươi nói là, Đào Hoa am cái tên này, là đồ đệ tư ý thay đổi, mà không phải sư phụ?
Lan nhi thắc mắc, đáp lại là cái gật đầu đầy chắc chắn của tiểu nhị. Hắn kể: "Chúng ta thôn dân, trước kia cũng chưa bao giờ gặp qua Đào Hoa chân nhân, thẳng đến mười mấy năm trước, nàng từ khi nhận Vân ca nhi làm đệ tử, mới ngẫu nhiên đáp lại chúng ta thỉnh cầu, thỉnh thoảng cứu người. Đó cũng chưa phải trọng điểm, Vân ca nhi là nàng thu từ bé, thẳng đến mấy năm trước trưởng thành, vẫn thường ghé qua chúng ta mua rượu. Hỏi mới biết mua không phải cho hắn uống, là cho hắn sư phụ lão nhân gia uống. Vân ca nhi chê hắn sư phụ một người quanh năm ở trong am, không làm chính sự, chỉ biết uống rượu, mỗi lần uống xong bộ dáng thật khó coi, thế là có lần kiên quyết không mua rượu nữa. Đào hoa chân nhân liền bảo hắn nàng một người ở trong Thanh bình am quá nhàm chán, lấy uống chút rượu làm vui thú. Nay bảo nàng bỏ rượu, vậy thế gian chẳng còn gì lưu luyến".
-Nữ tiền bối này cũng thật là! Sao có thể nói như vậy đây, nàng trước kia một mình thì cũng thôi, sau này chẳng phải còn có đồ đệ sao? Mà kể cả không có chăng nữa, nàng kêu trong am nhàn chán, liền không thể xuống núi sao?
Lan nhi nghe khá nhập tâm, cũng thay Vân ca nhi cảm thấy bất bình.
-Chính là!
Tiểu nhị gật đầu đồng ý: "Chúng ta cũng đều nghĩ vậy ạ! Có thể, Vân ca nhi hắn nhưng là không nói gì"
-"Sau đó thì sao?" Lan nhi hỏi
"Vân ca nhi hắn im lặng, ngày hôm sau chẳng biết phí sức lưc từ đâu kiếm được chín mươi chín gốc đào, trồng khắp cả Thanh Bình am, nói rằng sư phụ một người quá nhàm chán, cho nên trồng đào hoa để cho nàng khắp nơi ngắm nhìn, không còn buồn chán nữa. Hắn trồng hoa đào hôm đó, là cuối Đông đầu xuân, ngay tại đêm ba mươi, Đào Hoa chân nhân bấy giờ còn chưa biết"
-Tốt biết bao một người đệ tử.
Lưu thúc đang nghe cũng cảm thán.
-Chuyện thần kì hơn còn ở phía sau
Tiểu nhị có chút thần bí nói: "Chúng ta thôn dân tin vào thầy trò bọn bọn hắn, cũng không phải mù quáng, là thật thần kì a. Đại gia có điều không biết, Vân ca nhi giống như sư phụ hắn, bọn họ đều có tiên pháp. Hôm đó đêm ba mươi, Vân ca nhi trồng xuống chín mươi chín gốc đào, sáng hôm sau ngày đầu năm mới, toàn bộ thì nở rộ, khắp Thanh Bình am hôm ấy ngày đầu năm, một mảnh đào hoa rực rỡ. Có người ở phụ cân sáng dậy mở mắt nhìn hướng Thanh Phong sơn, liếc qua Thanh Bình am, thì không tin vào mắt mình. Đây không phải tiên pháp thì là gì?"
-Quả thật!
Tiểu nhị cảm thán:
-Nhân gian tiên cảnh a!
"Có người đệ tử như thế, còn cầu gì hơn" Lan nhi nghe nhập tâm, thực hâm mộ nói, sau đó liền hỏi:
-Cho nên từ đó Thanh Bình am liền đổi thành Đào Hoa am sao?
-Vẫn chưa!
Tiểu nhị lắc đầu: "Mới chỉ là gần như mà thôi. Cô nương còn nhớ tiểu nhân kể sao, đêm ba mươi Vân ca nhi trồng xuống chín mươi chín gốc đào, sáng hôm sau ngày đầu năm nở rộ một mảnh đào hoa. Đào Hoa chân nhân bấy giờ mới biết, vô cùng cảm động. Vân ca nhi nhân đó liền khuyên nàng bớt uống rượu."
-Nàng đáp ứng sao?
Lan nhi hồi hộp hỏi. Tiểu nhị bèn lắc đầu:"Có lẽ là Đào Hoa chân nhân thực thích rượu đi, nếu là bình thường chắc chắn khuyên không động. Chẳng qua hôm đó, nàng bị Vân ca nhi cảm động rối tinh rối mù rồi, thế là liền lấy ra bầu rượu, kêu hắn làm một bài thơ. Chỉ cần khiến cho nàng hài lòng, nàng liền đáp ứng"
-Vậy thơ hắn làm ra sao?
Lan nhi vội hỏi, bên cạnh Lưu thúc cũng chăm chú lắng nghe. Bất tri bất giác bọn họ đối với Vân ca nhi giống như là có chút tin phục, cũng không lí đến hắn phải chăng làm được hay không. Mọi chuyện, giống như vốn nên là như thế. Mà tiểu nhị cũng không làm bọn họ thất vọng, đáp:
-Kia đại gia nghe kĩ
Nói xong hắng giọng, lấy hơi, khuôn mặt có phần nghiêm túc, giống như thơ là chính bản thân hắn làm vậy, rồi với một chất giọng cố gắng diễn cảm nhất, chậm rãi đọc:
"Đào hoa ổ lý đào hoa am,
Đào hoa am lý đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.
Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ,
Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên.
Dịch:" Đào hoa ổ có đào hoa am
Đào hoa am có Đào Hoa tiên
Đào Hoa tiên nhân trồng đào thụ
Lại hái đào hoa đổi rượu tiền
Tỉnh rượu ngồi tại hoa đằng trước
Say rồi lại nằm ngủ dưới hoa"