Chương 7: Liên Vân sơn mạch
Sáng sớm, lại một ngày mới bắt đầu. Lưu gia bọn người bởi vì đủ loại ngoài ý muốn mà chậm trễ hai ngày, bây giờ là thực xuất phát. Khác biệt là, bọn hắn bây giờ tựu có thêm một người, chính là trong miệng thôn dân bọn họ nói vậy: Vân ca nhi.
Đối với Nhạc Vân xuất hiện, trừ bỏ Lư thúc cùng Lan nhi, lại thêm a Hổ đã từng gặp qua, còn lại đám người đều rất kinh ngạc. Theo như lời tiểu nhị kể, tại bọn họ trong ấn tượng, hẳn phải là một cái y sư trẻ tuổi nhẹ nhàng cái gì, không nghĩ đến thực cường tráng hoang dã như vậy.
Lưu thúc đối với mọi người giới thiệu một phen, lại bảo lần này Nhạc Vân hắn dẫn đường. Mọi người ai cũng không có dị nghị, hiển nhiên trong đám người, Lưu thúc tiếng nói là tuyệt đối.
Liên Vân sơn mạch cách Hạnh Hoa thôn không xa, thì hơn một dặm đường. Đám người lục tục di chuyển, nửa canh giờ thì đến nơi. Nhìn trước mắt đồi núi trập trùng, sơn mạch trải dài, vô cùng vô tận một màu xanh thẳm, Lan nhi buột miệng nói: "Thật hùng vĩ!"
Đám người dừng lại, xuống ngựa, sửa soạn. Ai cũng biết tiến vào Liên Vân sơn mạch tìm kì trân dị bảo, còn cưỡi ngựa nữa thì thật không được. Thế là Lưu gia đoàn, lại bớt đi hai người, mang hơn mười con ngựa, dắt lấy quay về Hạnh Hoa thôn chờ tin tức.
Nhạc Vân lúc này đứng ra đối với đám người dặn: "Nói tốt ta dẫn các ngươi an toàn tiến vào, thì phải tuyệt đối nghe lời ta, ấy là vì bảo mệnh. Nếu như tự ý làm theo ý mình, mà làm liên lụy đến người khác, thì c·hết không có gì đáng tiếc, không chờ hắn hành động, ta thì trước tiễn hắn đoạn đường vậy. Các ngươi nhưng hiểu?"
Không thấy ai trả lời, Lưu thúc hết lớn: "Hiểu!" Đám người thấy vậy cũng liền hô theo.
Thế là, lấy Nhạc Vân dẫn đầu, bọn người mèo theo dòng suối nhỏ gần đó, bắt đầu đi ngược lên, tiến dần vào sâu trong Liên Vân Sơn mạch.
Đoàn người đã đi được một canh giờ, ai cũng không nói gì, hiển nhiên là khẩn trương, vẫn luôn tập trung cảnh giác. Lại đi thêm một canh giờ, có người thầm hỏi: "Không đúng nha, vì sao yên tĩnh như vậy?"
Xác thực, Liên Vân sơn mạch thế nhân tuy đồn hung hiểm vô cùng, lại cũng là sinh cơ bừng bừng. Mà bọn họ đám người, từ khi men theo bờ suối tiến vào, đã đi được hai canh giờ, lại vẫn không nghe thấy bất kì một tiếng động của chim chóc, có chăng, cũng chỉ là róc rách tiếng suối chảy.
Đối với bọn người nghi hoặc, Nhạc Vân giải thích: "Quanh đây mấy dặm là lãnh địa của một con hổ tinh, đã tu được chút đạo hạnh. Dã thú bình thường bị nó ăn nhiều không xuể, đã sớm sợ mất mật, ban đêm mới dám ló mặt ra kiếm ăn, bây giờ ban ngày, hiển nhiên không có bóng dáng."
Mọi người nghe vậy thở phào, có người nói: "Thì ra là địa bản của một lão Hổ, như vậy không sợ. Hại ta nghi thần nghi quỷ một hồi."
Nhạc Vân nhàn nhạt liếc hắn một cái, không nói gì. Lại đi thêm mấy dặm, đường đi nhấp nhô, địa thế dần cao lên. Cách chỗ Nhạc Vân mấy người đứng hơn mười trượng lại xuất hiện thêm một con suối nhỏ. Mọi người nhìn kĩ, thì thấy mới xuất hiện dòng suối, cùng với con suối mà bọn họ từ đầu men theo, là hai nhánh tách ra của một con suối lớn hơn bên trên. Lúc này, Nhạc Vân chợt dừng lại, nói:
"Tốt, chỗ này liền là chỗ giáp giới lãnh địa của lão hổ với một con yêu khác. Bọn nó bình thường là sẽ không ở khu vực này xuất hiện, các người có thể đi thử vận may một phen. Chỉ có điều phải nhớ kĩ, lấy dòng suối này làm mốc, chớ có đi xa quá một dặm, lúc đó thì kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay, không ai cứu được."
Mọi người kì thực từ khi biết nơi này chẳng qua là một con Hổ tinh lãnh địa, trong lòng không cho là phải. Làm Lưu gia mấy người tinh anh võ giả, bọn họ cảm thấy một con lão hổ mà thôi, Nhạc Vân giống như cố tình làm nghiêm trọng. Bởi vậy, ngoài miệng tuy đáp ứng, trong lòng cũng không có bao nhiêu nghiêm chỉnh. Lưu thúc thân là trong đám người Lưu gia đứng đầu, liền biết bọn võ giả suy nghĩ. Chính là hắn cũng cảm thấy vậy, một con lão hổ không coi vào đâu. Bình thường lão hổ, cũng sẽ bị một ít cường tráng thôn dân đánh bại, lại huống gì bọn ho người tập võ, dù cho hổ tinh, bất quá tinh thông nhân tính một chút, lại nào bằng được với nhân loại. Bởi vậy, Lưu thúc cũng coi như không quan trọng, không có chấn chỉnh đám người.
Theo Lưu thúc phân phó, đám người dần tản ra tìm kiếm, hẹn sau buổi trưa, đầu giờ chiều, tức giờ Mùi (13- 15h) thì quay lại. Lưu thúc cũng đi, chỉ Lan nhi, bởi vì thực lực thấp nhất, liền được hắn dặn ở lại tại xung quanh bở suối tìm lấy là được. Đối với Lưu thúc như thế phân phó, Lan nhi là bất đắc dĩ, nhưng cũng đành vâng lời. Nàng biết Lưu thúc là không muốn nàng mạo hiểm, dù chỉ là một tí.
"Vị đại thúc kia thật tốt với ngươi đây! Dù là trong mắt bọn hắn không chút uy h·iếp gì lão hổ, hắn vẫn không để ngươi đi ra."
Nhạc Vân thấy nàng ngồi trên tảng đá, chân nghịch nước, bèn nhàn nhã đi lại nói.
"Lưu thúc đương nhiên tốt!" Lan nhi rầu rĩ nói, hiển nhiên nàng còn đang buồn bực.
"Kì thực" Nhạc Vân suy nghĩ, lại nói "Bảo ngươi ở đây cũng không phải là tay không. Bọn hắn mấy người, bỏ gần tìm xa, cũng không biết phân nhánh hai dòng suối, xung quanh chỗ này, mới là mọc nhiều hữu ích thảo dược nhất đây!"
Lan nhi nghe vậy, chớp mắt lấy lại tinh thần, nhìn về hắn hơi trách cứ: "Sao không nói sớm!"
Nhạc Vân giang tay ra: "Lại chen nhiều hơn một điểm thảo dược, cũng không đến mức để toàn bộ bọn họ ở lại a? Một mình ngươi hái thì không đủ rồi?"
Lan nhi nghe vậy, cũng không lí đến hắn nữa, đứng dậy, bắt đầu khắp nơi nghiêm túc quan sát. Được một lúc, nàng ánh mắt sáng lên, từ xa vẫy vẫy tay. Nhạc Vân tiến lại gần, chỉ thấy nàng gương mặt mừng rỡ, lại thấp thỏm chỉ tay vào một gốc cây, hỏi:
"Cái này...cái này có phải hay không nhân sâm?"
Nhạc Vân buồn bực: "Không phải đâu? Ngươi vậy mà không biết?"
Lan nhi cũng không để ý hắn, ngập ngừng nói: "Này gốc nhân sâm, năm...số năm phải hẳn phải trăm..."
Nhạc Vân càng buồn bực, ngắt lời: "Thì ước chừng ba trăm năm tầm đó a. Thêm một trăm năm liền có linh tính, lại thêm một trăm năm tựu thành tinh."
"A! Ba...ba trăm năm?" Lan nhi giật mình, ngượng ngùng cười. Khó nói ban nãy, nàng tưởng chỉ là trăm năm nhân sâm đâu! Thế là có vị cô nương, lấy kiếm làm xẻng, từng li từng tí đào lên gốc cây, bao gồm cả phần đất xung quanh rễ. Đào xong, liền cẩn thận gói lại, mang đi cất. Nhạc Vân nhìn toàn bộ quá trình, không hiểu sao có chút buồn cười, thế là cùng Lan nhi, khắp nơi loạn chuyển. Liên Vân sơn mạch, bên bờ suối, thỉnh thoảng lại có tiếng hô kinh ngạc, vui mừng vọng lại.
"Này là Huyết Tham"
"A, cái này chẳng phải Chu quả sao?"
"Long Thiệt Lan, mau, mau hái lấy!"
Mặt trời dần lên cao quá đầu, tuy nói hiện tại vẫn là mùa xuân, có thể là cuối xuân, buổi trưa nắng nóng trình độ, so với chính hạ cũng không kém bao nhiêu. Lan nhi tìm được quý hiếm dược thảo, lại cao hứng, lại cũng thấm mệt. Ánh mắt trời lên cao, nàng cũng không cố tìm thêm, bèn tiến đến bên bờ suối, tìm tàng đá bằng phẳng, ngồi nghỉ lấy.
Ở cách đó không xa, Nhạc Vân đang quay lưng về phía nàng, lúi húi, giống như đang làm gì đó.