Chương 12: Dũng mãnh
"Trời chiều bóng ngả về tây,
Mây trôi hờ hững hỏi ai chốn này..."
"Hô, rốt cuộc đi ra!"
Mọi người nhẹ nhõm thốt lên, có loại cảm giác thở phào một hơi. Nhìn lại, một mảnh rừng rậm đã bị bỏ lại sau lưng. Chỗ bọn họ đang đứng là một góc khá hẻo lánh, cách quan đạo những người khác hay đi một quãng dài. Thế mới biết, ban đầu Nhạc Vân dẫn bọn hắn tiến vào, lối đi đã là lối khác, chẳng trách có thể yên tĩnh như vậy. Nhạc Vân lúc này quay qua nói:
-Tốt lắm! Ta hứa hẹn đã hoàn thành, các ngươi thu hoạch cũng tương đối khá! Chúng ta từ nay chia tay thôi!
"Gì gấp như vậy,Nhạc Vân huynh đệ rất vội sao?"
Bởi vì tâm trạng buông lỏng, mọi người cũng thoải hơn, nghe nói Nhạc Vân chuẩn bị rời đi, có người cười hỏi. Lưu thúc nhân đó cũng nói:
"Nhạc Vân huynh đệ như không gấp mà nói, chi bằng theo chúng ta nhóm người cùng về Hạnh Hoa thôn tắm rửa, nghỉ ngơi một phen, sáng mai hãy rời đi. Nói thế nào ngươi hai ngày qua giúp đỡ, hôm nay liền có thể để chúng ta tận tình một phen hay không à!?"
"Này!"Nhạc Vân hơi do dự, hai ngày không về, nói thực, hắn có chút nhớ nhung Đào hoa am bóng người kia, bất quá đối với Lưu gia đám người nhiệt tình cũng không tiện chối từ. Lưu gia đám người không đợi lâu, liền thấy Nhạc Vân chắp tay: "Vậy làm phiền!"
"Ha ha, không phiền, không phiền, chúng ta đi!"
Bọn họ theo lối quan đạo quay về, chưa đi được bao lâu, lại phát hiện đằng trước cũng xuất hiện một đám người. Lan nhi trước hết nhận ra, khẽ nói: "Là đám người áo đen hôm nọ!"
"Là đám hỗn đản ra tay với tiểu nhị hôm nọ sao?" Nhạc Vân nghe thế quay qua hỏi, đáp lại là cái gật đầu đầy căm tức của Lan nhi.
Lưu thúc nhìn nàng, lắc đầu: "Kệ bọn hắn." Nói rồi định đi tiếp, đã lại thấy Nhạc Vân nhanh chân chạy lên trước, vừa chạy miệng vừa hét lớn: "Đằng trước mấy kẻ kia đứng lại!"
Âm thanh như sấm, đám người áo đen đi đằng trước, quay lưng về phía Lưu gia nhóm, giống như cũng mới từ Liên Vân sơn mạch trở về, nghe tiếng thét của Nhạc Vân thì giật cả mình. Bọn hắn nhao nhao ghìm cương ngựa, lại quay người nhìn ra đằng sau.
Chỉ thấy có kẻ, thân hình cao lớn, mái tóc đỏ hung, bộ dạng thập phần lỗ mãng, hướng bọn hắn quát tháo, nhanh chóng chạy đến. Đám người áo den thấy cảnh này nhất thời có chút mộng bức, thế là đều hướng ánh mắt về một kẻ trong số đó, giống như trưng cầu nên làm sao. Tên đứng đầu cũng có phần nghi hoặc, thế là hơi lắc đầu, ý bảo chờ xem.
Lúc này Nhạc Vân cũng đã chạy đến nơi, một người đó, so với đối diện hơn hai mươi người áo đen cưỡi ngựa, khí thế vậy mà không chút yếu hơn nửa phẩn. Tên thủ lĩnh dường như cũng cảm thấy Nhạc Vân bất phàm, thế là chắp tay hơi khách khí nói:
"Vị này thiếu hiệp có chỉ gì giáo?"
Thường nói" Đưa tay không đánh kẻ mặt cười" mà lại Nhạc Vân cũng không biết cụ thể đối tượng bản thân cần tìm là ai, thế là nghiêm mặt nói:
"Các ngươi đám người này, nhưng là mấy ngày trước ghé qua Hạnh Hoa thôn bên trong tửu điếm, bởi vì không còn phòng trống mà ra tay đả thương tiểu nhị?"
"Ha ha, là cái vấn đề này sao!!"
Đám người áo đen vốn còn đang bình thường, nghe Nhạc Vân nói xong chợt cười vang. Tên thủ lĩnh lúc này biết nguyên do, cũng cảm thấy có chút đùa, thầm nghĩ tên tráng hán lỗ mãng này thì ra là vì cái kia tiểu nhị. Hắn cảm thấy bản thân mấy ngày ở trong Liên Vân sơn mạch cảnh giác quá cao, vậy mà kẻ như vậy cũng cảm thấy bất phàm, thế là giọng điệu trêu tức nói:
"Xác thực có chuyện như vậy, là ta quản giáo thủ hạ không nghiêm, làm sao? Ngươi muốn giúp hắn đòi tiền bồi thường rồi? Một lượng? Vẫn là hai lượng?"
Nói xong thì cũng cảm thấy bản thân hôm nay thật rảnh rỗi, xem đám kia phàm dân không đáng một đồng người như hắn, vậy mà hôm nay lại cùng một cái khác phàm dân tranh cãi về vấn đề này.
Nhạc Vân lúc trước nhìn tiểu nhị v·ết t·hương, thay hắn cảm thấy bất bình, hứa nếu gặp phải thì thay hắn đòi lại công đạo. Nay thấy bọn áo đen thái độ cợt nhả không coi trọng như vậy, thế là tức giận, miệng cũng bạo chửi tục:
"Mẹ nhà ngươi! Ngươi mấy lượng bạc, giữ lấy sau này sắp c·hết mà mua quan tài đi!"
Lại chỉ vào bọn người áo đen mắng: "Nhạc gia ta trước giờ ân oán phân minh, thằng nhãi con nào hôm trước ra tay, biết điều thì cút ra đây, để Nhạc gia đánh một trận, chuyện này coi như xong, bằng không thì đừng trách".
Trong đám người áo đen thấy Nhạc Vân ngông cuồng như vậy, trước có một kẻ, "xoẹt" cái rút đao ra, chỉ vào Nhạc Vân mắng: "Ngươi gọi ai là thằng nhãi?"
"Hừ!" Tên thủ lĩnh lúc này cũng không còn tâm trạng, híp mắt nhìn Nhạc Vân, đam mạc nói: "Ta ngược lại muốn hỏi, bằng không thì sao đây?"
Nhạc Vân mắt trừng nhìn tên thủ lĩnh, quát:
"Nhạc gia hôm nay liền đứng ở đây, các ngươi đám người, một thằng nhãi cũng đừng nghĩ rời đi!"
Thấy Nhạc Vân ngang ngược như thế, trong đám người áo đen chợt có kẻ thầm ra tay. Chỉ thấy từ trong bọn hắn, ngân quang lóe lên, hướng Nhạc Vân thằng tắp bay đến, mục tiêu là hắn yết hầu. Nhạc Vân còn định mở miệng thúc giục, thấy vậy chợt nghiêng người, thuận tay bắt lấy đoàn ngân quang kia. Nhìn kĩ, hóa ra lại là một thanh phi đao. Hắn nổi giận, mắng : "Đám súc sinh, thế mà còn muốn ra tay g·iết ta?"
Nói rồi cầm thanh phi đao kia, thuận tay vung mạnh, ném vào đám người áo đen bên trong, chi nghe "Phập" một cái, là âm thanh vật sắc nhọn cắm vào da thịt. Hơn hai mươi người áo đen bên trong, có kẻ chậm rãi ngã xuống.
C·hết!
Phi đao cắm vào hắn ngực trái, từ chuôi đao, máu tươi không ngừng chảy ra. Đám người áo đen kinh ngạc, giống như thật không thể tin nổi mình đồng bọn đ·ã c·hết. Lúc này tên thủ lĩnh giận giữ hét:
"Còn chần chừ cái gì, đem tên kia chặt cho lão tử!"
Đám người áo đen bấy giờ hoàn hồn, ánh mắt bấy giờ nhìn Nhạc Vân tràn đầy sát ý, ngoại trừ tên thủ lĩnh, tất cả đều thúc ngựa xông lên.
Lúc này, cách đó một đoạn Lưu gia đám người đều nhìn rõ hết thảy. Lan nhi thấy hơn hai mươi cái hắc y nhân, cưỡi ngựa tuốt đao, hung thần phi đến chỗ Nhạc Vân thì hoảng sợ, vội quay qua Lưu thúc giục:
"Lưu thúc, Lưu thúc, mau cứu Vân ca ca, Lưu thúc!"
Lưu thúc ánh mắt thoáng qua một tia chần chờ, rất nhanh lại buông xuống, cắn răng quát: Đi qua!
Chỉ là, Lưu gia người còn cách đám người áo đen một quãng, mà ban nãy Nhạc Vân tách ra, lại chạy lên trước đối mặt với đám người áo đen. Bọn người áo đen lúc này, trong mắt có sát ý, thúc ngựa lao đến Nhạc Vân chỉ cách bọn hắn vài chục bước, Lưu gia người ở xa, có thể nào đến kịp này?
Lưu thúc mấy người vừa mới giục ngựa, đằng kia đám người áo đen có kẻ đi đầu, sớm nhất đã đến trước mặt Nhạc Vân vung đao, bộ dạng hoàn toàn là muốn trên lưng ngựa, trảm đầu người. Nhạc Vân thấy vậy, không những lùi, lại tiến nhanh lên phía trước mấy bước. Bởi vì Nhạc Vân trước hết tiến đến sát hắn, tên áo đen động tác vung tay chém bấy giờ chỉ mới hạ xuống được gần nửa. Nhạc Vân nhanh chóng bắt lấy cánh tay đó, giật mạnh lôi tên áo đen từ trên lưng ngựa đập thẳng xuống đất. Còn không kịp rên rỉ, tay đã bị đạp chặt trên mặt đất. Nhạc Vân nửa quỳ, một tay chống trên mặt đất, tay kia hóa thành quyền. Tên áo đen chỉ thấy một nắm đấm, trong mắt hắn lớn dần, rồi tại hắn thần tình hoảng sợ bên trong, mất đi tri giác. Đó là tiếng "rắc" của xương vỡ, là tiếng "Bụp" giống như đánh vào một đám gì đó chất lỏng mềm.
Điện quang hỏa thạch, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, Nhạc Vân một quyền đập nát đầu tên áo đen, lại nhanh chóng đứng dây. Tên thủ lĩnh vẫn đang cưỡi ngựa đứng yên, liếc mắt nhìn tên thủ hạ xấu số, thấy hắn phần thân còn nguyên vẹn, mà thủ cấp, từ phần xương hàm trở lên, mảnh da đầu lẫn vào tóc, dịch não hòa vào máu tươi, bầy nhầy bẹp dí một đống, kinh khủng cực điểm. Tên thủ lĩnh dù trên tay không ít nhân mạng, thấy cảnh này cũng là tên rần cả da đầu.
Những tên áo đen sau đó, không ngoại lệ đều bị Nhạc Vân nhanh nhẹn né tránh, sau đó dũng mãnh lôi bọn hắn xuống ngựa, cuối cùng dùng b·ạo l·ực tươi sống đập c·hết, tất cả mỗi người cũng liền một quyền như vậy, coi là thật...phi thường!