Chương 11: Mười sáu tuổi thiếu nữ
Một ngày trôi qua, trời rất nhanh liền tối. Không may mắn giống như hôm qua tìm được một hang động, tối nay đám người đành phải nghỉ chân tại một mô đất nhỏ, hơi nhô lên. Bọn họ tại bên trên nhóm lửa, nghỉ ngơi ăn uống, lại không dám buông lỏng. Dù sao, nơi này quá trống trải, không an toàn cảm giác mười phần. Chính là bọn họ hiện tại đối với Nhạc Vân đã răm rắp nghe theo, không một người dị nghị. Mà dùng Nhạc Vân cách giải thích, ở nơi trống trải, bọn họ dễ bị dã thú phát hiện, ngược lại cũng là dễ dàng phát hiện ra nguy hiểm từ xa, từ đó có chuẩn bị trước. Mười người, chia làm hai nhóm, mỗi nhóm năm người, thay nhau canh gác nửa đêm.
Trăng lên cao, bầu không khí tĩnh mịch, thi thoảng lại có tiếng hú, tiếng tru của dã thú, khi gần khi xa, lại có tiếng gió vi v·út, tiếng lá cây xào xạc trong đêm. Người ngủ, ngủ không an giấc. Người thức, liền cố căng mắt nhìn xa vào bóng đêm sâu thẳng, tâm sợ hãi bất an, lo lắng gặp phải nguy hiểm, lại tùy thời hô to cảnh báo.
Dưới bầu không khí như vậy, ai cũng rã rời. Lưu thúc trong lòng không yên, cũng không ngủ được. Hắn lôi từ trong trữ vật nhẫn đi ra các loại dược thảo, tài liệu, lại đếm, lại kiểm kê tính toán. Dưới ánh trăng mờ mờ, căng mắt ra nhìn, Lưu thúc ánh mắt hồng hồng. có chút chua xót.
"Lưu thúc, ngài chưa ngủ sao?"
Có tiếng Lan nhi nói rất khẽ.
"Ân, ngươi ngủ trước. Thúc lại tính toán một hồi, như là đủ..."
"Trở về sao, Lưu thúc?"
Lan nhi nói, giống như cũng đoán được. Mà Lưu thúc nghe vậy, cười khổ đáp: "Lúc nãy ta hỏi Vân ca nhi, ngày hôm nay trình độ, lại chưa tính là gì, chúng ta đi được thêm vài dặm, chỉ là ở bên ngoài loạn chuyển. Thúc nghĩ lại, lần này kì thực đã rất khá, tuy nói mất đi vài người."
Hắn hơi ngừng lại, như là tự nhủ: "Chúng ta nhóm người này, đạt được nhiều như vậy đã là tốt lắm. Lan nhi, ngươi nghĩ mà xem, có cái nào gia tộc, hoặc thương đội, hoặc nhóm người, trừ khi là thực lực mạnh mẽ, trang bị tận răng, có thể thuận lợi cầm đi nhiều thứ như chúng ta? Hết thảy nhờ có Nhạc Vân huynh đệ. Nhưng là, dù cho có hắn dẫn đường, chúng ta lại chỉ có chút thực lực này, vậy cũng là theo không nổi a! Thúc cũng muốn mạo hiểm nữa một phen, chính là thực lực không cho phép. Thôi, người có tự mình hiểu lấy. Ngày mai ta liền nói với Nhạc Vân huynh đệ một lời. Những dược thảo hai ngày này hái được, đem đi đấu giá, lại là một khoản, đủ giúp gia tộc chèo chống qua cơn khó khăn. Sau đó ta cùng phụ thân ngươi lại nỗ lực một điểm, vậy thì vạn sự bình yên."
"Ngài nói như vậy liền tính toán!" Lan nhi gật đầu: "Có thể, trước khi đi cũng nên cảm ơn hắn một phen, dù sao hắn giúp chúng ta như vậy."
"Ừ!" Lưu thúc gật đầu, giống như trút bỏ được gánh nặng, còn nhân đó trêu chọc: "Báo đáp là báo đáp, bất quá đó là gia tộc báo đáp. Chỗ ngươi nói báo đáp, có phải hay không là riêng Lan nhi tự mình báo đáp này? Dù sao, người ta nhưng là tặng Lan nhi một thanh bảo kiếm nha!"
"Thúc!" Lan nhi xấu hổ hờn dỗi nói.
"Ha hả, tốt rồi, thúc không đùa ngươi."
Lưu thúc thu hết dược thảo vào trong trữ vật nhẫn, đối với Lan nhi nói một tiếng "Ngủ ngon!" sau đó đi ra một góc, cũng ngả lưng nằm ngủ.
Hắn lại cũng không biết bản thân chất nữ, đang trằn trọc lăn qua lăn lại.
Lan nhi không ngủ được, không hiểu sao nghĩ đến ngày mai liền từ biệt trở về gia tộc, nàng liền cảm thấy có chút không nỡ. Hồi tưởng lại hai ngày này trải qua, tuy nói nguy cơ trùng trùng, lại nhờ có Nhạc Vân, chợt trở thành hữu kinh vô hiểm. Có bóng người, đôi khi hiện ra trong đầu, lại biến mất. Người đó có lúc thì xoa đầu nàng, có lúc ở bên nàng kể chuyện, lại có lúc ân cần vì nàng đưa gối.
Mười sáu tuổi năm đó Lan nhi, đêm ấy, có loại cảm xúc không biết tên, chập chững trỗi dậy.
Đêm dài dằng dẵng, Lan nhi một đêm không ngủ. Đến khi vừa mơ màng th·iếp đi một lúc, trời liền đã tảng sáng. Nàng mở mắt, đã thấy vẻ mặt mọi người, tuy là bởi vì một đêm ngủ không ngon giấc mà tiều tụy, lại không giấu nổi cảm giác thở phào, giống như trút được gánh nặng. Lan nhi nhìn thấy Lưu thúc cùng Nhạc Vân sóng vai đi đến, nàng vội mở miệng: "Lưu thúc!" sau đó hơi ngập ngừng, lại gọi: "Vân ca ca, ta...ta gọi ngươi như thế được không?"
Nhạc Vân khoát tay: "Tùy ngươi thôi!"
Ở một bên, Lưu thúc nhìn nàng cười tủm tỉm, Lan nhi bỗng chốc cảm thấy mặt nóng lên, nũng nịu: "Lưu thúc!"
"Tốt, tốt!" Lưu thúc thấy cháu gái xấu hổ, cũng không đùa nàng, nói: "Ta đã cùng Vân ca nhi nói xong, chúng ta hiện tại thì trở về."
"Ah! Là vậy sao!" Lan nhi giọng điệu có phần trùng xuống đáp lại. Dù tối qua đã biết trước, đối với kết quả này, nàng không hiểu sao có chút không có tinh thần. Lưu thúc thấy cháu gái như vậy, chờ Nhạc Vân rời đi, mới thần bí tiến đến gần nàng, nói: "Ngốc nữu, ngươi thái độ như vậy là ra làm sao nha? Trở về liền không thể gặp hắn rồi hả? Cho thúc tươi tỉnh lên, nhìn ngươi ủ rũ, giống như sinh ly tử biệt vậy! Lại nói, cũng không phải lập tức tách ra, còn một quãng đường đi về đây!"
"Thúc thúc, ngươi nói cái gì vậy chứ? Người nào ủ rũ? Ta lại muốn gặp ai nha! Ngài đừng loạn nói linh tinh"
"Hắc hắc!"
Gặp cháu gái xấu hổ, Lưu thúc liền cười, nói nhỏ: "Trên đường về, thúc liền tận lực tạo cơ hội, ngươi nhưng phải biết nắm bắt a!"
Lan nhi nghe vậy càng đỏ mặt, quay sang chỗ khác giận dỗi: "Lười nói với ngài!"
"Ha ha, một lời đã định, ta đi!"
Lưu thúc nói xong, cũng không tiếp tục đùa cháu gái. Hắn đi ra chỗ khác thúc giục mọi người sửa soạn, chuẩn bị lên đường.
Sau một canh giờ, Lưu gia mọi người chuẩn bị xong, men theo lối cũ, ngược trở lại đi về.
Lưu thúc giống như cố tình tác hợp, hắn mang lấy Lan nhi, ngẫu nhiên đến gần Nhạc Vân trò chuyện, sau đó âm thầm rút lui. Lan nhi vẫn đứng tại đó, đi bên cạnh Nhạc Vân. Nhìn kĩ, nàng mặt giống như hồng hồng, trong lòng lại không biết đang nghĩ gì.
Bởi vì lần này là trở ra, không mang theo nhiệm vụ, lại là men theo lối cũ, xe nhẹ đường quen, bọn họ đi rất nhanh, chỉ tốn nửa ngày đã đến chỗ bờ suối hôm trước. Mọi người bèn dừng lại nghỉ trưa. Đã có kinh nghiệm, cũng không ai dám đi đâu, chỉ thành thật đợi tại bên bờ suối. Mặt trời lên quá đỉnh đầu, có người nhân cơ hội thiu thiu ngủ, số khác lại dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.
Chợt, một tiếng kêu thất thanh, phá vỡ bầu không khí buổi trưa yên tĩnh. Mọi người ngay lập tức cảnh giác ngó quanh, cũng không thấy gì nguy hiểm. Lúc này, trong bọn họ có một người, chỉ vào phía xa một đám bụi rậm, la lớn: "Mau nhìn!"
Mấy người còn lại theo đó nhìn sang, chỉ thấy chỗ đó bụi rậm, có nhiều mảnh vải nát. Mọi người cùng nhau tiến lại gần, thì thấy chỗ đó mảnh vải nhiễm máu, phía trên mặt đất, xung quanh mấy gốc cây, cũng có vệt máu bắn lên, lại có vết cào, vết trảo.
"Di, những vải vóc này làm sao nhìn quen mắt như thế?"
Có người ngạc nhiên nói, rất nhanh liền kinh ngạc: "Đây không phải là...." Rất nhanh sắc mặt bọn họ liền trở nên khó coi. Lúc trước bọn họ rời đi chỗ này, dấu vết cũng chưa từng xuất hiện, mà sau khi bọn họ rời đi, khoảng thời gian ngắn tiếp tục đi qua chỗ này...
Kì thực, không cần suy luận, chỉ cần nhìn vào vải vóc cũng biết. Lưu thúc vẻ mặt tự trách, Nhạc Vân thì an ủi: "Chỉ là theo đường cũ quay về thì đụng phải lão hổ. Một người nửa sống nửa c·hết, người kia xem ra không nỡ bỏ đồng bạn, ở lại chiến đấu một phen, chung quy là bị xé xác. Tính, xem như bọn hắn không may. Tiến vào Liên Vân sơn mạch, nguy hiểm khó lường, sức người có hạn, ngươi cũng không cần tự trách."
Lưu thúc thở dài lắc đầu, cũng không nói gì. Nhạc Vân thấy hắn tâm tinh sa sút, cũng không biết làm thế nào, chỉ đành chỉ huy mọi người quay về chỗ nghỉ ngơi, đầu giờ chiều tiếp tục quay về.