Chương 5: Thu Thủy
"Được rồi, nhìn đủ chưa?"
Có lẽ là bị Nhạc Vân nhìn đến phát ngán, hắn sư phụ yêu kiểu đưa tay ngáp một cái, hỏi: "Có tắm hay không rồi? Ta đều vì ngươi rải cánh đào hoa, còn không mau đi tắm đi, bẩn c·hết!"
Nói rồi thân hình loáng một cái, thế là chỉ trong chớp mắt, người ngọc đã rời đi, chỉ để lại Vân ca nhi, tức Nhạc Vân ở lại một mình. Hắn thở dài một hơi, trút bỏ dưới hông vải, tiến vào ao nước nóng ngâm mình.
Sáng sớm.
Đây đã là ngày thứ hai Lưu gia đám người ở lại Hạnh Hoa thôn. Trải qua một thêm thương thảo, Lan nhi cùng Lưu thúc giống như đạt thành một loại nhất trí chung, lần này thì chỉ có hai người bọn họ, theo đường hôm qua tiểu nhị dẫn, một mạch tới lò rèn, chính là, Nhạc Vân lò rèn. Quãng đường cũng chẳng phải quá xa, chẳng bao lâu, lại có tiếng búa đinh tai vọng lại. So với ngày hôm qua có phần bất ngờ bỡ ngỡ, lần này hai người bọn họ rõ ràng quen thuộc nhiều lắm. Lưu thúc thân là nam nhân, bước vào trong sân, bộ dạng giống như tiểu nhị hôm qua vậy, hô lớn: "Vân ca nhi, Vân ca nhi có ở bên trong không?"
Lưu thúc thân là người tập võ, hô lên, trung khí mười phần. Hắn vừa hô xong thì tiếng búa nhỏ lại rồi dừng hẳn, Thiết Trụ từ bên trong ngó đầu nhìn, trông thấy hai người, trong lòng cảm thấy là lạ, vẫn bước ra, hỏi: "Hai người các người có chuyện gì? Bị thương ở đâu sao?"
Lưu thúc lắc đầu, mỉm cười đáp: "Cũng không có b·ị t·hương ở đâu, chúng ta đến chính là tìm Vân ca nhi có chút chuyện cần bàn bạc, phiền huynh đệ vào thông báo một tiếng."
Thiết trụ còn chưa kịp đáp lời, đã có tiếng nói từ phía cửa hỏi lại: "Thiết Trụ, là ai vậy?" hắn vội quay qua trả lời: "Là hai cái người đến tìm Vân ca nhi, nói có chuyện bàn" sau đó lại hỏi: "Cha, ngài đi à?"
Lúc này từ trong cửa đi ra một người trung niên, hắn mái tóc lâm râm điểm bạc, dáng người cùng Thiết trụ đồng dạng khôi ngô, mặc một chiếc áo bố cộc tay. Người này gọi Trương Đình, không ai khác chính là Thiết Trụ phụ thân. Hắn đối với Lưu gia hai người khẽ gật đầu, đoạn quay qua Thiết Trụ trả lời: "Hôm nay Tinh Thiết, ngươi cũng không cần đi kiếm rồi, ở nhà theo phụ Vân ca nhi, hảo hảo học tập hắn. Cha đi ra, thì nhân tiện cho ngươi hỏi, nếu như thuận tiện, buổi trưa liền mang tinh thiết trở lại. Vân ca nhi có hỏi, cứ nói với hắn như vậy!"
Trương Đình nói xong đi thẳng ra ngoài, chợt bị Lưu Thúc gọi giật lại. Hắn nghi hoặc nhìn Lưu thúc, hỏi: "Vị đại gia này, nhưng có gì chỉ giáo?"
Lưu thúc chắp tay: "Không giám không giám. Còn xin hỏi vị huynh đài này, phải chăng tìm mua tinh thiết?"
Trương Đình gật đầu: "Đúng vậy!"
Lưu thúc nghe vậy nói: "Không dối gạt huynh đài, hôm qua ta Lưu gia mấy chỗ mua hàng, mua đến tinh thiết chỉ được năm cân. Hỏi ra mới biết trước đó có mấy người đã mua sạch, ta Lưu gia năm cân kia, chính là năm cân cuối cùng, sau đó có tìm khắp xung quanh nữa, cũng chẳng còn. Bây giờ mới cách một ngày, huynh đài đi mua tinh thiết, e là cũng khó mà tìm được."
"A, là vậy sao?" Trương Đình nghe vậy, nhìn Thiết Trụ nói: "Ngươi cũng nghe thấy rồi đó. Ta tận lực, nhưng vẫn là sớm nói với Vân ca nhi, để hắn có chuẩn bị, tinh thiết khả năng không có, trước để cái kia đao quan một bên, lại rèn mấy thứ khác vậy!"
"Này cũng không cần" Thiết Trụ còn chưa đáp lại, Lưu Thúc đã vội nói: "Chúng ta Lưu gia đây không phải có năm cân sao, chỉ cần huynh đài muốn, chúng ta toàn bộ sai người bây giờ mang đến"
Trương Đình nghi hoặc nhìn Lưu thúc, hắn cũng không ngốc. Người này từ khi đến đây, đối với bản thân mình cái lão thợ rèn một mực hữu lễ, bây giờ lại không nói hai lời thì đề nghị giúp đỡ, nói hắn bản thân không có sở cầu mới là lạ, bởi vậy cũng không đáp ứng, mà hỏi: "Không biết vị đại gia này có chuyện gì, chúng ta nếu như trong khả năng, vậy liền hết sức". Hoàn toàn là lời nói khách khí,
Lưu thúc nghe, lại không để trong lòng, chắp tay mỉm cười nói: "Không dám, nào dám làm phiền. Chúng ta chẳng qua là cần gặp Vân ca nhi bàn bạc, trao đổi một cọc sinh ý. Chút này lễ mọn, xem như là gặp mặt chứ sao!"
"Là Vân ca nhi à?" Trương Đình chợt hiểu, thì ra cũng không phải cầu cạnh bọn họ, chính là tại gặp Vân ca nhi rồi! Này nhưng càng là hắn không thể nhúng tay, bởi vậy nghiêm mặt, chắp tay đáp: "Nhị vị hảo ý ta xin tâm lĩnh, bất quá tinh thiết cũng là theo ý Vân ca nhi cần. Như vậy chuyện này ta cũng không làm chủ được, hai vị liền chờ cùng Vân ca nhi thảo luận đi thôi."
Trương Đình nói xong, không chờ thúc cháu hai người ánh măt trao đổi, nhanh chóng rời đi. Lan nhi tiến lên hỏi Thiết Trụ: "Vị tiểu ca này, không biết Vân ca nhi có hay không ở bên trong?"
Thiết Trụ nhìn cô nương trước mặt, dung mạo như hoa, đối với hắn nhẹ nhàng hỏi, thì cười ngây ngô đáp lại: "Vân ca nhi ban ngày xuống chúng ta Trương gia lò rèn làm việc, buổi tối liền trở lại Đào hoa am. Bây giờ còn quá sớm, hắn lát nữa mới đến"
Lan nhi nghe vậy, ánh mắt thoáng trao đổi qua với Lưu thúc, đoạn nói: "Vậy chúng ta chờ ở đây một lát không có vấn đề gì chứ?"
"Không vấn đề, không vấn đề" Thiết Trụ xua tay: "Các ngươi giống như hôm qua, chờ một lát là được". Nói xong cũng theo hai người ngây ngô đứng lại trong sân, giống như hắn cũng đang chờ Vân ca nhi vậy. Được một lúc, Thiết Trụ khả năng cảm thấy nhàm chán, lại chạy vào trong, tiếng búa gõ vào đe "coong, coong" lại vang lên từng hồi.
Thúc cháu hai người sau đó chờ không lâu, rốt cuộc gặp Vân ca nhi. Hắn đối với hai người gật đầu chào, định đi vào, Lưu thúc đã vội gọi lại:
-Vân ca nhi, có thể hay không mượn một bước nói chuyện?
Nhạc Vân đáp: "Chuyện nếu không quan trọng, lát nữa hẵng nói". Lưu thúc nghe vậy thì cùng Lan nhi đứng một bên, Nhạc Vân tiếp tục bước vào trong. Trong phòng, có tiếng nói hàm hậu của Thiết Trụ: "Di, Vân ca nhi, ngươi đến rồi?"
Nhạc Vân gật đầu, hỏi: "Sáng sớm đã chăm chỉ như vậy, rèn cái gì đây?"
Thiết Trụ nghe vậy, gãi đầu đáp: "Không có gì, chính là một ít nông cụ cùng đầu mũi tên, để cho cha hắn hôm nào thuận tiện mang lên Hạnh Hoa thôn bán."
Nhạc Vân lại hỏi: "Tinh thiết hôm qua để đâu?" Đáp lại, chỉ có Thiết Trụ vẻ mặt làm khó: "Trong thôn tinh thiết đều bị người mua hết, cha hắn hôm nay đi bán hàng, dặn ta nếu như mua được, trưa hắn liền về một chuyến. Có điều, Vân ca nhi, hắn bảo khả năng cao là không có, khuyên ngươi trước bỏ qua thanh trường đao kia"
"Ân, ta đã biết!" Kết quả như vậy khiến Nhạc Vân có phần bất ngờ, chẳng qua, hắn cũng không có cưỡng cầu, nghe theo lời Trương Đình, trước gác lại việc rèn trường đao.
"Vậy ngươi tiếp tục, ta đi ra nhìn bọn hắn một chút xem có chuyện gì" Nhạc Vân dặn dò một câu rồi đi ra, vừa mở cửa đi được mấy bước, chợt nhớ ra điều gì, nghiêng người gọi với vào trong: "Thiết Trụ, nói mua bốn cân, không phải là cần bốn cân để rèn, chẳng qua để ngươi mua sẵn thuận tiện. Ngươi mua được chút nào không có?"
"Không!"Tiếng Thiết Trụ ở trong nhà vọng ra rõ to.
Lúc này, Lưu thúc tiến lên hỏi: "Vân ca nhi, chuyện của ngươi xong rồi sao?"
Nhạc Vân buồn bực đáp: "Vốn cần ít tinh thiết để rèn đao. Hôm qua phân phó, tưởng Thiết Trụ mua được một ít. Hôm nay không có, vậy liền xong"
"Không biết Vân ca nhi ngươi cần nhưng nhiều ít tinh thiết, không dối gạt Vân ca nhi, chúng ta Lưu gia lần này đến đây thì cũng nhân tiện mua được năm cân"
"À?" Nhạc Vân ngạc nhiên: "Thực cũng không cần nhiều như vậy, nửa cân đủ rồi"
Lưu thúc đang định nói "để chúng ta đi về chuẩn bị" chợt một thanh trường kiếm theo ánh mắt hắn lướt qua, giơ lên trước mặt Nhạc Vân. Lan nhi quyết đoán nói: "Vậy liền dùng ta thanh kiếm này đi, hắn tài liệu đều là thượng phẩm, tinh thiết cũng không ít, nửa cân có hơn."
"Cô nương, này cũng không đến mức..."
"Cho ngươi liền lấy, lề mà lề mề cái gì, có phải nam nhân hay không?" Lan nhi bực mình nói.
Nhạc Vân nhìn nàng ta, cầm lấy kiếm, không nói hai lời đi vào.
Từ bên trong lò rèn, tiếng ống bễ thổi phì phò, tiếng búa gõ chát chúa,... Giữa trưa, Trương Đình không về, hiển nhiên là không mua được tinh thiết. Đầu giờ chiều, Thiết Trụ từ bên trong ló đầu ra, nói: "Vân ca nhi gọi hai người tiến vào xem kiếm"
Thúc cháu nghe vậy liếc nhau lấy làm lạ, cùng đi vào. Chỉ thấy Nhạc Vân đánh trần ngồi nghỉ tại một góc,dưới mặt đất bên cạnh hắn, nằm đó một lưỡi kiếm, dài ước chừng tám tấc (80cm) lấp loáng, thỉnh thoảng lóe lên ánh xanh biếc sắc lẹm. Lan nhi vừa nhìn, liền giống như bị lưỡi kiếm thu hút, khó dời nổi mắt. Lúc này Nhạc Vân đã đứng dây, bọc sợ lấy chuôi kiếm, lấy ngón tay búng nhẹ vào lưỡi kiếm, chỉ nghe thanh âm trong trẻo, thanh thúy không dứt. Lưu thúc ánh mắt cũng sáng lên, hô một tiếng: "Hảo kiếm!"
Nhạc Vân bèn kêu Thiết Trụ kiếm một tấm thép, dày chừng phải đến một tấc. Hắn cầm kiếm, không chút do dự chém xuống, chỉ nghe "Phập" một tiếng ngọt xớt, miếng thép liền dễ dàng bị cắt đứt. Thiết Trụ thấy vậy cũng cười, hàm hậu nói: "Thật sắc! Nếu như Vân ca nhi ngươi giống như dự định ban đầu, rèn trường đao, đại trầm lực trọng chém xuống, mấy tấm như thế này chồng lên nhau cũng phải đứt đây!"
"Ha hả" Nhạc Vân cười đáp: "Rèn một cái, lại không rèn tiếp cái thứ hai nữa sao? Ta rèn được rồi, sau này muốn rèn bao nhiêu cái chẳng được?"
Nói xong liền đưa lưỡi kiếm cho Thiết Trụ, phân phó: "Tốt, ngươi đi hoàn tất nốt phần chuôi, nhớ kĩ đem làm cầm thuận tay, Này cái chuôi gỗ hiện tại, quá thô sơ, cầm liền cấn đến."
Thiết Trụ nghe vậy, hỏi:"Lấy cái nào chuôi?"
Nhạc Vân liếc nhìn Lan nhi, thấy nàng ta thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn lưỡi kiếm vừa rèn xong, bèn đáp: "Lấy luôn chuôi kiếm vừa nãy đi, cũng nhân tiện làm luôn cái bao bên ngoài.
Thiết Trụ nhanh chóng thực hiện, bởi vì chuôi là lấy có sẵn từ thanh kiếm ban đầu mà Lan nhi đưa, lại thêm Nhạc Vân đối với bao kiếm không có yêu cầu gì, Thiết Trụ rất nhanh thì làm xong, đưa lại hoàn thiện cho Nhạc Vân
Kiếm thành, lưỡi màu lam biếc, cho nên gọi Thu Thủy!