Chương 30: Chuộc thân
Chương 30:
Trời sáng, Nhạc Vân như thường lệ thức giấc, chợt cảm thấy có cảm giác kì lạ. Hắn nghi hoặc nhìn lại, đã thấy có người nữ nhân, yên ắng trong ngực hắn ngủ say. Nàng khuôn mặt hồng nhuận, má đào bên trên còn vương vấn vài sợi tóc. Tối qua kí ức, không thể rõ ràng rành mạch hơn, chậm rãi hiện ra. Hắn ôm đầu lẩm bẩm: "Ta một người tìm trường sinh còn đang mờ mịt, làm sao bây giờ lại thêm một cái nha!
Khả năng là Nhạc Vân động đậy, làm Vân Yên tỉnh giấc. Trải một đêm cuồng phong bão táp, nàng hiện tại tú nhan, diễm lệ ướt át, kiều diễm xinh đẹp. Vân Yên nhìn Nhạc Vân, khẽ hỏi: "Phu quân, rời giường sao?"
"Ta..." Nhạc Vân nghe nàng gọi mình phu quân, không biết trả lời sao. Cũng không phải hắn không nhận nợ, chẳng qua Nhạc Vân thực rất không hiểu. Hắn cùng Vân Yên rõ ràng tối qua mới gặp nhau lần đầu, cũng không phải vì phong hoa tuyết nguyệt gì, vì sao được một lát giống như còn đàm cảm tính, lẫn nhau lăn ga giường một khối rồi!
-Phu quân, ngươi làm sao?
"Cái kia....Vân Yên, ngươi không cảm thấy là lạ sao? Chúng ta rõ ràng đêm qua mới lần đầu gặp mặt, bây giờ ngươi liền gọi ta phu quân, có phải hay không có chút nhanh?"
Vân Yên nghe vậy, lã chã chực khóc: "Vân Yên đêm đầu tiên đều cho phu quân, cớ gì phu quân còn nói ra lời ấy? Khó nói, phu quân chẳng qua cũng chỉ là muốn đạt được Vân Yên đêm đầu tiên, sau đó không còn chút gì lưu luyến hay sao?"
"Ai...ai, nhìn ngươi nói!" Khả năng là bởi vì đã xảy ra quan hệ thân mật, nhiều một phần quan tâm, Nhạc Vân thấy nàng bộ dáng như vậy, vội ôm lấy nàng dỗ: "Chẳng qua là cảm khái mọi chuyện diễn ra có chút nhanh, lại không nói không cần ngươi, khóc cái gì. Ngoan, đừng khóc có được hay không?"
Vân Yên bấy giờ mới yên lặng dựa vào người hắn, tỉ tê nói: Vân Yên lại không biết phu quân nghĩ thế nào. Dù sao, đạt được hoa khôi đêm đầu, sau đó không còn lí đến. Chuyện như vậy, tại chốn phong hoa tuyết nguyệt này, tiền lệ thật nhiều."
"Tốt rồi, phu quân cũng không phải người khác, ngươi xem" Nhạc Vân vừa nói, thân thủ ôm nàng vào lòng, tại Vân Yên trên má thân mấy cái liên tục, để cho nàng hoa cả mắt, mới nói tiếp: "Phu quân thương ngươi như vậy, sao có thể cam tâm bỏ ngươi đây?"
"Ừm...hừ" Vân Yên bị hắn một thân, lại dỗ như vậy, chính là ngoan ngoãn nghe lời. Nhạc Vân vốn định ngồi dậy, lại nghe nàng hỏi: "Vậy phu quân bao giờ định mang Vân Yên ra ngoài?"
Nhac Vân đơn giản đáp: "Tự nhiên là càng sớm càng tốt chứ sao! Liền ngay hôm nay đi!"
Vân Yên ban đầu hỏi, tâm lí có chút thấp thỏm. Nay thấy hắn trở lời dứt khoát như thế, lại vừa mừng vừa lo: "Có thể, Vân Yên bình thường tiền chuộc vốn là cao nhất. Hôm qua lại có người dùng phu quân danh nghĩa, lấy năm mươi vạn mua Vân Yên đêm đầu tiên. Như vậy chỉ sợ, t·ú b·à sẽ không dễ dàng để Vân Yên ra ngoài."
Nàng thay hắn suy nghĩ: "Thực, phu quân cũng không cần vội. Sau đêm đầu tiên, cô nương sẽ có một tháng không cần tiếp khách. Phu quân thời gian đó, từ từ nghĩ cách là được. Vân Yên từ nhỏ theo các tỷ tỷ học đánh đàn, cùng bọn tỷ tỷ biểu diễn, được khách nhân thưởng cho, nhiều năm qua một chút tích lũy là vẫn có. Phu quân cũng có thể lấy góp vào."
Nhạc Vân nghe nàng lo được lo mất, tại nàng trên mông vỗ một cái, không vui nói: "Ngươi thân thể trong sạch, cũng làm ta thê tử, sao có thể còn tiếp tục ở lại nơi này? Mọi chuyện đừng suy nghĩ quá nhiều, giao cho ta là được!"
"Ân, th·iếp thân biết!" Vân Yên bị hắn vỗ một cái, kí ức tối qua lại hiện lên. Nhạc Vân cơ thể, tràn đầy lực lượng. Nàng tự thân cảm nhận qua, bấy giờ mới biết, hắn hùng vĩ, thì ra tốt như vậy!
Nhạc Vân thấy nàng kiều kiều tích tích, quyến rũ như thế, trong lòng chợt nóng lên. Hắn đang nằm, bỗng trở mình áp lên thân thể mềm mại kia, tại Vân Yên kinh hô một tiếng, trong phòng xuân sắc lại ngập tràn.
Gần trưa, Vân Yên đã thành một bãi bùn nhão, yếu đuối vô lực nằm thở dốc. Nhạc Vân hài lòng, thoải mái đứng dậy. Hắn tại trên người nàng đắp một lớp chăn mỏng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng, phân phó:" Ngươi ngoan ngoãn nằm ở đây. Phu quân ra ngoài thu xếp một lúc lại quay về mang ngươi ra!"
Vân Yên chỉ có thể vô lực gật đầu.
Nhạc Vân ra khỏi phòng. Hiện tại đang là ban ngày, theo lý thuyết, thuyền hoa vốn không tiếp khách nhân mới phải. Có thể, hắn đi xuống dưới sảnh, đã thấy Triệu vương gia, một mình một bàn, ngồi đó rót rượu chờ sẵn.
Triệu vương gia thấy hắn, nháy mắt một cái, hỏi: Nhạc Vân tiểu huynh đệ, thế nào?
Bấy giờ, Nhạc Vân mới biết thì năm mươi vạn tối qua, nguồn gốc là từ đâu. Hắn có chút không nói nên lời, không biết làm sao, đành cầm trên bàn chén rượu, một hơi uống cạn.
"Ha ha, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, có gì phải xấu hổ?"
Triệu vương gia thấy Nhạc Vân như vậy, còn tưởng hắn xấu hổ, thế là mở miệng an ủi.
"Không phải như thế!" Nhạc Vân cười khổ đáp: "Thực sự là quá bất ngờ! Mà lại, ta cũng không phải người tùy tiện!"
"Ha ha!" Triệu vương gia cười nói: "Bản vương có thể hiểu hay không, ngươi đây là được tiện nghi còn khoe mẽ. Nhạc Vân tiểu huynh đệ, ngươi phải biết mấy năm gần đây, Vân Yên cô nương là trong triều rất nhiều quý tộc truy cầu đâu!"
Nhạc Vân lắc đầu không đáp, ngược lại mọi chuyện cũng đã phát triển thành trình độ như bây giờ, hắn nói: "Ta muốn vì nàng chuộc thân!"
"Sao? À! Tốt!" Triệu vương gia thoạt tiên là ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nói: "Có tình có nghĩa nam nhân, bản vương thưởng thức ngươi."
"Có điều" Hắn chợt đổi giọng : "Tiền chuộc chỉ e không tiện nghi. Ta hôm qua nghe nói, có người nguyện vì Vân Yên cô nương, bỏ
ra hai trăm vạn lượng bạc. Nhạc Vân huynh đệ có nắm chắc hay không?"
Nhạc Vân im lặng gật đầu. trong lòng thầm nghĩ: "Nàng là ta thê tử, sao có thể bỏ mặc. Dù là cái giá nào, cũng quyết lấy ra bằng được. Cùng lắm thì lần này vào kinh, lại không để ý khối Thiên ngoại vẫn thạch kia."
"Như thế, ngươi định bao giờ chuộc nàng?"
Triệu vương gia hỏi. Nhạc Vân không chút do dự đáp: "Tự nhiên là càng sớm càng tốt, tốt nhất là trong ngay hôm nay."
"Bản vương có thể giúp ngươi!"
Triệu vương gia chợt nói. Hắn vốn nghe Nhạc Vân nói muốn vì Vân Yên cô nương chuộc thân, lòng thầm nghĩ Nhạc Vân không có tiền, ắt hẳn liền cầu cạnh mình. Đến lúc đó, bản thân sẽ nhân tiện ra điều kiện. Có thể chẳng biết làm sao, Nhạc Vân tiểu tử này vậy mà kêu có nắm chắc? Triệu vương gia có chút gấp, thấy Nhạc Vân giống như đã định đoạt xong, cũng không bận tâm nhiều như vậy nữa, vội nói.
Kì thực Triệu vương gia cũng không biết, Nhạc Vân hắn nói chỗ đầy đủ, là từ bỏ đối với khối thiên ngoại vẫn thạch kia đạt được.
"Số tiền chuộc thân kia cũng không nhỏ, mà bản vương hoàn toàn có thể giúp ngươi."
Triệu vương gia nói: "Ngươi chỉ cần....chỉ cần giúp bản vương lại rèn thêm một ít đồ vật là được!"
Nhạc Vân gặp Triệu vương gia hạ giọng, nghi hoặc hỏi: "Đa tạ vương gia quan tâm. Nhưng ngươi nói đồ vật cần ta rèn, là gì?"
"Đối ngươi không khó, từ từ đến cũng được, ước chừng ba trăm bộ giáp sắt, cùng với v·ũ k·hí đi kèm. "
Nhạc Vân không hiểu hỏi: "Ba trăm bộ áo giáp, nói nhiều là không nhiều, bất quá không phải con số nhỏ. Số lượng như vậy, là trang bị cho một nhóm binh lính sao?"
Gặp được Triệu vuong gia gật đầu, hắn lại nói: "Nhưng triều đình hằng năm quân như đều không phải sẽ cấp phát sao? Vương gia cớ gì còn cần bỏ tiền riêng ra?"
Triệu vương gia nhìn quanh, cảm thấy nơi này không phải là chỗ tốt để nói chuyện, thế là bảo: "Nếu như ngươi muốn biết, như vậy liền chấp nhận bản vương đề nghị. Sau đó về phủ, ta lại nói cho ngươi, thế nào?"
Nhạc Vân nghi hoặc nhìn Triệu vương gia, chợt nhớ tới tối qua vô tình nghe hắn cảm thán. Người có thể tại nơi phong hoa tuyết nguyệt, vẫn còn nhớ đến biên cương binh sĩ khổ, sao có thể mang ý đồ không tốt đây? Nhạc Vân nghĩ vậy, thì gật đầu đồng ý. Triệu vương gia thấy thế cười lớn: "Sảng khoái, vậy bây giờ, bản vương liền giúp ngươi lấy tiền chuộc thân cho Vân Yên cô nương. Sau đó, chúng ta lại về vương phủ.
~~~
Hô, rốt cuộc ba mươi chương. Mọi người đọc xong, cảm phiền cho ta xin vài phiếu đánh giá.
Nhân tiện, cảm ơn người anh em Ainz, mấy hôm đều buff hoa. Không nhiều, nhưng ta nhớ rõ.
Tốt, mọi người, hẹn chương sau gặp lại!