Chương 34: Thi hội!
Chương 34: Thi hội!
Phía nam kinh thành, so với còn lại một mảnh phồn hoa kinh đô mà nói, chỗ ấy ngược lại lộ ra vẻ đơn sơ nhiều. Này cũng không có gì lấy làm lạ, bởi vì nơi đây vốn là chỗ tập trung phần lớn đất ruộng của quyền quý trong kinh, cộng với thật nhiều người làm công chỗ ở tạm.
Nhạc Vân vẫn nhớ rõ, hôm ấy là hiếm hoi một ngày, nam kinh thành chợt trở nên nhộn nhịp khác thường. Không còn một mảnh rộng lớn lại phẳng lặng đồng ruộng, không có tại phụ cận làm việc những nông phu chân lấm tay bùn. Khi ấy, duy nhất chỉ có náo nhiệt cùng tưng bừng, nhộn nhịp một mảnh, người người qua lại, khung cảnh coi thật là "Dập dìu tài tử giai nhân, ngựa xe như nước áo quần như nêm " vậy!
Nói câu thật lòng, Nhạc Vân từ nhỏ đến lớn, trường hợp như vậy còn chưa bao giờ gặp qua. Hắn tại Vân Yên bên cạnh, để nàng lôi kéo, vừa đi vừa tò mò quan sát.
Vân Yên thấy mình bên cạnh, phu quân dáng người to con, lại một bộ hiếu kì bảo bảo như thế, cười tủm tỉm hỏi:
"Phu quân, có phải hay không rất nhộn nhịp"
Nhạc Vân mắt vẫn nhìn quanh, gật đầu đáp: "Ừ, thật động người!"
"Nha! Mới chỉ là trên đường mà thôi, sắp tới đó mới thật là người đông như trẩy hội đây!"
Vân Yên cười duyên đáp, lại đùa: "Đến khi đó, khắp kinh thành tiểu thư khuê các xuất hiện, phu quân coi chừng lóa mắt, khéo lại quên Vân Yên đây!"
Nhạc Vân nghe vậy không vui trừng nàng một cái: "Vợ nhỏ, ngươi lại ngứa da? Muốn ăn đòn có phải hay không?"
"Híc híc....Phu quân ~~~~"
Vân Yên kéo tay hắn lắc lắc, giọng nũng nịu kéo dài: "Người ta nhưng chỉ đùa một chút"
"Bẹp!"
Nhạc Vân gặp mình tân nương tử làm bộ làm dạng, buồn bực thơm lên má nàng một cái. Hắn bây giờ mới biết, Vân Yên hóa ra cũng có một mặt như thế..... rất muốn đánh đòn.
Kì thực, Vân Yên nàng năm nay niên kỉ, bất quá mười chín cái xuân xanh. Năm ấy thanh xuân cô nương, không nên là như vậy sao?
Hai người đi một quãng, chợt thấy trước mắt có một bãi đất rộng. Này khuôn viên được trang trí tỉ mỉ, mà bên ở bên trong, dòng người đông đúc, qua lại coi chừng nhộn nhịp lắm!
Bấy giờ, Vân Yên mới nghiêng đầu nhìn qua Nhạc Vân, nói: "Phu quân, đến rồi!"
"Tốt!"
Nhạc Vân gật đầu đáp. Đoạn, hắn cùng Vân Yên lẫn nhau nắm lấy tay đối phương, cùng một chỗ tiến vào.
Hai người tiến vào, cũng không gây nên người khác để ý. Nhạc Vân đảo mắt quanh một lượt quan sát, chợt nhận ra bên trong nhiều khu vực, đều hấp dẫn lượng lớn người xung quanh. Hắn thấy làm lạ, tò mò hỏi:
"Thi hội này là làm sao? Không phải lẫn nhau đọc thơ xem người nào lợi hại à! Vân Yên, bọn họ cớ gì lại tụ tập từng chỗ như thế?"
Vân Yên nghe vậy, giải thích: "Phu quân, thi hội tuy nói có phần ý tứ là vậy, lại cũng không hoàn toàn giống mặt chữ như ngươi lí giải nha! Dù sao, nguyên một ngày hôm nay thi hội tổ chức, cũng không thể từ đầu đến cuối chỉ có đọc thơ đi.!"
"Ồ?" Nhạc Vân vẻ mặt ngoan ngoãn, tỏ vẻ " bảo bảo đang lắng nghe chuyên chú!" lại nghe Vân Yên nói tiếp:
"Dạng này thi hội, kì thực đều là ban ngày để cho nhân gia tùy ý, tại xung quanh dạo chơi, tìm chút niềm yêu thích. Mà chân chính so thi tài, nhưng diễn ra vào buổi tối đâu. Giống như mấy năm trước, đều là thưởng trăng, uống rượu, ngâm thơ vậy!"
Nhạc Vân không xác định nhìn lại xung quanh một lượt, bĩu môi lẩm bẩm: "Liền người đều đông lúc nhúc, còn uống rượu, thưởng trăng ngâm thơ cái nỗi gì? Còn có hay không chút thường thức!"
Vân Yên nghe hắn buồn bực, tủm tỉm cười: "Kia phu quân chờ đến tối nhìn xem, chẳng phải rõ ràng sao?"
"Ân"
Nhạc Vân xìu xìu, bộ dạng có chút mất hết cả sức lực đáp. Tại hắn xem ra, như giống Vân Yên mà nói, vậy thi hội này bất quá....giống một cái mua danh chuộc tiếng mà thôi!
Vân Yên tuy nói mới cùng Nhạc Vân làm phu thê được mấy ngày, nhìn hắn bộ dạng như vậy, nàng lại vẫn có thể đoán được mình phu quân đang nghĩ ra sao, thế là ôm cánh tay hắn lắc lắc:
" Kia phu quân, dù sao đến đều đến! Ngươi cũng đừng không vui rồi!"
Nhạc Vân trong lòng có chút mất hết cả hứng là thật, bất quả nghe Vân Yên nói, hắn cũng là vô tội dang tay ra:
"Lại không phải nói không bồi ngươi, làm nũng cái gì nha!?"
"Hì hì, tốt! Phu quân."
Vân Yên vui vẻ chỉ tay về một hướng: "Vậy bây giờ chúng ta qua đó nhìn xem!"
Phu thê hai người dắt tay nhau đi về một hướng. Chỗ đấy có sạp nhỏ, phía trước đứng đầy người. Chủ sạp là một người trung niên nhân. Hắn chỗ đó, treo thật nhiều chiếc rá nhỏ, xâu thành từng chuỗi từng chuỗi. Trên bụng mỗi chiếc rá, đều dán mảnh giấy đỏ, lại không ngừng có người đem hái xuống.
Người trung niên nhân vẻ mặt tươi cười hô: Chư vị, tại hạ nhắc lại, vẫn quy củ cũ. Ta bên trong, kim ngân tài bảo tùy ý các vị lựa chọn. Chỉ cần dùng năm mươi lượng bạc, gỡ xuống bên trên mảnh giấy đỏ, lại giải trong đó vế đối là được.!"
"Từ lão bản, ngươi đùa chúng ta?"
Có người chợt nói: "Ngươi mỗi năm đều như vậy, bên trong kim ngân tài bảo tuy nói có chút giá trị, so với chi phí một lần rút vế đối là mười lượng, thực cũng không chênh lệch bao nhiêu. Mà lại, ngươi để bên trong vế đối, lại là khắp nơi sưu tầm, chính là làm khó rất nhiều tài tử cái chủng loại kia, cũng không phải thường thường người có thể giải được."
Người đó lại nói: "Mười lượng vốn đã không ít. Đã như thế, năm nay ngươi còn ác hơn, trực tiếp tăng giá gấp năm lần. Đây là làm sao? Chúng ta văn nhân tiền, không dễ kiếm như vậy!
Người đó nói xong, những người khác cũng liên tục hưởng ứng, xem chừng hắn nói là có lý lắm.
Chủ sạp, tại đây thi hội bên trong, kì thực vẫn chỉ là cái thương nhân mà thôi. Hắn mặt vẫn nở nụ cười, bộ dạng chính là thương nhân thường thấy cái chủng loại kia "Dĩ hòa vi quý!". Hắn thấy mọi người ồn ào, mở miệng giải thích:
-Chư vị bĩnh tĩnh. Tại hạ làm thương nhân, tự nhiên so ai hết đều càng hiểu một đạo lý, trong buôn bán, chính là "đồng giá trao đổi". Chư vị chỉ quan tâm giá tiền trực tiếp tăng gấp năm, làm sao lại không quan tâm thứ bản thân sẽ đạt được là như thế nào đâu?
"Không phải là một ít tranh chữ, thư pháp,... sao? Lại cũng không phải vạn kim khó cầu gì, ngươi cũng đừng ra vẻ thần bí."
Mọi người hiển nhiên đối với chủ sạp đưa ra thuyết pháp tỏ ý khinh thường. Chủ sạp chờ đám đông nhao nhao xong, mới tươi cười hỏi lại: "Nếu như bên trong, có một bức là Họa thánh danh tác đâu?"
Đám đông thoáng cái trầm tĩnh lại, liền sau đó là đủ loại âm thanh vang lên:
-Không phải đâu, Họa thánh? Là chúng ta nghĩ đến vị kia sao?
-Có thể, người nọ danh tác, không phải đều đã có sở hữu rồi sao?
-Nói không chừng là tùy tiện tìm bức họa lừa gạt chúng ta đây!
Chủ sạp lần này không chờ mọi người nghi hoặc xong, chắp tay tự tin nói:
"Thật giả thế nào, tại hạ mang bức họa kia ra chẳng phải rõ ràng. Tin tưởng họa thánh bút tích, chư vị đều cũng có thể nhận ra đi!?
Mọi người nghe thế gật đầu xưng phải. Chủ sạp bèn tiếp vào trong, lúc sau trở ra, trên tay cầm lấy họa quyển, được gói kĩ càng. Hắn trước mặt mọi người, gỡ dây buộc, từ từ kéo ra.
Nhạc Vân tại trong đám người, cũng tò mò nhìn lên. Chỉ thấy trong tay chủ sạp, bức tranh dần hiện ra. Theo đó bên trên, nét bút đậm nhạt, có nàng thiếu nữ, độ chừng đôi mươi, xinh đẹp như hoa. Nàng ngồi bên khung cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn về phương xa....
~~~~~
Vốn cứ thế im lặng đăng chương, không định nói gì đâu, nhưng người tâm tư là thay đổi rất nhanh. Thôi vẫn nói nhảm vài câu. Con bà nó báo cáo, quên đi, ta vẫn ra chương....
Ngày nào đó mở mắt, thấy thông báo truyện của mình có đề cử, thấy có đánh giá, thực rất hào hứng, chỉ muốn lao vào viết tiếp chương mới ngay. Vậy đó, người nào hãy làm gì đó thúc chương đi! Phương xa kia, sư phụ vẫn chờ ta trở về....