Chương 19: Lưu gia
Nhạc Vân thấy Lưu Vũ vui vẻ như vậy, cũng không quét hắn hào hứng, hỏi: "Vũ thúc, bên ngoài thương đội là chuẩn bị đi đâu sao?"
"Phải!" Lưu Vũ đáp: "Nhạc Vân huynh đệ có điều không biết, chúng ta Lưu gia sinh ý, trước giờ vẫn là thảo dược làm chủ. Vải vóc lại là do mấy nhà khác làm. Đợt vừa rồi thảo dược kiếm lời thật nhiều tiền, thế là đủ vốn. Ta cùng tiểu Văn thảo luận, quyết định tại vải vóc sinh ý cũng chen vào một chân."
"Ồ!" Nhạc Vân đối với chuyện làm ăn buôn bán cũng không hiểu, chỉ hảo ý nhắc nhở: "Vũ thúc làm sinh ý không quen thuộc, lại chia người khác chén cơm, cẩn thận một điểm."
"Ha ha, này là đương nhiên!" Lưu Vũ tự tin cười đáp: "Lưu gia chúng ta nhiều năm kinh doanh như vậy, đạo lý vẫn hiểu. Đã dám làm, tự nhiên gánh chịu nổi nó mang đến lợi ích cùng phong hiểm. Dù sao Nhạc Vân huynh đệ không cần lo lắng!"
"Này được rồi! Như vậy chuyện của ta ra làm sao?" Nhạc Vân gật đầu, rốt cuộc nói đến vấn đề chính. Bàn đến việc công, Lưu Vũ vẻ mặt cũng không còn cười đùa, nghiêm túc nói:
-Chúng ta Lưu gia nhận được tin tức, cũng không dám chậm trễ liền báo cho ngươi. Đến mức khối kia thiên ngoại vẫn thạch, thì trong tin cũng đã nói, một tháng nữa mới tiến phòng đấu giá. Từ khi báo tin đến nay, cũng mới vài ngày. Nhạc Vân huynh đệ một khi đã đến, liền ở lại Lưu gia, cho chúng ta tận tình gia chủ chứ sao!
"Chính có ý này!" Nhạc Vân gật đầu nói. Người khác không biết, hắn lại thật rõ ràng. Lần này ra ngoài, khối vẫn thạch kia chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng hơn là thiên địa rộng lớn, Nhạc Vân thì thật muốn tìm lấy một tia cơ hội.
Trường sinh!
Chí ít hiện tại, thì là đến một số nơi, nghe ngóng một số tin tức. Mà Đại Ly vốn nằm ở chính giữa các nước, kinh thành càng là nơi người tứ xứ tấp nập qua lại, tin tức linh thông, chính là điểm dừng chân đầu tiên.
"Tốt! Phòng ta đã sắp xếp sẵn. Gia nhân, gia nhân đâu!" Lưu Vũ gật đầu, lớn tiếng gọi. Bên ngoài có người nhanh chóng chạy vào, thưa: "Gia chủ có gì dạy bảo?"
Lưu Vũ chỉ vào thầy trò Nhạc Vân nói: "Ngươi mau dẫn hai vị khách quý về phòng."
Người gia nhân nghe phân phó. liên tục xưng "Phải". rồi đối với hai người chìa tay ra nói: "Hai vị, mời đi lối này!"
Gia nhân dẫn hai người đi ra phòng khách, men theo lối phía tây, cuối cùng đến một chỗ trang viên nhỏ. Hắn chỉ tay vào phía trước mấy căn phòng nói: "Bên trong mấy căn phòng, thường xuyên dùng để tiếp khách, đều không có người ở, hai vị tùy tiện chọn lấy là được. Buổi tối sẽ có thị nữ đến đưa bữa tối cùng chuẩn bị nước tắm, hai vị cần gì, cứ việc nói với bọn họ là được."
Thiết Trụ nghe nói có thị nữ chuẩn bị nước tắm, mặt đỏ lên, nhìn Nhạc Vân không biết ra làm sao cả. Nhạc Vân bèn nói với người kia: Mang cơm đến là được, chuẩn bị nước tắm vẫn thôi đi, chúng ta tự mình làm. Chúng ta hai người nơi hoang dã, để người khác kiểu này hầu hạ thật không quen."
"Vậy tùy hai vị." Người hạ nhân kia cười đáp, rồi nhanh chóng cáo lui.
Chỉ còn lại hai người, Nhạc Vân liền chọn vào phòng đầu tiên bên trái, Thiết Trụ thấy vậy cũng chọn phòng sát bên cạnh. Hai người lần này rời đi cũng không mang gì quá cồng kềnh. Thiết Trụ trong hành lý có một ít tiền, lại thêm vài bộ quần áo, đủ cho hắn một tuần thay mấy lần. Nhạc Vân cũng mang tương tự, bất quá lần này bởi vì có ý định tiến phòng đấu giá, sau đó lại cũng không có ý định sớm trở về Đào Hoa am, thế là hắn còn mang theo tiền...tương đối nhiều tiền.
Có trời mới biết đến cùng nhiều bao nhiêu,
Lại nói, Nhạc Vân mang đồ đạc tính ra so với Thiết Trụ còn nhiều hơn một điểm, chẳng qua không thấy hành lí hắn đâu. Nhạc Vân nhìn lên ngón tay mình, ở đó đeo một chiếc nhẫn vàng nhỏ. Hắn chợt nhớ tới năm đó tuổi nhỏ vô tri, thấy sư phụ trên tay chiếc nhẫn xinh đẹp, một mực đòi lấy. Ban đầu nàng một mực giữ đâu, sau này hai người cảm tình dần thâm hậu, chung quy đến một ngày, hắn lại đòi, nàng dứt khoát tháo ra, cầm tay hắn đeo vào, miệng lẩm bẩm: "Ai...phiền c·hết! Đây cho ngươi!"
Sau này mới biết đây là trữ vật nhẫn, mà còn là thật cao cấp cái chủng loại kia. Dù sao nàng thuở trước nhưng là Diệp gia thiên kim đâu! Nhạc Vân mỉm cười, lại chợt lắc đầu. Bất tri bất giác, mới trải qua mấy ngày, hắn lại nghĩ về sư phụ.
Thật nhớ nàng!
Thôi, nhớ liền nhớ chứ sao! Liền để nỗi nhớ này, bao trùm hết thể xác tâm can. Để cho ta đối với sư phụ tưởng niệm, hóa thành ý chí sắt đá. Để cho ta đối với nàng yêu, hóa thành luyến lưu suốt đời.
Đầu giờ chiều, Nhạc Vân cùng Thiết Trụ đã quen thuộc gian phòng xong. Bọn họ buổi sáng thì trong kinh thành loạn chuyển, nơi này lại không có lò rèn, hiện tại không biết làm gì. Hai người không ai bảo ai, giống như là tâm linh tương thông, đều riêng phần mình nằm tại trong phòng, quyết định đánh một giấc ngủ...chiều
Có lẽ là mấy ngày màn trời chiếu đất, giấc ngủ này Nhạc Vân ngủ được thật thơm. Hắn khi tỉnh dậy, trời có lẽ đã tối lắm. Hắn choàng dậy, dưới ánh trăng, cảnh vật trong phòng hiện lên mờ mờ ảo ảo. Bởi vì chia phòng ngủ, cũng không biết Thiết Trụ đã tỉnh hay chưa. Nhạc Vân lười sang phòng hắn xem, thế là cũng không thắp đèn, ngồi nguyên trên giường, tại vách tường sát phòng Thiết Trụ gõ "cốc" "cốc" hỏi: "Thiết Trụ, Thiết Trụ, ngươi tỉnh chưa?"
Không có tiếng trả lời, nghe kĩ, giống như còn có tiếng ngáy.
"Khá lắm! Thằng nhãi này vậy mà còn ngủ" Nhạc Vân bật cười. Nghĩ lại, Thiết Trụ từ nhỏ cùng cha hắn ở dưới chân núi, lần này cùng với Nhạc Vân, cũng là lần đầu tiên xa nhà đi! Đứa nhỏ này tính tình thành thực hàm hậu, đối với Nhạc Vân lời nói lại vô cùng nghe theo, cơ hồ không bao giờ có dị nghị. Bọn hắn hai người, Nhạc Vân cảm thấy khi thì là thầy trò, khi lại là đồng bạn. Thế gian này, kiếm được người như thế, coi là thật khó có được!
Nhạc Vân lúc này cơn buồn ngủ đã hết, xỏ giày rời giường. Hắn mở cửa phòng, trước cửa đặt lồng cơm cùng thức ăn, bên trên còn đi kèm tờ giấy. Dưới ánh trăng, chữ viết hiện lên thanh tú, bên trong viết: "Nô tỳ thấy ngài đang ngủ, không dám đánh thức, liền để lồng cơm tại đây. Ngài nếu thấy đói có thể dùng tạm, như không dùng cứ việc để đó, nô tỳ sáng mai liền dọn lấy"
"Cũng thật cẩn thận." Nhạc Vân khẽ nói, lại nhìn lồng cơm. Đói là có chút, nhưng giờ phút này cơm canh sớm nguội, hắn cũng chả buồn động đến, thế là quyết định để yên.
Trang viên chỉ có hai người, một người trong đó còn đang ngủ. Nhạc Vân không muốn lại vào phòng, dứt khoát tiến ra sân. Dưới gốc cổ thụ gần đó kê mấy chiếc ghế đá, hắn thấy vậy liền dứt khoát tiến đến, đặt mông ngồi xuống.
Trang viên thực yên tĩnh. Nhạc Vân im lặng ngước nhìn.
A! Trăng đêm nay sáng quá
Trên bầu trời, trăng tròn vành vạnh, ánh trăng vàng rực, soi khắp nhân gian.
Giờ phút này sư phụ, tại trong rừng đào hoa, có phải hay không cũng nghĩ về ta?
Chẳng biết từ lúc nào, Nhạc Vân trong tay đã cầm sẵn vò rượu
Minh nguyệt bao giờ có
Nâng chén hỏi trời xanh.
Không biết thiên thượng cung khuyết
Đêm nay là năm nào?
Ta muốn cưỡi gió về
Lại sợ quỳnh lâu ngọc vũ
Cao xứ bất thắng hàn
Khởi vũ lộng thanh ảnh
Hà tự tại nhân gian.
Soi khắp gác tía,
Trăng tà xuống cửa che màn gấm,
Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.
Trăng giận gì người,
Sao cứ tròn trong những giờ ly biệt.
Người có buồn, vui, li, hợp
Trăng có mờ, tỏ đầy, vơi
Việc này xưa nay khó vẹn song toàn
Những nguyện người trường cửu
Thiên lý cộng thiền quyên.
Dưới ánh trăng, Nhạc Vân chợt nhớ đến sư phụ,. Hắn một đêm không ngủ, vừa uống rượu khẽ ngâm, lại chẳng biết cách đó không xa, một đôi mắt lấp lánh dõi theo.