Chương 20: Họa là từ miệng mà ra!
"Vân ca nhi, ngươi làm sao dậy sớm như vậy? So ta còn sớm!"
Thiết Trụ bởi vì từ chiều hôm qua, ngủ nguyên nửa ngày, thành thử sáng nay dậy sớm, là thực sớm thực sớm cái chủng loại kia. Hắn vừa đi ra khỏi phòng, đã thấy Nhạc Vân đứng sẵn trước sân, ngạc nhiên khoa tay hỏi.
Nhạc Vân khinh bỉ: "Lão tử là một đêm không ngủ, tự nhiên so ngươi sớm!"
"Ngọa tào! Vân ca nhi ngươi có phải hay không xa nhà ngủ không quen? Ta nói nơi này giường thật tốt a, lại mềm lại hương."
"Thôi đi tiểu tử, ngươi Vân ca nhi là một cái nội hàm nam nhân, lại không giống ngươi ngủ như heo"
Nhạc Vân chính vểnh mặt lên trang bức mấy câu, dạ dày chợt làm phản, nổi lên từng hồi rên rỉ. Hắn xấu hổ vuốt vuốt mũi, nhìn Thiết Trụ trừng mắt: "Bớt nói nhảm, có cùng ta ra ngoài hay không?"
"Rõ ràng Vân ca nhi ngươi một mình nói a!" Thiết Trụ còn đang phân bua, đã thấy Nhạc Vân quay lưng rời đi, thế là gấp gáp: "Ai...ai, Vân ca nhi, chờ ta!"
Buổi sáng, không khí mát mẻ. Hai người bọn họ ra khỏi Lưu gia, đi một đoạn, tiến đến khu vực nọ, xung quanh rất nhiều cửa hàng. Thật sớm, trời có chút tối, rất nhiều hàng quán còn không mở cửa, đâu đó hiếm hoi một vài nhà đi ra, sửa lại cái biển hiệu, lại nhanh chóng đi vào.
"Vân ca nhi, chúng ta làm gì?"
Thiết Trụ ngó nghiêng một hồi, không hiểu ra sao cả, hỏi.
Nhạc Vân nguyên một tối thức trắng, lại không dùng bữa, chỉ có uống rượu, thân thể có chút phiêu. Hiện tại sáng sớm chạy ra, tự nhiên là muốn kiếm gì đó bỏ bụng. Có thể, hiện tại thực sớm, hắn nhìn khắp xung quanh, cũng chỉ phát hiện duy nhất một nhà bán đồ ăn sáng ven đường, thế là cùng Thiết Trụ đi vào ngồi.
"Ông chủ, cho hai tô mỳ, thêm trứng vào."
Nhạc Vân nhanh chóng gọi, rồi hỏi Thiết Trụ: "Ngươi ăn gì?"
Thiết Trụ cũng gọi y như thế, chẳng mấy chốc, bốn bát mỳ nóng hổi đã được đặt trước mặt hai người bọn họ. Hai thầy trò bèn cầm đũa, cúi đầu húp ăn xì xụp.
Thời gian từ từ trôi, thái dương dần ló rạng, trên phố người đi lại cũng nhiều hơn. Thầy trò Nhạc Vân sắp ăn xong, lại có mấy người ghé vào. Bọn họ có độ chừng ba người, trên đầu cắm trâm gỗ, quần áo tuy không tính sang quý, vẫn là thật tươm tất. Rất giống....mấy người thư sinh.
Kì thật chính là!
Ba người thư sinh, một người bận lam y, một người mặc áo xám, người còn lại mặc áo trắng. Lúc này, trong lúc chờ chủ quán bày biện món ăn, chỉ nghe người áo xám cười hỏi: "Tử Văn huynh, ngươi mấy hôm vừa rồi đều không đến thư viện cùng chúng ta, là thật quyết tâm chuẩn bị, dự định tối nay một tiếng hót thì kinh người, chiếm được giai nhân ưu ái hay sao?"
Nghe hắn hỏi thế, người áo trắng trong bọn, giống như gọi là Tử Văn, chắp tay nói: "Không dám không dám. Vân Yên cô nương là bực nào kỳ nữ tử, ta cố hết sức, cũng chỉ mong cùng nàng gặp gỡ một hai"
Người áo xanh còn lại, nghe vậy hỏi: "Tử Văn huynh nhiều ngày như vậy phí công, làm ra tốt mấy thủ thơ. Tối nay vì Vân Yên cô nương quyết định đưa ra hết. Như thế ngày mốt thi hội diễn ra, chẳng phải bừa bãi vô danh?
Tử Văn huynh nghe vậy lắc đầu: "Ngày mốt thi hội, Thái Học đại nhân đích thân chủ trì. Khắp nơi thiên hạ tài tử giai nhân đều đến, ta điểm ấy tài mọn, nào dám bêu xấu. Nói đến, còn thật mong chờ được nhìn thấy Kiến Ngưng huynh hào hoa."
Người áo xanh, gọi Kiến Ngưng, nghe Tử Văn nói vậy thì khách khí: "Không dám!". Hắn lại quay qua hỏi người áo trắng: "Thế còn Trọng Nghĩa huynh, ngươi như thế nào?"
Thư sinh áo trắng thật sảng khoái đáp: "Ha hả, ta cái gì cũng bình thường. Tối nay Hoài giang hoa khôi tuyển chọn muốn đi nhìn, ngày mốt thì hội tự nhiên cũng tham dự."
Lúc này, đồ ăn đã chuẩn bị xong, bọn hắn cũng không tiếp tục tán gẫu, im lặng dùng bữa.
Nhạc Vân cùng Thiết Trụ bấy giờ đã đứng dậy, thanh toán tiền rồi rời đi.
Còn sớm, đã cất công ra ngoài một chuyện, Nhạc Vân chưa muốn vội trở lại Lưu gia. Hắn hiện tại vốn không có gì làm, còn chưa biết tiếp theo thế nào, đã thấy Thiết Trụ chỉ vào một hướng, nói: "Vân ca nhi, chúng ta ghé kia xem thử"
Nhac Vân nghi hoặc. Bình thường Thiết Trụ hiếm khi chủ động muốn ghé thăm nhà nào cửa hàng, trừ khi có việc. Hắn nhìn sang, nhất thời hiểu rõ. Kia là một nhà bán binh khí, bên cạnh còn có cái lò rèn đâu!
Nhắc đến, Nhạc Vân mấy ngày đồng thời lại chưa chạm qua mấy khối kim loại, lòng cũng nổi hào hứng, gật đầu:
-Đi, chúng ta vào xem!
Nhà này cửa hàng, nhân khí thực tốt. Bọn hắn tiền sảnh rộng lớn, mới buổi sáng, nhân sĩ bên trong đã thực đông đúc. Hai thầy trò đi vào, thấy xung quanh trên tường treo thật nhiều thứ, từ binh khí, giáp trụ, cho đến thường ngày vật dụng đều có cả.
Thiết Trụ tò mò tiến lại một góc, cầm lấy trên kệ thanh kiếm, quơ quơ, đoạn, giống như hơi mất hào hứng nhanh chóng đặt xuống. Hắn lại ghé một vài chỗ, cái gì cũng ghé mắt, lại động tay đi sờ sờ, có khi còn cầm lên xem xét. Cứ sau mỗi lần như vậy, vẻ mặt lại trông uể oải hơn một chút, cuối cùng dứt khoát trở về bên Nhạc Vân đứng. Nhạc Vân thấy hắn như thế mất hứng, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không phải ban đầu rất có hứng thú sao? Gì làm ra vẻ mặt như thế?"
Thiết Trụ uể oái đáp: "Vân ca nhi, ta vốn tưởng kinh thành người lợi hại, rèn đi ra đồ vật hẳn có chỗ độc đáo, mới tiến đến nhìn một hai. Nào ngờ...nào ngờ..."
"Nào ngờ làm sao?" Nhạc Vân nghi hoặc hỏi
Thiết Trụ ngập ngừng, giống như chưa biết dùng từ gì hình dung thỏa đáng, gặp Nhạc Vân hỏi, thế là nhanh chóng trả lời:
"So với Vân ca nhi ngươi tự tay rèn đồ vật, thực kém!"
Hai người nói chuyện không hề che giấu, lại thêm bọn họ dáng người, rất dễ thành tiêu điểm. Thế là, trong thoáng chốc, nhà này cửa hàng chợt an tĩnh. Mọi người đều nhìn lấy Nhạc Vân cùng Thiết Trụ, để cho hai thầy trò trong chốc lát không hiểu ra làm sao.
"Chê cái gì không chê, lại chê Trương đại gia rèn đi ra đồ vật? Từ nay về sau không định sử dụng kim khí nữa hay sao?"
Có âm thanh cất lên, lại có người nói: "Ở đâu ra quê mùa hai tên ngốc, không nhìn thấy ngoài cửa biển hiệu sao, là đương kim thiên tử ban tặng. Trương đại gia tài nghệ, hắn rèn đi ra v·ũ k·hí, trong triều võ tướng còn đánh nhau tranh đoạt đâu!"
Chợt, một tiếng hét lớn át hết cả âm thanh mọi người vang lên:
"Là thằng nhãi con nào chê ta tài nghệ không được?"
Mọi người dạt ra hai bên, chỉ có Nhạc Vân cùng Thiết Trụ còn tại. Phút chốc hai người bọn họ đã thành tiêu điểm, Nhạc Vân nhân đó nhìn về một phía. Chỉ thấy có một lão đầu, da dẻ hồng hào, râu tóc bạc trắng. Lão nhân dáng người không cao, toàn thân cơ bắp lại phát triển không kém, có thể so với Thiết Trụ. Lúc nào lão nhân chính thở hổn hển chạy đến chỗ bọn hắn. Chờ đến nơi, hắn trừng mắt, nhìn Thiết Trụ hỏi:
"Thằng nhãi, là ngươi chê lão gia rèn đồ không được?"
Thiết Trụ không biết ra làm sao quay qua nhìn Nhạc Vân, gặp hắn không để ý, thế là đành phải kiên trì, chân thành nói:
"Kì thực cũng tương đối ổn, kĩ thuật rèn không sai. Nhưng so với Vân ca nhi rèn đi ra đồ vật thì kém nhiều lắm!"
"Thúi lắm!"
Thiết Trụ vừa dứt lời, lão già đã mở miệng mắng: "Trương gia ta rèn đồ vật suốt bốn mươi năm, mọi kĩ thuật rèn đều thuần thục, còn chưa thấy thằng nhãi nào tự nhận ngang bằng, chứ đừng nói ta so hắn kém nhiều lắm. Tiểu tử, xem xét ngươi cũng là người trong nghề, cho ngươi cơ hội lấy ra đồ vật chứng minh. Đừng nghĩ tùy tiện loạn biên một cái tên, thì có thể qua loa rời đi. Lão đầu hôm nay cho ngươi biết, họa là từ miệng mà ra!"