Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Năm Ấy Loạn Thế, Ta Lấy Nghề Rèn Làm Kế Sinh Nhai

Chương 37: Thiếp thân nghe người ta kể.




Chương 37: Thiếp thân nghe người ta kể.

Chương 37:

Từ lão bản gặp Nhạc Vân thúc giục, hắn hơi chần chờ nói:

"Vị công tử này, có thể hay không mượn một bước nói chuyện"

"Đưa bức họa đây rồi nói gì thì nói!"

Nhạc Vân tỏ vẻ không kiên nhẫn. Từ lão bản thấy thế, lòng bất đắc dĩ. Hắn hết cách, cũng không quản xung quanh nhiều người, nhìn Nhạc Vân cắn răng nói: "Này một bức tranh, đương nhiên thuộc về công tử. Chỉ là...chỉ là không biết ta có thể mua lại hay không?

"Ồ?"

Nhạc Vân có chút hứng thú. Nói lời công đạo, hắn chẳng qua nhìn mọi người yêu thích, cho nên biết tranh quý. Về phần đến mức độ nào, thật cũng không rõ. Mà nay, nghe chủ tiệm muốn mua lại, thế là hào hứng hỏi:

"Ngươi mua lại bao nhiêu?"

Từ lão bản thấy Nhạc Vân biểu lộ, thăm dò: "Một van lượng?"

Còn chưa chờ Nhạc Vân nói gì, quần tình nghe thế đã nhao nhao:

"Phi! Họa thánh danh tác, đã nói thiên kim khó cầu. Ngươi một vạn lượng, là đuổi ăn mày sao? Vị huynh đệ này đừng để hắn lừa."

Ồn ào một mảnh. Từ lão bản vẻ mặt đau lòng. Hắn bản ý vốn muốn cùng Nhạc Vân trò chuyện riêng, có thể tình thế không cho phép. Mà nay tại trước thiên hạ đàm luận chuyện mua bán, quả nhiên không có gì tốt. Từ lão bản thầm hạ quyết tâm, nói:

"Một ngàn lượng hoàng kim, thế nào?"

Mọi người nghe thế, cảm giác giật nảy cả mình. Tuy nói đây là họa thánh tự tay vẽ, cũng thường kêu thiên kim khó cầu, bất quá cũng chỉ là hình dung một chút. Mà khi thật đem ngàn lượng hoàng kim đi ra...Này cũng quá không chân thật đi!

Toàn trường chợt yên tĩnh, tại mọi người xem ra, Từ lão bản đây là thực muốn giữ tranh lại, thành thử cũng không người xen ngang vào.

Về phần Từ lão bản, hô xong cái giá, hắn lòng cũng đang xuất huyết. Có thể, bức tranh này đối hắn thực sự quá quan trọng. Từ lão bản vốn định dựa vào mối quan hệ, đem vào trong cung nịnh bợ vị kia một phen. Chẳng qua, gặp cái này ngoài ý muốn, hắn cũng đành cắn răng chấp nhận.

Chính là, Từ lão bản thầm nghĩ bản thân đã chịu thua thiệt lớn, Nhạc Vân cũng không cho là đúng. Bức tranh này, quản chi nó là họa thánh danh tác, tại hắn trong mắt, bất quá là để Vân Yên yêu thích mà thôi. Hắn thỏa mãn bản thân tò mò xong, không để ý lắm phất phất tay:

"Một ngàn lượng hoàng kim sao? Tốt lắm, đưa tranh cho ta!"



"Ngươi!!"

Từ lão bản thoáng cái giật mình, sau đó sắc mặt khó coi nói: "Một ngàn lượng hoàng kim đã là cái giá trên trời, ngươi còn muốn như thế nào?

"Nói nhảm!"

Nhạc Vân trừng mắt nhìn hắn: "Lão tử bảo ngươi đưa tranh, lại không muốn thế nào. Mau đưa đây, chớ lề mề!"

Viễn phương, này một bức họa, chung quy đổi chủ. Từ lão bản nhìn Nhạc Vân lưu loát quay lưng rời đi, không cam lòng hỏi:

"Ngươi tên gì?"

-Nhạc Vân!

Nhạc Vân không để ý quá nhiều, đơn giản đáp. Toàn bộ người ở đó, từ ấy về sau đều biết. Họa thánh danh tác, một bức Viễn phương, có người thiếu niên tên Nhạc Vân, chính tại sở hữu.

Vân Yên sớm nhìn mọi chuyện thu hết vào tầm mắt. Nàng bản thân cũng không ngờ phu quân tại lần cuối cùng giải đó, thế mà thật bốc được phần thưởng độc nhất vô nhị kia. Gặp Nhạc Vân lại gần mình, Vân Yên mỉm cười nói:

"Phu quân thật lợi hại!"

Nhạc Vân vẻ mặt nghiêm túc gật đầu:

"Ta biết!"

Hắn nói rồi, cầm Vân Yên tay nhỏ, mở ra năm ngón tay búp măng, tại nàng lòng bàn tay bên trên đặt xuống họa quyển, nhìn nàng chăm chú:

"Vợ nhỏ, Cho!"

Vân Yên thoáng cái sững sờ, lắp bắp:

"Sao? Phu quân...cái này..."

Nhạc Vân thấy nàng biểu cảm cũng không như mình nghĩ vui mừng, nghi hoặc hỏi lại:

"Làm sao? Ngươi không thích?"

Vân Yên lúc này đã lấy lại tinh thần. Nàng ánh mắt nhìn Nhạc Vân có điểm là lạ, cũng không quản giữa chốn đông người, nhanh chóng chuồn chuồn điểm nhẹ thơm lên má hắn một cái, bấy giờ mới ngọt ngào nói:



"Họa thánh danh tác, người người đều tại tranh đoạt, Vân Yên vì sao có thể chê đâu!"

Nhạc Vân nghe vậy, hai tay áp lên hai phiến má nàng. Xúc cảm mềm mịn, nhỏ nhắn ấm áp. Hắn hỏi: "Vậy vì sao vợ k·hông k·ích động như người khác nha?"

Vân Yên mặt hồng hồng, hai mắt tràn đầy tình ý, nàng mở miệng giải thích:

"Tranh quý là thực quý, nhất là phu quân vì Vân Yên mà đoạt lấy. Có điều Vân Yên đối với tranh chữ cái gì, cũng không hiểu, không quá yêu thích. Như vẫn nhận mà nói, vậy cũng quá học đòi văn vẻ. Mà lại, tranh bên trong, họa người nữ tử, Vân Yên cầm làm gì?

Nàng nhẹ nhàng gỡ lên tay hắn đang áp trên má mình, đặt lại cuộn tranh vào đó, mỉm cười nói:

"Vân Yên rất vui, nhưng tranh này, phu quân giữ lấy là được rồi!"

"Ồ!"

Nhạc Vân thấy mình nàng dâu đã nói như thế, ứng thanh đáp một tiếng, đơn giản nhận lấy. Hắn thu bức tranh vào trong trữ vật nhẫn, lại nắm tay Vân Yên hỏi:

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

Vân Yên ngước đầu nhìn lên, mặt trời sắp tới đỉnh đầu. Hai người bọn họ bất tri bất giác đã chơi hết buổi sáng. Nàng nắm lấy tay Nhạc Vân, kéo hắn vào một chỗ bóng râm ngồi nghỉ.

Nhạc Vân lần này thuần túy là bồi Vân Yên. Nàng làm gì, hắn theo là được. Hai người yên vị một lúc, Vân Yên thấy mình phu quân ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hồi lâu không nói gì, chủ dộng hỏi:

"Phu quân đói chưa?

Nhạc Vân thành thực đáp: "Chưa! Nhưng cũng sắp."

Vân Yên nghe thế bảo: "Thi hội tổ chức một ngày, giữa trưa cùng buổi chiểu phần lớn người đều nghỉ ngơi dùng bữa. Chúng ta đợi thêm chốc lại ăn trưa, phu quân thấy thế nào?"

"Trở về ăn sao?"

Hắn tò mò hỏi, lại thấy Vân Yên tay chỉ vào mấy chỗ, giải thích:

"Chỗ đó, chỗ đó, chỗ đó nữa,...Phu quân thấy không? Bọn hắn là trong thành thương nhân, hôm nay thi hội tổ chức, lâm thời mở quán phục vụ. Dĩ nhiên, giá cả so bình thường quý hơn nhiều. Cũng có người bởi vậy, thậm chí chuẩn bị sẵn thức ăn ở nhà."



"À!"

Nhạc Vân không quan tâm lắm. Hắn cũng chỉ cần biết rõ nơi dùng bữa là được

Kì thực, thi hội nói là tổ chức một ngày, những bởi thời tiết, hoạt động diễn ra cũng chỉ có buổi sáng, cộng với cuối giờ chiều trở đi. Chuyện sau đó không có gì đặc sắc. Nhạc Vân tại Vân Yên dẫn dắt, tiến vào một quán ăn. Bọn họ dùng bữa xong, đơn giản tìm một chỗ vắng vẻ, thành thật ngồi đợi đến tận giờ Dậu mới đứng dậy.

Nhạc Vân phàn nàn: "Biết thế buổi tối mới đi. Ta đều ngồi mốc meo cả buổi chiều"

"Hì hì!"

Vân Yên ôm tay hắn cười nịnh nọt. Nhạc Vân không để ý hỏi:

"Bây giờ làm gì nữa nha?"

Vân Yên hơi mờ mịt lắc đầu: "Th·iếp thân cũng không biết!"

"Ừm?"

Nhạc Vân hơi bất ngờ, vẻ mặt nghi hoặc: "Không biết? Vợ làm sao lại nói không biết? Như vậy lúc trước đủ kiểu giảng giải cho ta là thế nào?"

Vân Yên bĩu môi đáp:

"Phu quân làm như Vân Yên trước đây từng tham dự qua thi hội vậy. Ta xuất thân là thuyền hoa cô nương, cũng không phải tiểu thư khuê các."

Nhạc Vân nghe thế gãi đầu:

"Vậy ngươi lúc trước làm sao giải thích cho ta?"

"Hanh...chưa ăn qua thịt heo, cũng thấy qua heo chạy a! Vân Yên lúc trước ở trên thuyền hoa, tiếp xúc đủ loại người, đương nhiên là nghe bọn hắn kể chứ sao."

-Này...được rồi!

Nhạc Vân buồn bực, đối với mình thê tử đưa ra thuyết pháp, bất đắc dĩ đồng ý. Hắn đành sửa lại câu hỏi:

"Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?"

Vân Yên đưa mắt nhìn xung quanh, chần chờ nói:

"Đi....dạo thôi?!"

"Tốt! Theo ngươi nói."

Nhạc Vân cũng không có chủ ý gì tốt hơn, đành gật đầu đồng ý.