Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Năm Ấy Loạn Thế, Ta Lấy Nghề Rèn Làm Kế Sinh Nhai

Chương 27: Lão tử làm thơ, đuổi người!




Chương 27: Lão tử làm thơ, đuổi người!

"Có giỏi làm một bài thơ!"

"Đúng vậy, ngon làm bài thơ!"

"Nhìn ngươi bộ dáng thô kệch, có phải nửa chữ cũng không biết đúng hay không?"

Nhạc Vân cũng nóng tính, dù không biết Vân Yên cái kia nương môn đánh chủ ý gì, vẫn là đứng phắt dậy quát lớn: "Mấy thằng nhãi, im mồm!"

Vừa mở miệng, liền đem người đắc tội.

Xung quanh bị Nhạc Vân quát lớn, im lặng, lại chuẩn bị xôn xao trở lại, chợt nghe Nhạc Vân dõng dạc nói: "Các ngươi toàn bộ người ở đây thơ con cóc, lão tử xác thực khinh thường! Đúng là cùng ta so với, thật không có cửa."

Lần này là đem toàn bộ người đều đắc tội hết, bao gồm cả mấy người thư sinh kia. Văn nhân tính tình, ai cũng không phục ai. Người thư sinh áo trắng, chính là ban nãy làm ra tốt nhất thủ thơ, bị Nhạc Vân chung một chỗ mắng. Này để hắn trước mặt ý trung nhân, cảm thấy rất mất thể diện, thế là đứng dậy nói: "Chớ ăn nói ngông cuồng. Ngươi lại nói nhiều, cũng không bằng làm một bài thơ tốt chứng minh. Như tiếp tục càn quấy như vậy, đành phải đuổi ra ngoài."

Có người dẫn đầu, bọn người xung quanh đều nhao nhao: "Đuổi ra ngoài! Đuổi ra ngoài!"

"Mẹ nó, có im hay không?" Hắn vỗ bàn, trừng mắt quát lớn. Mấy người nhìn Nhạc Vân khí thế, gặp ánh mắt hắn liếc đến, thật có điểm bị dọa sợ, dần dần im lặng. Thư sinh kia nói: "Nơi văn nhã, ngươi chớ ăn nói ngông cuồng!"

Nhạc Vân nhìn hắn, mắng: "Bớt nói vớ vẩn. Lão tử ban đầu còn tưởng ngươi là người thế nào, bây giờ nhìn lại chỉ có khinh bỉ. Đừng tưởng lão tử không biết ngươi bây giờ tâm tư, đứng lên nói nhảm, còn không phải là vì trước mắt cái này nương môn lấy le!"

Vân Yên theo tay Nhạc Vân nhìn, phát hiện chỉ chính là mình. Bị gọi là nương môn, nàng mặt đều đen!

"Ngươi rốt cuộc có làm ra thơ hay không?"

Giống như bị nói trúng tâm tư, thư sinh có chút gấp. Nhạc Vân khinh thường nói: "Làm, cớ sao không làm! Bất quá lão tử thơ, lời vàng ý ngọc. Cứ thế nói ra, để cho các ngươi đám này cháu trai tùy tiện nghe, quá lãng phí."

Thư sinh bấy giờ đã bất kể, hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

Nhạc Vân chỉ vào hắn, nói: "Lão tử bây giờ nhìn ngươi khó chịu. Nghe xong lão tử thơ, ngươi nhanh chóng lăn. Ân, không chỉ có ngươi!"

Nhạc Vân chỉ vào ngồi cùng bàn hai cái đồng bạn của hắn: "Cả hai tên này nữa. Xem xét liền không phải thứ tốt lành gì!"

"Ngươi!" Thư sinh áo trắng tức giận, còn chưa kịp nói, đã có âm thanh can ngăn: "Được rồi, Tử Văn huynh!"



Người thư sinh mặc lam y đứng dậy, nói: "Chúng ta đồng ý là được"

Thư sinh áo trắng nghe xong, chắp tay đa tạ, nói với Nhạc Vân: "Bây giờ ngươi còn chờ gì?"

Nhạc Vân nghe thế, bộ dáng khinh cuồng, đối với mọi người nói: "Đám oắt con, các ngươi làm thơ trăng, vì muốn chiếm được người. Mà lão tử hiện tại làm thơ trăng, lại là vì đuổi người. Lão tử thơ đuổi người, bây giờ đọc, các ngươi nghe cho rõ!"

"Bữa nay sáng tỏ bóng Hằng

Thử xem thiên hạ ai bằng ta không"

Nhạc Vân vừa đọc hai câu đầu, người thư sinh áo trắng đã khinh thường nhỏ giọng nói: "Tầm thường, ngông cuồng!"

Nhạc Vân không để ý đến hắn, tiếp tục đọc:

Thảnh thơi lầu mát ngồi trông

Muôn vàn tâm sự một dòng nao nao

Càng lên, càng tỏ, càng cao

Trăng ơi hãy ghé động đào xem hoa

Hữu tình ta lại gặp ta

Đêm nay mới thấy đậm đà khuôn thiên

Mà sao ngậm miệng làm duyên

Đã nhiều căn dặn nỗi niềm tóc tơ

Mà sao trăng khéo hững hờ

Vì trăng ta phải ngồi chờ suốt đêm

Muốn bay lên tận cung thiềm



Kéo vầng trăng xuống kết duyên châu trần."

Lời thơ giản dị, mộc mạc mà hữu tình, lại không mất đi vẻ duyên dáng, xinh đẹp. Cả bài thơ tả trăng, lại giống như cùng trăng tố khổ, với trăng tỏ tình. Vân Yên ánh mắt phát sáng, nhìn Nhạc Vân, nàng con ngươi xinh đẹp giống như tỏa ra rực rỡ hào quang.

"Làm sao, đi chưa?"

Nhạc Vân kiêu ngạo hỏi. Tử Văn thư sinh, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng. Hắn hai người đồng bạn đã sớm đứng dậy, đến bên cạnh khẽ lắc đầu: "Tử Văn huynh, đi thôi!"

Tại người thư sinh áo trắng vẻ mặt không cam lòng cùng đồng bạn rời đi, một tiếng "Tốt" thanh âm hùng hậu vang lên. Đó là Triệu vương gia, Hắn lúc này ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Nhạc Vân nói: "Tốt một bài đuổi người thơ. Nhạc Vân tiểu huynh đệ, không nghĩ đến ngươi ngoài rèn đúc, còn có thi tài như thế!"

"Ta biết!" Nhạc Vân cũng không có khiêm tốn, thành thực gật đầu

"Ách!" Triệu vương cũng nhất thời không biết nói sao.

Lúc này, chợt có người la lên: "Vân Yên cô nương đâu?"

"Không phải nói so thơ sao, rốt cuộc nàng vừa ý người nào thơ?"

"Nàng đều đi mất, còn so cái gì thơ?"

Lúc này, t·ú b·à lại uốn éo đi ra, cười bồi nói: "Nữ nhi tùy hứng, chư vị đại gia thông cảm. Cái gì làm thơ, chỉ là nàng một ít tiểu tính tình. Chư vị nghe ta một câu, đêm nay hoa khôi, không bằng lại dùng ngân lượng bình chọn, thế nào?"

"Tốt!"

Trong đây văn nhân mặc khách vẫn là thứ ít, càng nhiều là kẻ có tiền. Bọn hắn rốt cuộc tìm ra khả năng, tại mình thuần thục nhất lĩnh vực thể hiện, thế là không chút do dự đáp ứng.

"Năm vạn lượng!"

"Sáu vạn lượng!"

"Bảy vạn lượng!"



Vân Yên không hổ là xinh đẹp nhất cô nương. Người mở miệng đầu tiên, đã là cao như thế, mà càng về sau, số tiền càng nhiều, mỗi lần thấp nhất, lại là tăng thêm một vạn lượng. Tú bà đứng trên bục, nghe bọn này nam nhân không ngừng lên gió, vui mừng cười híp mắt. Bấy giờ, đã có người kêu đến ba mươi lăm vạn lượng.

"Ba mươi sáu vạn!"

"Ba mươi bảy..."

Giữa lúc đám người thay nhau kêu, hô giá trên trời, có một người thị nữ, lén lén lút lút đi vào dưới sân khấu. Nàng ta đảo mắt nhìn quanh, thấy Nhạc Vân vị trí thì ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng chạy đến.

"Công tử, công tử, tiểu thư nhà ta cho mời!"

"Tiểu thư nhà người là ai?"

Nhạc Vân nhìn thị nữ trước mắt, nghi hoặc hỏi: "Công tử, còn có thể là ai? Tiểu thư nhà ta chính là Vân Yên cô nương a!"

Nhạc Vân nghe thế, dứt khoát đáp: "Không đi!"

Thị nữ thoạt đầu còn nghĩ mình nghe lầm, thẫn thờ mấy giây, sau đó lắp bắp hỏi lại: "Công...công tử, ngươi....ngươi nói cái gì à?"

"Chính là không đi!"

"Có thể,..." Thị nữ giọng như sắp khóc: "Công tử không phải vì tiểu thư làm ra bài thơ sao?"

"Ngươi nghe ta làm thơ, lại không nghe ta nói hay sao? Đó là đuổi người thơ, lại không phải tán gái thơ!"

"Ai...ai, công tử, ngươi sao có thể như vậy!" Thị nữ gấp dậm chân, lại nhìn Nhạc Vân, dùng giọng thương lượng: "Kia công tử có thể hay không đi cùng ta một chuyến?"

Nhạc Vân nhìn thị nữ bộ dạng khả ái, thế là nổi tâm trêu chọc, làm bộ ra điều suy nghĩ. Thị nữ thấy vậy thì ánh mắt sáng lên, chỉ nghe Nhạc Vân học theo nàng bộ dạng, dùng giọng thương lượng: "Kia...ta có thể hay không không đi?"

"Công tử!" Thị nữ bị hắn đùa, lại tức lại không biết làm sao. Bên canh Triệu vương gia nhìn không nổi, mở miệng khuyên: "Nhạc Vân tiểu huynh đệ, không bằng đi theo nàng nhìn một chút. Người ta nữ nhi gia đều bỏ thẹn thùng, sai thị nữ lén mời ngươi, ngươi một cái đại nam nhân vì sao như thế sợ?"

Triệu vương gia lời này, câu sau cùng mang chút khích tướng, bất quá Nhạc Vân cũng không để tâm. Mà lại, Triệu vương gia nói cũng có chút có lí, thế là hắn cũng không tiếp tục từ chối, đứng dậy nói với thị nữ: "Ngươi dẫn đường!" lại quay qua Triệu vương gia: "Vương gia, vậy ta liền đi một hồi!"

Triệu vương gia vẻ mặt mỉm cười đáp: "Yên tâm, giao cho ta!"

"???" Nhạc Vân vẻ mặt không hiểu theo thị nữ rời đi. Chờ hắn vừa đi khuất bóng, chỉ nghe Triệu vương gia hô to: Năm mươi vạn lượng!

Toàn trường không còn một âm thanh.

~~~~~~~~~~~~~

Tâm sự tí: Vốn dự định hôm nay thì truyện đạt ba mươi chương, bất quá hôm qua quả thực cảm xúc lên không nổi, cố mãi mới được một chương, đề cảm xúc lại viết thêm một chương, tổng có hai chương. Hôm nay cố gắng bổ cứu, cũng không kham nổi, viết được 6 chương, đến chương 27 liền ngừng. Thôi, hẹn mọi người ngày mai đạt 30 chương. Lúc ấy, cho ta vài cái đánh giá ở phần đánh giá nhé!