Chương 41: U ám
Ba trăm bộ giáp cùng binh khí, nói nhiều cũng không nhiều lắm. Bất quá đặt tại chỉ mấy người làm mà nói, số lượng công việc là thực lớn, chí ít không có hơn nửa năm, là làm không nổi. Triệu vương gia trấn thủ phương bắc nhiều năm, tuy nói thường xuyên tiếp xúc khí giới, bất quá đối với việc rèn đúc cũng không quá nhiều hiểu biết. Dù vậy, gặp Nhạc Vân nói một tháng hoàn thành, cũng cảm thấy vậy quá gấp gáp, nói lên ba, bốn tháng.
Ngoài cuộc người đều cảm thấy như thế, ấy mới biết Nhạc Vân nói ra thời gian một tháng hoàn thành, là cỡ nào bất khả tư nghị.
Đổi làm người khác thợ rèn, một tháng hoàn thành ba trăm bộ áo giáp cùng binh khí, mà còn là một loại sử dụng kim thiết ngọc khí rèn nên, nói thời gian như vậy hoàn thành, thuần túy là si tâm vọng tưởng, hoặc có lẽ, sẽ có kẻ mắng, là hoang đường!
Vô cùng hoang đường!
Vậy có lẽ không sai! Ấy là đối với người bình thường.
Nhưng là Nhạc Vân này?
Bọn hắn lấy người bình thường ánh mắt đi đối đãi, sao thấu được Nhạc Vân vốn bất phàm
Giống như chim sẻ bay tà mặt đất, sao biết được trời cao ánh mắt hùng ưng?
Thầy trò hai người không dài dòng, cũng bất kể mấy người kia hành động ra sao. Thiết Trụ phụ giúp, mà Nhạc Vân tức thì ngồi vào một góc, đối với miếng kim loại đã được nung đỏ, vung chùy gõ liên tục. Mạnh mẽ, hữu lực, hoa lửa tung tóe bắn ra khắp bốn phía.
Đám người nhìn Nhạc Vân sức lực hùng hồn như thế, cũng coi là có chút tấm tắc. Lấy bọn hắn ánh mắt đến xem, như có thể duy trì liên tục sức mạnh, hăng hái như vậy, nói không chừng còn có thể hoàn thành đâu. Nhưng là, này làm sao có thể? Người chung quy hay vẫn là người, liên tục vận động cao, ai sẽ không mệt mỏi, càng huống gì hành động thực hao tổn sức lực như vậy, tựa như hiện tại gõ búa nện kim thiết. Bọn hắn tự hỏi, lấy hiện tại kinh nghiệm, quay trở về bản thân ngày xưa thanh niên, dùng sức như thế, có lẽ duy trì được ước chừng nửa canh giờ. Lại nhìn Nhạc Vân, đoán chừng cùng lắm không quá một canh giờ đi?
Mấy người thợ rèn cũng bắt đầu vào việc. Đồng dạng, bọn hắn cũng chia làm mấy cặp, trong xưởng tiếng gõ búa chát chúa vang lên không ngừng, trong đó, có tiếng vang chợt nghe, rõ ràng hơn cả. Thời gian cứ thế trôi đi...
-Vân ca nhi, dùng bữa!
Có tiếng Thiết Trụ gọi. Nhạc Vân tạm ngừng tay, ngước đầu nhìn lên, đã thấy mấy người trong xưởng đều đang chờ hắn. Hắn lại nhìn ra ngoài trời, thiên khí u ám, xem chừng cũng sắp tối hẳn. Nhạc Vân đứng dậy tiến đến chỗ đám người đang ngồi. Chỗ ấy, chiếu lớn được trải ra, bên trên cơm rượu đã bày biện sẵn. Hắn không chút nề hà ngồi xuống, mọi người thấy vậy, lần lượt nâng bát.
Nửa tháng trôi qua, đoạn thời gian này, mọi người cùng nhau cộng đồng làm việc, cũng tính là quen thuộc. Đám người thợ rèn tự ban đầu tâm lý không phục lắm, cho đến sau kinh ngạc bởi Nhạc Vân biểu hiện ra kĩ thuật rèn, cùng với sức khỏe hơn người, dần dần cũng bị hắn khả năng làm cho tin phục, nghe theo. Không khí trong xưởng rèn nhân đó cũng dần trở nên hài hòa. Trong bữa ăn, Nhạc Vân hỏi:
-Làm được bao nhiêu bộ rồi?
Một người trong đó đáp:
-Nhạc ca, tính đến buổi chiều ngươi làm nốt bộ giáp kia, ta đếm được hết thảy hai trăm lẻ tám bộ.
Trả lời là một người trẻ tuổi, nhìn bộ dạng tuổi tác có lẽ xấp xỉ Thiết Trụ, gọi Lưu Lỗi. Hắn có lẽ kinh nghiệm không bằng mấy người thợ lớn tuổi khác, bất quá tiếp thu tương đối nhanh, lại thêm có sức khỏe, thành thử vẫn đủ sức lăn lộn trong đám người. Dù vậy, hạn chế bởi khả năng hiện tại, một vài việc quan trọng trong xưởng, là người khác vẫn không dám để cho Lưu Lỗi làm đấy. Ngược lại, một vài việc lặt vặt, thống kê,... Lưu Lỗi lại bao gồm đảm nhiệm.
-Chậc, nửa tháng, hai trăm lẻ tám bộ....
Nhạc Vân lẩm bẩm chợt hỏi:
"Là không bao gồm binh khí đúng không?"
Đạt được Lưu Lỗi gật đầu xác nhận về sau, Nhạc Vân còn chưa nói gì, đang ăn mấy người thợ chợt vẻ mặt có chút xấu hổ. Một người nói:
-Kia...Nhạc công tử, binh khí nửa tháng qua chúng ta mấy người làm được, ước chừng hơn bốn mươi thanh.
-Ồ!
Nhạc Vân vẻ mặt không biểu cảm gật đầu. Mấy người này tiến độ, đối hắn tới nói, chậm là thật chậm. Bất quá có còn hơn không, dù sao nếu bọn hắn không làm, còn không phải đến Nhạc Vân tự mình lao lực?
Nhạc Vân chẳng sao cả, nhưng tại trong lòng đám người, chính cảm thấy thật mất mặt. Nửa tháng, lấy Nhạc làm chính, Thiết Trụ làm phụ, hai người bọn họ làm ra hơn hai trăm bộ giáp trụ, tất cả đều là tinh phẩm. Mà bọn hắn, nhưng chỉ làm ra hơn bốn mươi thanh v·ũ k·hí. Mặc dù cũng là tinh phẩm, nhưng trong nghề người đều biết, làm ra hoàn chỉnh bộ giáp, so với một thanh v·ũ k·hí mà nói, ấy là không cùng cấp bậc. Mà lại, chưa nói đến vấn đề kĩ thuật, bốn mươi so với hai trăm lẻ tám, nghe làm sao cũng đều cảm thấy bọn hắn...có chút rác đâu?
Nhìn bữa ăn bầu không khí giống như thoáng cái trở nên lúng túng, Nhạc Vân cũng hiểu phần nào nguyên do, nói:
-Nửa tháng được hai trăm lẻ tám bộ giáp trụ. Như vậy tính, có lẽ không quá một tuần ba trăm tấm áo giáp liền hoàn thành. Các ngươi tiếp tục tạo v·ũ k·hí, lúc đó ta hoàn thành, lại quay sang cùng các ngươi tiếp tục rèn.
Thấy mọi người giống như vẫn còn đang băn khoăn, hắn lại nói:
-Gấp gáp, như xảy ra sai sót, ngược lại là hỏng việc, đám nguyên liệu kia cũng không dễ kiếm. Mấy người cứ theo khả năng, tiến hành chất lượng là được. Cứ y như ta tính toán, thì tiến độ sẽ không sai.
-Là!
Mọi người nghe thế, gật đầu xưng phải.
-Nhạc công tử, mời ngươi một chén!
Một người rót rượu mời Nhạc Vân. Hắn bưng lên nhấp một ít. Người khác lại đến một chén, Nhạc Vân lại nhấp một ít...
Không khí bữa ăn dần dần trở nên sinh động.
Đêm đã khuya, đám người sau khi đánh chén no say, kẻ thì về nhà, kẻ lại bởi vì xa xôi mà ngủ lại luôn trong xưởng. Nhạc Vân nhìn Thiết Trụ, tò mò hỏi:
-Ngươi không theo ta về?
Thiết Trụ gãi đầu đáp:
-Vân ca nhi, hôm nay ngươi một mình về thôi. Ta đáp ứng Lưu Lỗi, cùng bọn hắn ngủ lại đây một hôm.
-Ân.
Nhạc Vân nghe vậy gật đầu, nhân tiện dặn:
-Trước khi ngủ nhớ kiểm tra lại xưởng đồ đạc, lại đóng cửa cẩn thận.
-Hắc, hắc
Thiết Trụ hàm hậu cười đáp: "Vân ca nhi, ta biết!"
Lúc này, trong xưởng có tiếng ồn ào. Một người bên trong gọi vọng ra: "Thiết Trụ!"
Thiết Trụ nghe thế, nhìn Nhạc Vân dò hỏi: "Kia...Vân ca nhi, ta đi vào?"
Nhạc Vân gật đầu. Chờ cho Thiết Trụ đi vào trong, hắn cũng quay người, men theo trong kinh thành đường nhỏ, thẳng hướng Triệu phủ.
Đêm đã khuya. Dù cho kinh thành thường ngày tập nập, thời điểm này trên đường cũng chẳng mấy người. Gió đêm nhẹ nhàng thổi, lành lạnh, lại mang theo chút tươi mát của Hoài giang. Nhạc Vân một người chậm rãi bước đi, có chút hưởng thụ cảm giác một mình khoan khoái.
Gió vẫn thổi, heo hút, thanh lãnh...
Từ xưởng rèn về Triệu phủ, bất quá ba trăm mét mà thôi. Lẽ thường mà nói, Nhạc Vân đi bộ, chưa tới nửa khắc liền tới. Có thể, càng bước, Nhạc Vân càng cảm thấy không đúng. Hắn ngước đầu, đưa mắt nhìn ra phía trước, cảnh vật quen thuộc, khung cảnh quen thuộc. Vẫn con đường đó, trải dài, mất hút trong màn đêm thăm thẳm...
-Không đúng!
Nhạc Vân chợt giật mình ngừng lại. Cứ việc cảnh vật đều giống như trong trí nhớ, quen thuộc như vậy. Có điều kinh thành đường ban đêm, dù cho vắng người, thỉnh thoảng vẫn có âm thanh từ bốn phía vọng lại. Còn có cả ánh đèn leo lét, theo đại hộ nhân gia nhà nào đó cửa, hắt ra . Mà hiện tại, trước mắt con đường, tĩnh mịch, u ám, lại mang một vẻ thâm trầm không nói rõ nên lời...