Chương 33: Của phu quân đẹp mắt nhất trang sức
Bởi vì Nhạc Vân cần đến nguyên liệu, không phải thông thường dễ kiếm được gì, Triệu vương gia mấy ngày nay, thực phong trần mệt mỏi, vì đó khắp nơi bôn ba.
Trái ngược với Triệu vương gia vội vàng, Nhạc Vân người làm công này lại có vẻ phi thường thư thái. Đây cũng coi như không có cách nào. Dù sao việc này, hắn gấp cũng gấp không nổi. Lại thêm, trong nhà mới cưới về một cái mĩ kiều nương, đôi nam nữ trẻ chàng chàng th·iếp th·iếp, thế là hắn nhất quyết gác lại Triệu vương gia "đại sự" sang một bên, yên tĩnh bồi bản thân nàng dâu.
Lại là một ngày mới. Từ sáng sớm, tại Nhạc Vân chỗ ấy trong phủ, có tiếng nữ nhân ríu rít không ngừng. Ban mai nhẹ xuyên qua cửa sổ, sáng rõ trong phòng đôi uyên ương. Nhạc Vân vẻ mặt tươi cười, lại có nét bất đắc dĩ. Hắn nhìn trước mắt, như hoa như ngọc một mĩ nhân nhi, thật chân thành nói:
"Vợ nhỏ, đã rất đẹp. Phu quân rất thích!"
Nhạc Vân hơi ngừng lại, nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc nhấn mạnh:
"Chính là thực thích, vô cùng thích, thực vô cùng thích cái chủng loại kia. Ngươi lại không cần tiếp tục đổi."
Đối với người nam nhân không tiếc lời khen, nữ nhân kiều nhan đỏ bừng, lòng như hoa nở, có thể, nàng ngoài miệng khẩu thị tâm phi, nói:
"Phu quân không biết, hôm nay thi hội, không riêng khắp kinh thành tài tử, còn có thật nhiều người phương xa mộ danh mà đến. Vân Yên biết phu quân đối với cái này thi hội không hứng thú, đáp ứng đi cùng bất quá là vì bồi Vân Yên mà thôi! Có thể, phu quân đã vì Vân Yên, Vân Yên lại làm sao để cho phu quân mất mặt đây?"
Nhạc Vân bị nàng nói cho hồ đồ, nghi hoặc hỏi lại: "Cái gì để cho ta mất mặt, ta lại làm sao mất mặt?"
Vân Yên yêu kiều liếc hắn, nói:
-Hằng năm thi hội, cảnh tượng đều là "Dập dìu tài tử giai nhân " nha!
Nàng gặp Nhạc Vân giống như vẫn không hiểu, đỏ mặt ghé sát vào tai hắn nói thầm: "Vân Yên không để phu quân mất mặt. Hôm nay kinh thành hoa khôi, chính là của phu quân đẹp mắt nhất...trang sức!"
"Ta...."
Vân Yên nói xong, không chờ nàng phu quân từ trong ngơ ngác tỉnh lại, đã xấu hổ đẩy hắn ra khỏi phòng:
-Ài...ài...được rồi! Phu quân mau đi ra, hỏi ngươi nãy giờ, còn không bằng Vân Yên tự mình quyết định
Nhạc Vân cứ thế ngây ngô bị thê tử đẩy ra bên ngoài. Mãi cho đến khi cửa sau lưng hắn "két " một tiếng đóng lại, hắn mới bừng tỉnh, hỏi với vào trong: "Vậy rốt cuộc còn lâu hay không nha?"
Bên trong có tiếng Vân Yên nói vọng ra: "Phu quân chờ một lát là được!"
Nhạc Vân thành thật ngồi chờ một hồi. Chợt thấy từ đằng xa phía ngoài cửa, có bóng người lưng đeo tay nải, tay cầm cái bọc lớn, chính cồng kềnh hướng bên này đi tới. Nhạc Vân ngạc nhiên, vừa lúc đằng xa người mới xuất hiện dáo dác nhìn quanh. Hắn nhìn thấy Nhạc Vân, vui mừng la lên:
"Vân ca nhi!"
Nhạc Vân nhanh chóng tiến lại cầm giúp Thiết Trụ trong tay đồ đạc, hỏi: "Hôm trước không phải nói ngươi về báo Lưu gia một tiếng là được sao? Làm sao bây giờ mới quay lại?"
Thiết Trụ nghe vậy, thành thực cười nói: "Vốn ta tưởng Vân ca nhi chẳng qua làm khách tại nơi này mấy bữa, sau đó sẽ quay về Lưu gia đấy. Có thể, Vân ca nhi ngươi nhưng quyết định ở lại, ta nói với Lưu gia một tiếng, bọn họ nghe xong liền lưu ta một đêm, sáng hôm sau nhất quyết nói ta cầm theo mấy thứ này, ngươi xem!"
Thiết Trụ vừa nói vừa tháo ra trên tay đeo đồ vật, đưa cho Nhạc Vân. Nhạc Vân bây giờ mới phát hiện tên này hóa ra đang đeo một chiếc trữ vật nhẫn, hắn tò mò hỏi:
"Đây là làm sao? Bên trong chứa cái gì?"
"Bên trong có ngân phiếu, cùng với một ít vàng, bạc,...."
Thiết Trụ gỡ xuống trên vai hắn tay nải, cẩn thận đếm: "Trữ vật nhẫn rộng chừng hai mét khối rưỡi, bên trong có hai cân sa thạch, năm cân lưu kim, ba cân toản thạch,... còn gì nữa không nhỉ?"
"Được rồi được rồi, chỉ là hỏi một chút, không cần đếm kĩ như vậy. Lát nữa mở ra chẳng phải sẽ biết!"
Nhạc Vân thấy Thiết Trụ nghiêm túc đếm như vậy, vội cắt ngang. Lúc này Thiết Trụ giống như nhớ ra việc gì, hắn chỉ tay vào cái bọc trên tay Nhạc Vân, nói: " Đúng rồi, có cái cô nương, Lưu gia gia chủ gọi nàng là Lan nhi. Nàng nghe ta nhắc đến ngươi, thế là chuẩn bị một ít quần áo."
"Đều ở trong này?"
Nhạc Vân nhấc nhấc cái bọc hỏi.
"Đều ở bên trong!"
Thiết Trụ gật đầu khẳng định, lại nghi hoặc nói: "Vân ca nhi, ngươi biết Lan nhi cô nương kia sao? Dù sao quần áo là nàng tự chuẩn bị, dặn ta đem cho ngươi, cũng không thuộc về Lưu gia bên kia."
"Ân!"
Nhạc Vân gật đầu: "Lúc trước ta dẫn mấy người Lưu gia đi vào Liên Vân sơn mạch, bên trong có nàng đi cùng!"
"Ra là vậy!"
Thiết Trụ tính tình đơn thuần, cũng không hiểu trong đó sâu xa, nghe Nhạc Vân giải thích xong thì gật đầu, hắn lại hỏi:
"Bây giờ ta lại theo ngươi, Vân ca nhi. Ngươi phòng ở chỗ nào à?"
Thiết Trụ theo Nhạc Vân một thời gian dài, Nhạc Vân dĩ nhiên là hiểu hắn ý tứ, dặn:
"Ngươi liền kiếm một phòng ở chỗ khác thôi. Hiện tại ta ngươi phòng gần nhau cũng không tiện."
Thiết Trụ không hiểu lắm. Nhạc Vân giải thích: "Vân ca nhi mới lấy vợ!"
"Thì ra là vậy!"
Thiết Trụ vui vẻ nói: "Vân ca nhi sư phụ rốt cuộc có nàng dâu hầu hạ. Không biết ta bao giờ cũng có thể kiếm cho phụ thân một cái!
"Tiểu tử, ngươi lấy nàng dâu là để nàng hầu hạ sao!"
Nhạc Vân nghe hắn nói vậy bèn cười mắng, Thiết Trụ cũng ngây ngốc cười. Lúc này, cửa phòng Nhạc Vân chợt mở ra. Phía bên ngoài hai thầy trò nghe tiếng đều quay lại.
Vân Yên từ trong phòng đi ra, trông thấy mình phu quân đang cùng một cái thiếu niên trò chuyện. Nàng mỉm cười đi đến, Nhạc Vân mở miệng giới thiệu:
"Đây là Vân ca nhi mới cưới vợ!"
Hắn lại quay sang Vân Yên nói: "Tiểu tử này gọi Thiết Trụ, một mực theo cùng ta!"
Thiết Trụ nghe xong Nhạc Vân nói, vội cúi đầu chào: "Tẩu tẩu tốt!"
Vân Yên là lần đầu nghe được xưng hô thế này, lại thêm nàng rõ ràng cảm giác Thiết Trụ khá thân cận với phu quân. Đây coi như là lần đầu được phía bên nhà chồng người công nhận, thế là trong lòng vui mừng, gật đầu đáp lễ.
Hai người chào hỏi xong. Thiết Trụ nghe nói Nhạc Vân còn có chuyện cần ra ngoài, hắn cũng không làm phiền, nhanh chóng kiếm một gian phòng dọn vào.
"Đứa nhỏ này tính cách rất tốt!"
Sơ bộ cảm quan không tệ, Vân Yên chép miệng nói. Nhạc Vân nghe thấy quay qua. Hắn bấy giờ mới nhìn mình thê tử, chỉ thấy nàng một thân váy xanh, thướt tha yểu điệu. Như hoa dung mạo, phía trên đánh lớp phấn mỏng, xinh đẹp động lòng người. Vân Yên gặp phu quân quan sát kĩ bản thân, thế là thấp thỏm hỏi: " Phu quân thấy thế nào?"
Nhạc Vân vờ tỏ vẻ không vui vỗ mông nàng một cái. Tại Vân Yên xấu hổ ánh mắt, hắn bĩu môi: "Đều nói rất đẹp, còn bắt ngươi phu quân chờ lâu như thế!"
"Hì hì, phu quân!"
Vân Yên níu lấy cánh tay hắn, lắc lắc nũng nịu: "Vân Yên biết sai. Lần sau tiểu nữ tử không dám để đại nhân chờ nữa!"
"Bẹp!"
Nhạc Vân nhìn nàng, cũng cười, bất ngờ tại Vân Yên trên má thơm một cái.
Vân Yên xấu hổ nhìn quanh: "Phu quân, ngươi..."
"Bẹp!" Nhạc Vân lại thơm cái nữa
"Ta....."
"Bẹp!"
Lại là một cái thơm. Vân Yên gò má hồng hồng, không nói gì dựa vào Nhạc Vân bả vai. Hắn thấy vậy vui vẻ cười lớn, nói: "Tiểu nương tử, xấu hổ cái gì! Thi hội tổ chức chỗ nào, còn không dẫn đường cho Gia, ha ha!"