Chương 6: Trao đổi.
-Này, đưa ngươi!
Lưu thúc thấy cháu gái giống như thực yêu thích thanh kiếm kia, còn định mở miệng hỏi, đã thấy Nhạc Vân thủng thẳng lại gần Lan nhi, đưa kiếm trước mặt nàng.
-Cho....cho ta?
Lan nhi có chút không thể tin hỏi lại.
"Nói nhảm, có lấy hay không? Quả nhiên là nữ nhân, lề mà lề mề!" Hắn hơi trừng mắt, chép miệng nói.
"Ngươi, hừ!" Lan nhi bĩu môi, nhanh như chớp cầm lấy, lại không nhìn được cầm lên xem xét, ý vị yêu thích không thôi, trong lòng lại thầm nghĩ :"Nam nhân này tuy mang thù, lại vẫn không làm người ta chán ghét lắm!"
"Được rồi, có chuyện nói thẳng. Thiết Trụ, ngươi đi ra ngoài một lát!' Nhạc Vân khoát tay nói.
"Tốt!" Thiết Trụ thành thực đi ra, ngốc đợi tại ngoài sân. Đợi cho Thiết Trụ đi ra hẳn, lúc này Lưu Thúc mới chắp tay, nói:
-Vân ca nhi, chúng ta...
Lưu thúc còn chưa nói xong, Nhạc Vân đã cắt lời, hơi cau mày, bảo: "Vân ca nhi là trong thôn mấy người bọn họ thân thiết, quen thuộc gọi. Ta họ Nhạc, tên có một chữ Vân, vẫn là theo đó gọi đi!"
"Phải, Nhạc Vân huynh đệ, ngươi cái kia dược thảo" Lưu thúc đang nói, bắt gặp Nhạc Vân giống như thiếu kiên nhẫn, hắn cũng không dám lòng vòng, vội sửa lại, nói thẳng: "Nhạc Vân huynh đệ, ngươi có phải hay không, đối với Liên Vân sơn mạch rất quen thuộc?"
"Ừm?" Nhạc Vân ánh mắt chợt nghiền ngẫm, có chút ý vị sâu xa nhìn lấy Lưu thúc:
-Quen thuộc? Có thể đi, dù sao nơi đây thôn dân, có ai lại không quen thuộc Liên Vân sơn mạch,
Lưu thúc nghe Nhạc Vân nói vậy, cười khổ nói: "Tốt rồi, người thông minh không nói tiếng lóng. Nhạc Vân huynh đệ ngươi xem có thể hay không giúp đỡ một hai?"
Nhạc Vân không vui nói: "Ngươi cũng không phải người thành thật, quanh co vòng vòng, cũng chưa nói ra mục đích chân chính, còn cầu ta giúp đỡ. Lại nói, chúng ta không thân chẳng quen, ta vì sao vô duyên vô cớ giúp các ngươi?"
Thúc cháu hai người liếc nhau, giống như đã đạt thành nhất trí từ trước, Lưu thúc bắt được điểm mấu chốt, vội nói: "Khoáng thạch, nguyên liệu! Nhạc Vân huynh đệ ở trong lò rèn, hẳn là cần nhất đi!?
"Bên trong Liên Vân sơn mạch cũng không thiếu quáng thạch quý hiếm, Đại Long sơn còn có mấy chỗ lộ thiên đâu! Các ngươi trong miệng khoáng thạch, nguyên liệu, từ đâu lấy tới, trong lòng không có điểm số sao? Chớ nghĩ ta trên núi nhỏ, không biết thiên hạ. "
Lưu thúc vội nói: "Chớ vội, chớ vội. Nhạc Vân huynh đệ nói xác thực đúng, lại chưa hẳn hoàn toàn. Hiện tại trên thị trường, trừ bỏ những thứ kim loại bình thường, khoáng thạch quý hiểm phải có đến sáu, bảy phần là từ người ở bên trong Liên Vân sơn mạch đào được. Nhưng ba phần còn lại đâu? Còn nhớ mấy năm trước tại kinh thành, có bán đấu giá một khối xích kim, giá trị không thể đong đếm a! Nhạc Vân huynh đệ nhưng từng nghe qua?"
Nhạc Vân gật đầu: "Xác thực, Liên Vân sơn mạch bên trong không có cái đồ chơi này. Nghe đâu cái kia Xích kim, là từ viễn Tây xa xôi thương đội đem đến."
"Kia Xích kim ngươi có muốn hay không? " Lan nhi cười tủm tỉm, chợt hỏi
"Hừ" Nhạc Vân buồn bực không trả lời nàng, chỉ lẩm bẩm: "Làm như các ngươi có !"
"Chúng ta xác thực không có" Lưu thúc đáp, "Nhưng Nhạc Vân huynh đệ đừng quên cái kia Xích kim từ đâu đem đến, là thương đội!"
"Thương đội, chúng ta có" Lan nhi nói tiếp, "Đi khắp nơi buôn bán, thông tin nhiều, giả như trước có thứ gì tốt, đều sẽ biết, chí ít hơn hẳn ngươi người này ngồi tại một góc đi?
Nhạc Vân không trả lời, Lan nhi vẫn tiếp tục: "Kì thực không chỉ là thông tin, trong nhà chúng ta cũng có mấy mỏ khoáng thạch, đều là trong gia tộc người tìm ra. Ngươi một người thợ rèn, đối với tìm mỏ khoáng thạch hẳn cũng không am hiểu đi? Chúng ta Lưu gia cam đoan, nguyện toàn lực ra sức. Hơn nữa sau này, ngươi như muốn mua khoáng thạch gì đó quý hiếm, chúng ta có thể giúp đỡ một phần tài lực"
Lưu thúc vội nói: "Nhạc Vân huynh đệ, Lan nhi lời nói, cũng là ý của ta. Mà lại, nàng chính là tại dần tiếp nhận vị trí gia chủ đây, lời nói đáng giá ngàn vàng. Chúng ta Lưu gia, là thực thành tâm cùng ngươi hợp tác a."
Nhạc Vân thở dài: "Nói nhiều như vậy, cũng còn chưa ra điều kiện cụ thể, ngươi thì không sợ ta không làm được, hoặc quá mạo hiểm, cho nên ta không nhận?"
"Làm được, làm được, mà lại còn không khó cái chủng loại kia. Chúng ta Lưu gia lần này, tài chính gặp khó khăn, khách hàng cũng lần lượt quay lưng. Hết thảy do do đối thủ sau lưng gây ra. Không dám giấu giếm, lần này chúng ta mấy người tiến vào Liên Vân sơn mạch, dự định tìm lấy kì trân dị bảo, giúp cho gia tộc vượt qua lần này khó khăn. Chỉ là Liên Vân sơn mạch hung hiểm, ai cũng không nắm chắc có thể hay không toàn thân trở ra. Như vậy có thể nhờ Nhạc Vân huynh đệ quen thuộc địa thế, dẫn chúng ta đi vào, hữu kinh vô hiểm một phen?"
Nhạc Vân cau mày: "Ta cũng chưa từng nói ta biết đường an toàn tiến vào Liên Vân sơn mạch!"
"Không tệ, không tệ. Chỉ bằng ngươi nói bên trên Đại Long sơn có mấy mỏ khoáng lộ thiên, chúng ta liền biết ngươi không thiếu lần đi qua. Cho nên bọn ta nguyện ý tin tưởng. Nhạc Vân huynh đệ yên tâm dẫn đường là được." Lưu thúc nói, thành ý mười phần. Nhạc Vân nghe vậy, cũng không có gì khúc mắc, sảng khoái đáp ứng:
-Tốt, nhớ kĩ cam ngươi cam đoan, ta thì dẫn các ngươi tiến vào.
"Nhất định, nhất định" Lưu thúc mặt tươi cười, "Như vậy không biết bao giờ có thể?"
Nhạc Vân khuơ tay: "Vậy ngày mai đi"
"Tốt, chúng ta liền đi về. Cáo từ!"
Lưu thúc nói xong liền cùng Lan nhi đi về.
Nhạc Vân cũng không để ý, chờ bọn họ đi hẳn, đối với Thiết Trụ vẫn đang thành thật ngồi bên ngoài sân ném sỏi, hô lớn: "Thiết Trụ, còn ngốc cái gì, đi vào rèn cho ta mấy đầu mũi tên. Vân ca nhi ngày mai lại vào Liên Vân sơn mạch một chuyến!"
Trời chẳng mấy chốc xẩm tối, Thiết Trụ cha, Trương Đình đã trở về, Nhạc Vân với bọn hắn ăn một bữa cơm, lại đến khi trăng lên, cùng với cha con bọn họ cáo biệt một tiếng, lại chạy lên núi, trở về Đào Hoa am.
Sư phụ hôm nay không vì hắn rải hoa đào, mà kì thực, như nàng hôm qua vậy, mới là hào hứng bộc phát.
Ánh trăng bàng bạc, dưới gốc đào hoa, có người nữ, ngồi trên ghế đá, tay cầm bầu rượu nhỏ. Gió thổi phất phơ, đào hoa bay trong gió, có cánh đọng lại trên vai nữ nhân, nàng ngoái đầu lại, nhìn hắn nhoẻn miệng cười.
Nữ nhân này, Nhạc Vân thề, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ nàng!
"Tiểu Vân Vân, đến đây!" Tay nàng đưa ra, ngoắc ngoắc.
"Đào hoa ổ lý đào hoa am
Đàp hoa am lý đào hoa tiên
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ
Lại lấy đào hoa hoán tửu tiền"
Sư phụ nhặt trên vai cánh hoa đào, đặt vào trong tay hắn, cười híp mắt, nửa tỉnh nửa say hờn dỗi nói: "Lại lấy đào hoa hoán tửu tiền. Đào hoa cho ngươi, tiền đâu!"
Nhạc Vân nghi hoặc nhìn kĩ nàng vài lần, xác thực không phải giả say, thế là nhân đó cầm tay nàng, đùa nghịch bóp nhẹ. Hắn cũng không dám lớn gan hơn, bằng không nàng tỉnh lại liền hỏng, miệng nhân tiện trả lời: "Không có tiền rồi, chỉ có người, sư phụ có muốn hay không?"
"Thối đệ tử, nhân gia mới không cần. Trả tiền, trả tiền!"
Vừa nói tay vừa rụt rụt lại. Khả năng bởi vì Nhạc Vân không buông, nàng rụt nhẹ vài lần liền cũng thôi, mặc kệ hắn. Nhạc Vân ngồi cùng với nàng, lại xích lại gần một điểm, hương khí nhẹ nhàng từ người sư phụ, chiếm hết thể xác tinh thần của hắn.
"Rất muốn ôm một cái!" Nhạc Vân thầm nghĩ, bản thân cũng chưa dám hành động, dù sao, việc này nhưng có tiền lệ.
Ân, chính là lấy thất bại làm kết quả chung.
Nhưng vạn nhất nàng thật say này? Hắn tự hỏi, cùng lúc một chén rượu đưa sang, mỹ nhân mặt ngọc, gần ngay trước mắt, thổ khí như lan:
-Cho! Đào Hoa tiên nhân rượu, dễ uống!
Nhạc Vân nhìn sư phụ mặt hồng hồng, ánh mắt có phần mê mang, trong lòng hạ quyết tâm. Hắn đón lấy chén rượu nàng cho, uống cạn, đoạn, giống như được bồi thêm dũng khí, buông chén, ôm lấy nàng!
Ôm không đến!
"Mẹ nó, vì cái gì ôm không đến!" Nhạc Vân trong lòng gào thét, bên ngoài lại thực bình tĩnh. Dù sao, đây cũng là hắn gặp mãi thành quen. Bất quá, Nhạc Vân hơi ngạc nhiên, sư phụ lần này cũng không rời đi, chỉ là dịch ra một đoạn ngắn, khiến cho hắn ôm hụt.
"Hỏng đồ đệ, cho ngươi rượu, ngươi lại muốn làm chuyện xấu" Sư phụ hờn dỗi nói.
Rất đẹp! Nhưng Nhạc Vân cảm thấy không có sức lực. Hắn bị nàng treo nhiều lần, treo đến mất hết cả khẩu vị, mà lại thực có chuyện cùng nàng nói, thế là rốt cuộc không còn lý đến nàng phong tình, nghiêm chỉnh nói:
-Sư phụ, mấy ngày nữa ta không về. Ngài ở lại một mình cũng đừng quá tùy tiện...
-Đi đâu?
Còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy sư phụ nửa ngồi nửa nằm trên ghế chợt ngồi thẳng, trừng mắt nhìn về hắn hỏi.
Nhạc Vân buồn bực, cảm thấy có chút đậu đen rau muống. Khá lắm! Ngươi vậy mà tùy thời tỉnh lại, thua thiệt ta còn muốn giở trò đây! Này không phải thực khi dễ ta Vân ca nhi thành thực à>
-Tiểu Vân Vân, ngươi còn chưa trả lời ta, muốn chạy đi chỗ nào rồi!
Sư phụ mắt hơi híp lại, có chút nguy hiểm. Nhạc Vân gãi đầu, vô tội nói: "Sư phụ bình tĩnh, vào Liên Vân sơn mạch một chút chứ sao?"
"Nha!" Giọng sư phụ bình tĩnh trở lại: "Bao giờ đi?"
"Ngày mai" Hắn trả lời. Sư phụ giống như cũng không còn hào hứng, hỏi hắn xong thì đứng dậy, im lặng bước khỏi hắn tầm mắt. Nhạc Vân cảm thấy không biết làm sao.
Nữ nhân tâm, thật khó hiểu!