Chương 9: Chuyện cũ kể lại
Trời đã sẩm tối, trong hang chung quy là được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người tiến vào, bấy giờ mới phát hiện càng tiến vào sâu, không gian bên trong càng rộng hơn một ít. Thế là bọn họ phân ra một người ở trước cửa hang canh chừng nhóm lửa, thay phiên nhau. Mấy người Nhạc Vân, Lan nhi, Lưu thúc, cùng với ban nãy người b·ị t·hương liền ở trong cùng.
Lan nhi nhìn người của bọn họ đang yên tĩnh nằm trên mặt đất, bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên sắc mặt trắng bệch, mê man th·iếp đi, nghĩ lại mà sợ. Có lẽ là bởi giữa trưa cùng Nhạc Vân đi được gần, cảm thấy thân cận hơn, thế là quay qua hắn, nói:
"Vừa nãy sinh vật thật ghê tởm!"
Nhạc Vân thản nhiên nói: "Thế gian sinh vật, muôn hình vạn trạng, trong mắt ngươi bởi vì nó khác biệt, liền trở thành ghê tởm, lại cũng không biết với nó, như thế là bình thường, càng tốt hơn cho sinh tồn đâu."
Lan nhi ỉu xìu: "Liền ngươi nói có lý"
Nhạc Vân lại nói: "Bất quá, ghê tởm cũng không sai. Chúng ta làm người, liền lấy nhân loại ánh mắt đi nhìn. Nó hút máu, tướng ăn lại khó coi như vậy, gặp một cái thì g·iết một cái"
Lan nhi giống như nhớ ra điều gì, hỏi: "Di, ta nhớ được, ngươi lúc ấy hô, là cách vòi nó mấy tấc, chém vào chỗ thắt lại. Này là giải thích ra làm sao?"
Nhạc Vân nói: "Sinh vật kia, không rõ tên thường gọi là gì, ta mấy lần trước đi vào Đại Long sơn cũng gặp qua. Nó hút máu người, sẽ tiết ra một chất, khiến kẻ bị cắn không còn cảm thấy đau đớn, t·ê l·iệt trong vài phút, lúc đó, nó có thể yên tâm hút máu. Mà sinh vật này, vì sinh tồn, phần đầu tiêu giảm, phần miệng tiến hóa. Nó cắm vòi vào, máu sẽ từ n·ạn n·hân ồng ộc chạy ra, giống như khi ngươi uống nước vậy. Nó mình thon dài, mà một khi uống no máu, sẽ phình ra, tròn vo như quả bóng, đó cũng là lúc n·ạn n·hân kiệt máu mà c·hết."
Lan nhi nghĩ lại mà sợ. lúc ấy sinh vật kia phần bụng cũng đã dần mập lên. Nhạc Vân lại tiếp tục giải thích: "Sợ dĩ như ta nói, nó hút máu, máu sẽ từ n·ạn n·hân chạy ra ồng ộc như suối vậy. Thứ này sinh mệnh lực ngoan cường, chặt rồi vẫn chưa c·hết ngay. Ngươi đem nó chém ngang thân, phần bụng nó rơi xuống, máu hút vào không còn áp lực để giữ, sẽ bắn tung tóe khắp, như vậy chỉ khiến n·ạn n·hân kiệt máu mà c·hết nhanh hơn. Mà chỗ thắt lại kia, là ở cuối cái vòi của nó. Chỗ ấy nhỏ nhất, chặt vào, sẽ hạn chế máu chảy ra. Sau đó, chỉ cần rắc muối lên, nó b·ị t·hương, rất nhanh liền sẽ nhả ra."
"Kia, ngươi có từng hay không bị nó cắn?" Lan nhi e ngại hỏi, có phần lo lắng. Nhạc Vân cười đáp: "Ta biết rõ vậy, tất nhiên là từng bị thứ đó chạm qua một lần. Có điều ta lần đó không biết gì, cũng mãng, thế là nó vừa bám vào ta tay, đặt lên cái vòi hút máu, ta tay còn lại liền đập mạnh"
"Nó c·hết sao?" Lan nhi hỏi, đáp lại là một cái lắc đầu của Nhạc Vân: "Đây cũng là ta vì sao ban nãy không theo người kia trực tiếp giật ra. Ngày đó, ta bị nó cắn, trở tay đập, sinh vật kia liền thành một bãi thịt nát. Chính là thứ đó sinh mệnh ương ngạnh, coi như thế, vòi vẫn là cắn c·hết vào da thịt ta không buông. Ta không biết, lấy tay giật nhẹ hai lần đều không được, càm giác vòi nó như bám liền vào da thịt vậy, Ta tức khí, thế là nắm chặt lây vòi nó, bất kể thế nào giật mạnh."
"AH~" Lan nhi khẽ kêu, hai đầu lông mày xoắn xít, thay Nhạc Vân cảm thấy bồn chồn, hỏi: "Có phải hay không rất đau"
Nhạc Vân nhớ lại, đáp "Ta thường xuyên ở trong lò rèn, bị bỏng, đứt da đứt thịt, đối với v·ết t·hương thực cũng quen. Lần đó nói đau đi, thực cũng là có thể chịu được, chính là lại ngứa, lại chua xót, dù sao thứ đó bám quá chặt, giật mạnh một cái, chỗ đó mảng lớn da thịt cũng theo cùng một chỗ bong ra, thành một cái hố máu sâu hoắm, đỏ lòm."
"Ực!" Lan nhi âm thầm nuốt nước miếng, không hiểu sao nghe Nhạc Vân kể, cảm giác có chút sợ, lại giống như lo lắng điều gì, hỏi: "Có để lại sẹo hay không?"
"Ồ?" Lần này đến phiên Nhạc Vân ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi: "Ngươi làm sao vấn đề quan tâm cũng giống như sư phụ ta?" Nói rồi, cũng không chờ Lan nhi đáp lại điều gì, thì nói: "Ta hôm đó đi về, sư phụ thấy tay ta băng bó một miếng lớn, liền hỏi xảy ra chuyện gì, ta đơn giản nói là b·ị t·hương ngoài da. Nàng ban đầu cũng không phản ứng ra làm sao, chỉ trách ta băng bó sơ sài, kêu ta gỡ ra để nàng buộc lại. Kết quả, sư phụ vừa gỡ ra, nhìn lỗ máu một mảng, sâu hoắm, liền giật nảy cả mình, sau đó không hiểu ra sao chửi ta một trận, còn luôn mồm trách ta không chủ động nói với nàng. Sơ sài băng bó như thế, một khi thương lành, chắc chắn là để lại sẹo."
"Vậy ngươi?" Lan nhi nghi hoặc hỏi. Nhạc Vân lắc đầu: "Ta lúc đó liền nói để lại sẹo thôi thì để lại sẹo thôi, một mảng da nhìn không ăn khớp trên cánh tay mà thôi, lại cũng không có gì không thể gặp người. Có thể sư phụ nghe ta nói vậy liền trừng mắt, còn nói ta không có lương tâm, sau đó không biết nàng từ đâu kiếm được lọ thuốc, mỗi tối đều kiên trì bôi cho ta, hơn một tháng thì v·ết t·hương lành, một chút dấu hiệu cũng không nhìn ra"
"Có thần kì như vậy?" Lan nhi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi sư phụ cầm lọ thuốc kia có còn hay không, có thể bán cho ta không?"
Nhạc Vân lắc đầu: "Ta cũng không biết, sư phụ quanh năm ở tại Đào Hoa am, cũng không thấy b·ị t·hương gì. Dù sao trừ lần đó, còn chưa thấy nàng dùng lại bao giờ"
"Mấy ngày nữa trở về, ta liền thay ngươi hỏi xem!"
Nhạc Vân thấy nàng tinh thần sa sút, mở miệng an ủi. Lan nhi nghe vậy thì vui mừng, lại có chút xấu hổ, ngượng ngập nói: "Cảm ơn ngươi!"
Lúc này bên ngoài hang, trăng bắt đầu lên, có tiếng dã thú gầm rú, khi gần khi xa.
Lưu thúc dịch lại gần Nhạc Vân, hỏi:
"Nhạc Vân huynh đệ, lần này chúng ta tiến vào Liên Vân sơn mạch, lộ trình ra làm sao, ngươi có thể nói sơ qua một cái, chúng ta cũng dễ bề hành động."
Nhạc Vân liền hỏi lại: "Các ngươi lấy ổn định làm trên hết, vẫn là chịu mạo hiểm thu thêm một điểm tài phú?"
Lưu thúc suy nghĩ, đáp: "Hai lựa chọn này đối với sinh mệnh an toàn có gì khác nhau không?"
Nhạc Vân nói: "Ổn định thì như hôm nay vậy. Dù cho các ngươi đối với nguy hiểm không quá coi trọng, thì c·hết cũng chỉ là số ít người, cẩn thận một điểm thì hẳn không sao. Thu hoạch cũng tương đối khá!"
Lưu thúc vẻ mặt có phần xấu hổ, hắn biết Nhạc Vân đang ám chỉ bọn họ buổi sáng đối với hắn lời nói không có quá coi trọng, cho nên đã có ba người không rõ tung tích. Dù vậy, hắn vẫn hỏi: "Vậy còn mạo hiểm?"
"Thu hoạch lớn, có khi đạt được thiên tài địa bảo để ta cũng phải động dung, đem ra ngoài, nói không chừng còn dẫn đến chém g·iết, ngươi tranh ta đoạt cũng nên"
"Cái giá đâu?" Lưu thúc hỏi, Nhạc Vân thản nhiên đáp lại: "Tự nhiên là chắc chắn có người phải c·hết, ít thì vài người, nặng thì c·hết gần hết, như vận khí kém một điểm, toàn quân bị diệt cũng là điều bình thường."
"Như vậy" Lưu thúc nghi hoặc, giống như cảm thấy Nhạc Vân đang làm quá, hỏi: "Nhạc Vân huynh đệ mang chúng ta mạo hiểm, thì không sợ bản thân mình cũng bị kéo vào trong sao?"
Đối với Lưu thúc thăm dò, Nhạc Vân khinh thường nói thẳng: "Tự nhiên không sợ, các ngươi quá yếu mới c·hết. Trong mắt các ngươi nguy hiểm, đối với ta bất quá trò trẻ con.