Chương 17: Kinh thành
Từ Thanh Phong sơn đến kinh thành, quan lộ cũng tương đối thuận lợi. Nhạc Vân cùng Thiết Trụ hai thầy trò, ngày đi đêm nghỉ, cùng nhau say ngắm dọc đường, lại chẳng mấy chốc kinh thành đã đến nơi. Đằng trước cổng thành, một hàng dài người đang xếp hàng chờ đợi để đi vào. Hai người bọn thấy vậy cũng theo đó bước lên gia nhập đội ngũ. Thiết Trụ trong lúc chờ đợi, nhìn trước mắt mấy chục trượng tường thành, hùng vĩ trải dài, thì vô cùng thán phục. Hắn lại từ nghèo, ấp ủ một hồi, đến được một câu: "Thật to lớn!"
"Tiểu huynh đệ là lần đầu vào kinh sao?" Có người xếp hàng ở đằng trước, nghe hắn mở miệng thán phục, liền quay ra hỏi.
Thiết Trụ thành thực gật đầu, lại thấy người kia mũi vểnh lên trời, vẻ mặt đầy tự hào: "Này còn phải nói. Chúng ta kinh đô tường thành như vậy, đương nhiên là...đương nhiên là...thật to lớn!"
"??"
Nhạc Vân xếp sau nghe thấy, buồn bực nhả rãnh. Mẹ nó, thì ra là hai cái nghèo từ nói chuyện với nhau.
Lúc này, đằng trước có tiếng quan binh thúc giục: "Lải nhải cái gì, còn muốn đi vào hay không? Liền nghe ngươi ca ngợi, nói cũng như không!"
"Ách, ta đây đi vào, đi vào"
Người kia hiển nhiên cũng không có gì đặc biệt, tại rảnh rỗi quay qua cùng Thiết Trụ chém gió. Hắn vừa bị giục, thì thành thực nộp bạc, sau đó cúp đuôi đi vào.
Lúc này đã đến phiên Thiết Trụ, giữ cổng tiểu binh nhìn hắn to con, lại nhìn Nhạc Vân đứng ngay đằng sau càng tráng, thế là nghi hoặc hỏi: "Đi mấy người?"
Thiết Trụ chỉ vào Nhạc Vân đằng sau, nói: "Hai người, ta cùng Vân ca nhi."
Tiểu binh nhìn hắn, lại nhìn Nhạc Vân, hỏi: "Từ đâu tới, vào kinh thành làm gì?"
Thiết Trụ thành thực đáp: "Dưới chân núi Thanh Phong. Ta vào kinh thành không làm gì cả, chính là đi theo Vân ca nhi."
Tiểu binh nghe vậy cau mày, nói: "Dưới chân núi Thanh Phong là chỗ nào, chưa từng nghe qua. Bên trên quan gia có lệnh, ở bên ngoài lãnh thổ thì khai báo đại khái phương vị, ở bên trong thì nói rõ ràng vị trí."
Thiết Trụ gãi đầu, không biết ra làm sao nhìn Nhạc Vân, thế là Nhạc Vân thay hắn trả lời: "Từ Hạnh Hoa thôn đến."
"Hạnh Hoa thôn?" Tiểu binh hơi nghi hoặc tự hỏi. Phải biết tại Đại Ly, đơn vị hành chính khai báo, lấy cấp huyện làm chủ yếu, bởi vì mấy đơn vị nhỏ hơn, lại nhiều, lại hẻo lánh có khi không ai biết, như vậy cũng làm khó dễ cho quan sai. Chẳng qua, lại có một ngoại lệ. Những nơi quá hẻo lánh, dân cư thưa thớt, không đủ một huyện, như vậy quan sai đi thống kê, vẫn lấy đơn vị nhỏ hơn khai báo. Kì thực tại Đại Ly, trường hợp như thế cũng không nhiều, tiểu binh suy nghĩ trong đầu một lúc, không chắc chắn hỏi lại: "Hạnh Hoa thôn, gần Liên Vân sơn mạch chỗ kia?"
Nhạc Vân gật đầu nói phải. Tiểu binh vừa ghi vừa lẩm bẩm: "Hạnh Hoa thôn, 2 người, lí lịch trong sạch".
Trong lúc đó, Thiết Trụ đã đưa ra ít bạc vụn, hai người nhanh chóng rời đi, đằng sau tiếng hô của người tiểu binh kia vẫn vọng lại: "Người tiếp theo!"
Bên trong kinh thành, phố phường đông đúc, hàng quán san sát, người người tấp nập, dị thường náo nhiệt. Liền chỉ là nghỉ chân ăn uống, trước mắt bọn họ đã là trải dài mấy chục nhà. Nhạc Vân trong người mang tín vật Lan nhi ngày trước đưa, cũng không vội tìm đến Lưu gia nhà. Hắn cùng Thiết Trụ tùy tiện tìm một tửu quán nghỉ chân.
"Khách quan dùng gì?" Tiểu nhị nhanh chóng chạy đến, vẻ mặt tươi cười hỏi.
Nhạc Vân hỏi Thiết Trụ, hắn cười ngu ngơ nói làm sao cũng được, thế là Nhạc Vân lại nói với tiểu nhị: "Có thứ gì ngon mang ra vài món, lại có gì uống tốt mang ra một vò."
Tiểu nhị hơi nghi hoặc liếc tổ hợp hai người, một cái so với một cái to con, phục trang quê mùa thô kệch, nói thế nào cũng không giống có thể bỏ tiền ra ăn uống. Bất quá dù sao nơi này cũng là kinh thành, tiểu nhị đủ loại hạng người đã từng gặp qua, cũng không dùng ánh mắt khinh người đi xem xét, chỉ cẩn thận hỏi lại: "Khách quan liền gọi như vậy? Giá cả thật cũng không tiện nghi."
Nhạc Vân không vui nói: "Chính là như vậy, mau mang lên!"
"Là!" Tiểu nhị thấy vậy cũng không nói gì thêm, quay người đi vào chuẩn bị, trong lòng thầm nghĩ " Ngược lại không sao cả, trong kinh thành, dù sao đừng nghĩ ăn quỵt!"
Rất nhanh, từng đạo món ăn được bày ra, sắc hương đủ cả. Tại đây kinh thành phồn hoa, tùy tiện tìm một nhà tửu điếm, cũng là vô cùng đặc sắc. Thầy trò hai người, mấy ngày đi đường chỉ có lương khô bỏ bụng, nay nhìn thấy ăn mặn, đã sớm thèm rõ dãi. Hai người bọn họ lẫn nhau sớm quen thuộc, thế là cũng không ai bảo ai, tùy tiện đánh chén. Bọn họ vừa ăn, lại vừa ta một cốc, ngươi một li, cứ thế hết ăn lại uống, thoải mái không gì sánh được. Đến mức trong tửu điếm mấy thực khách, nhìn bọn họ ăn uống ngon lành như vậy, cũng không tự chủ gọi món.
Chẳng mấy chốc, hai thầy trò đã đánh chén nó say. Thiết Trụ xoa bụng, thỏa mãn nói: "Vân ca nhi, trong kinh thành ăn uống thật tốt. Ta từ bé đến lớn, mới là lần đầu tiên được thoải mái như vậy."
Nhạc Vân thấy hắn bộ dạng, cười mắng: "Tốt là thật tốt, bất quá cũng là lấy tiền đổi lấy. Đừng nhìn nơi này ăn ngon, chỉ cần ngươi không có tiền, một hạt gạo cũng đừng nghĩ ăn. Hạnh Hoa thôn tuy nghèo điểm, chí ít mọi người là sẽ không để ngươi c·hết đói!"
Thiết Trụ nghe hắn huấn, gãi đầu cười hề hề.
Hai người lại nghĩ một hồi liền đứng dậy, tiểu nhị sớm để mắt, đã vội chạy ra. Trái ngược với hắn cong cong quấn quấn lo sợ, Nhạc Vân rất nhanh thanh toán đủ, sau đó cùng Thiết Trụ rời đi.
Kinh thành nhộn nhịp, thầy trò bọn họ lang thang khắp nơi. Bấy giờ đã chính Ngọ. Trưa hè tháng bảy, nóng như đổ lửa. Nhạc Vân thấy có nhà bán băng khối, đằng trước người tấp nập đứng chen nhau, bèn sai Thiết Trụ cũng đi mua, bản thân thì ghé vào một bóng cây bên cạnh con kênh gần đó nghỉ ngơi.
Bóng cây thật lớn, chỗ Nhạc Vân đứng, cách đó mấy bước có lão giả đang ngồi câu cá, quần áo đẹp đẽ, bên cạnh có đứa nhỏ hầu hạ, tay không ngừng quạt lấy quạt để.
Nhạc Vân tùy tiện liếc qua, cũng không để ý. Bất chợt, lão già kia lại quay qua, từ trên nhìn xuống hắn một lượt, không biết ra làm sao tấm tắc gật đầu, thình lình đến một câu: "Từ bên ngoài vào có phải hay không?" đoạn không chờ hắn trả lời, lại hỏi: "Trong nhà có phải hay không không có ruộng?"
"Cái quỷ gì?" Nhạc Vân thầm nghĩ, bất quá hắn xác thực từ bên ngoài vào, lại không có ruộng, thế là gật đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Lão già gật gù tấm tắc, bộ dáng có vẻ hài lòng lắm, hỏi:
"Lão phu nhà đang thiếu cái tá điền, cho ngươi cơ hội vào làm, thành quả lão phu rộng rãi, chỉ thu ngươi 3-7"
Còn chưa chờ Nhạc Vân đáp lại, đứa nhỏ bên cạnh hầu hạ đã nhanh mồm: "Còn không mau đồng ý, lão gia nhà ta nhưng tốt lắm. Trong kinh thành gia tộc đều chia 2-8 đâu, có khi ác hơn còn lấy hết, chỉ để lại cho các ngươi những cái này nông phu một phần"
"?!?" Nhạc Vân đầu đầy dấu chấm hỏi. Hắn mẹ nó thì nhìn giống người làm ruộng lắm sao? Lại còn chia 3-7, thần mẹ nó chứ rộng lượng lắm! Hắn giả sử thật làm, toàn bộ bao hết, sau đó thành quả phân người khác bảy phần?
Nhạc Vân thật sự muốn hỏi lão già một câu: "Ngươi nghĩ đớp cứt ăn?"
Gặp Nhạc Vân không nói gì, lão giả giống như còn tưởng hắn mừng choáng, thế là đưa mắt ra hiệu, đứa nhỏ hiểu ý nhanh chóng rời đi. Lão giả lúc này vẻ mặt vui mừng gật đầu, không quên dặn Nhạc Vân: "Cứ như thế, ngươi chờ ở đây một lát liền tốt!"