Chương 35: Viễn phương
(Giải thích một chút, cái này là giải câu đố nhé, không phải đối lại vế đối! )
-Đây chẳng phải là.....
-Làm sao có thể, này một bức Viễn phương ( phương xa ) không phải đã thất lạc nhiều năm hay sao?
-Có phải hay không là giả?
Chủ sạp đối với mọi người thái độ thu hết vào tầm mắt, kinh ngạc, xuýt xoa, còn có cả ngờ vực. Hắn không trình bày thêm, chỉ tủm tỉm cười hỏi lại, bộ dạng xem chừng tự tin cực điểm: " Họa thánh danh tác, này bức Viễn phương. Năm mươi lượng bạc, đổi lấy một cơ hội, chư vị xem chừng đáng không?"
Chủ sạp lại nói: "Kì thực, ta lần này ý, cũng không phải nói dùng năm mươi lượng bạc, giải được bên trên câu đó, liền có thể cầm họa thánh danh tác đi ra!"
Mọi người nghe vậy bất mãn nói: "Từ lão bản, làm sao, ngươi định lật lọng rồi hả?"
Từ lão bản hỏi lại: "Vậy chư vi ở đây thấy, năm mươi lượng bạc, là có thể cầm đi họa thánh danh tác sao?"
Vốn đang bất mãn đám đông, chợt không ai nói gì. Dù sao mọi người thoáng chốc bất ngờ, thế là quên mất thầm nghĩ chiếm chút tiện nghi. Có thể nghĩ lại, họa thánh danh tác vốn là vạn kim khó cầu, nào có đạo lý cầm năm mươi lượng bạc tùy tiện đạt được. Có người không cam lòng hỏi:
"Vậy từ lão bản, ngươi ý tứ ra làm sao?"
"Ha ha, ta người làm ăn, nhất giảng chữ tín!"
Từ lão bản bật cười đáp: "Nói năm mươi lượng, cũng không phải lừa gạt chư vị. Chẳng qua, chư vị giải được bên trong câu đố, sẽ được rút cái phiếu thưởng. Phiếu thưởng bên trong ghi thứ gì, vậy thứ đó liền là chư vị công tử sở hữu. Thế nào?"
"Này bức Viễn phương, Từ lão bản, ngươi làm sao có được? Nó lai lịch minh bạch hay không?"
Có người hỏi, chỉ là hắn còn chưa dứt lời, đã có người ở sau chen lời, mắng: "Không minh bạch còn dám đưa ra công khai? Tránh ra, đây là ta năm mươi lượng...."
"Của ta ở đây!"
"Năm mươi lượng đưa ngươi!"
Cứ thế, chỉ trong chớp mắt, mọi người giống như có chút đỏ mắt. Không ai nghĩ tới, lần này như mọi năm thi hội, vậy mà toát ra một cái bất ngờ.
Từ lão bản đem đám người cuồng nhiệt thu hết vào mắt. Hắn lần này đồ vật ghi vào trong phiếu thưởng, tuy nói xác thực có một tấm phiếu, bên trong có ghi rõ là bức Viễn phương kia. Này cũng không có cách nào, chẳng phải hắn tốt lành gì, chẳng qua là để phòng ngừa đám này thư sinh lúc sau giả như đòi kiểm phiếu, hắn cũng có thể không sợ. Mà lại, trừ bỏ một tấm phiếu duy nhất đó ra, còn lại đồ vật, giả như một lượng bạc, năm lượng bạc, mười lượng bạc, rồi thì một bức tranh chữ, một bức thư pháp, nhiều không kể xiết. Mà lại tấm phiếu, để đề phòng, hắn còn làm ra tấm phiếu, bên trên ghi trùng lặp phần thưởng. Từ lão bản đếm sơ sơ, chí ít cũng có hơn chín ngàn phiếu, lại nhìn trước quầy bất quá chừng một trăm người.
"Nghĩ ăn của lão tử, nằm mơ!"
Nhạc Vân ở bên trong đám người, đồng dạng quan sát bức tranh hồi lâu. Hắn thấy xung quanh đều một bộ không dằn nổi như thế, không hiểu lắm quay sang Vân Yên hỏi: "Vợ! Bọn hắn đây là làm sao?"
Vân Yên nhìn hắn, như cười như không hỏi lại: "Phu quân, họa có đẹp hay không?"
Nhạc Vân buồn bực đáp: "Đẹp là có đẹp, nhưng cũng chỉ là bức họa a! Nhìn một chút mà thôi, lại cũng không thể làm được cái gì!"
Vân Yên đối với Nhạc Vân lời nói đằng sau không để ý, lại tiếp tục hỏi: "Là họa đẹp hay là người trong họa đẹp?"
"Không phải ý nghĩa đồng dạng sao?" Nhạc Vân chẳng hiểu sao cả đáp. Vân Yên thấy chồng mình tâm tính thô sơ giản lược như vậy, trong lòng mắng thầm không biết vì sao hắn lại có thể viết ra thật tốt mấy bài thơ, ngoài miệng lại cũng không còn tâm tình hờn dỗi vu vơ, thản nhiên đáp:
"Của hiếm thì quý thôi! Lại thêm họa xác thực mỹ, mà lại còn từ Họa thánh đâu. Thư sinh bọn họ, đối với kim tiền không phải vẫn thường chê tục khí sao? Cho nên a, tranh chữ cái gì, đối với bọn họ ấy mới là chân chính tài bảo."
"Thật vớ vẩn!"
Nhạc Vân bĩu môi tỏ vẻ xem thường. Biết được nguyên do sau đó, hắn lại không có ý định cùng đám này ngốc bức đứng chung, thế là nắm tay Vân Yên nói:
"Chúng ta đi thôi!"
"Ấy!"
Vân Yên thấy vậy vội níu tay hắn lại, tại Nhạc Vân khó hiểu ánh mắt bên trong, mỉm cười hỏi: "Phu quân phu quân, dù sao bức họa kia xác thực quý. Ngươi không thử một chút sao?"
"Ồ! Vợ nhỏ muốn lấy à?"
Nhạc Vân ngạc nhiên hỏi, bất quá, không chờ Vân Yên trả lời, hắn lại cau mày nói tiếp: "Nhưng ta cũng không biết làm thế nào nha!"
"Hì hì, phu quân đưa hắn năm mươi lượng bạc, lại giải câu đố ghi bên trên là được!"
"Này....được rồi!"
Nhạc Vân thấy Vân Yên giống như rất có hào hứng, thế là gật đầu, đoạn, đưa cho chủ sạp một tấm ngân phiếu, sau đó cũng gỡ lấy một mảnh giấy đỏ. Hắn chưa vội nhìn mình câu hỏi, chợt nghe trong đám người nổi lên âm thanh bất mãn:
"Lão bản, ta lại thế nào sai đâu, ngươi là định không nhận nợ phải không?
Trung niên nhân mỉm cười đáp: "Vị công tử này đọc lại câu hỏi cho mọi người nghe, thế nào?"
"Tốt!" Người đó khả năng không cảm thấy mình có gì trả lời sai, lí trực khí tráng đọc:
" Có một lão ngưu. Đầu nó thì hướng về hướng phía mặt trời mọc, nó quay trái hai vòng, sau đó quay ngược ra đằng sau. Cuối cùng lại quay phải hai vòng. Hỏi cái đuôi của nó chỉ hướng nào?"
Người đó đọc xong, quay qua phân bua: "Mọi người nghĩ xem, lão ngưu đầu chỉ hướng mặt trời mọc, tức hướng đông. Nó quay trái hai vòng tức là phương hướng vẫn như cũ. Quay ra đằng sau nghĩa là đảo chiều, đầu ở hướng tây. Cuối cùng lại quay phải hai vòng, vậy đầu vẫn là hướng tây. Từ đó lão ngưu đuôi, không phải chỉ hướng đông sao?"
"Đúng vậy!" Mọi người nghe nói, liên tục gật đầu đồng ý. Trung niên nhân thấy thế cười tủm tỉm nói: "Vị công tử này suy nghĩ, lão ngưu phương hướng là không sai. Bất quá.... lão ngưu đuôi, sẽ chỉ hướng ngược lại với nó đầu sao?"
Nhạc Vân nghe thế, cũng hơi nghi hoặc, giống như có cảm giác không đúng, lại nghe trung niên nhân cười ha hả nói: "Nhưng dù cho lão ngưu quay hướng ra làm sao, đuôi có nó không phải lúc nào cũng thõng xuống mặt đất sao? Như vậy đáp án phải là hướng xuống đất mới đúng!"
"Cái này...."
Xung quanh chợt trầm mặc. Mọi người lần này tham gia thi hội, đều tự nhận trong bụng có chút chữ nghĩa, lại không nghĩ đến tùy tiện bị một câu đố đơn giản lừa gạt. Ai cũng cảm thấy có chút mất mặt.
"Được! Đây là năm mươi lượng bạc, lại cho ta hái tiếp một tờ!"
Thư sinh lúc đầu đọc câu hỏi, nhận được trả lời về sau. Hắn cũng là chơi được chịu được người, lại quyết định đến một cái nữa.
Mấy người hái xong câu hỏi, ban đầu định rục rịch trả lời. Gặp trường hợp này, ai nấy đều cẩn thận ngừng lại, nhăn mày suy nghĩ xem phải chăng có bẫy.
"Bỏ ngoài nướng trong, lại ăn ngoài bỏ trong, là thứ gì?"
"Nó không biết gáy, lại vẫn gọi là gà. Này là vì sao?"
"Hãy tưởng tượng ta đang đi trên một con thuyền, giữa dòng sông đầy thủy quái. Đến giữa dòng, bỗng thuyền chợt thủng, từ từ chìm xuống. Có lẽ, khoảnh khắc nữa thôi, ta sẽ làm mồi cho thủy quái. Giờ khắc ngặt nghèo này, ta phải làm sao?"
".... "
"...."
Thật nhiều câu hỏi, muôn hình vạn trạng đều có đủ cả. Kì thực câu hỏi, không hoàn toàn là cái loại kia đơn giản mà lại có bẫy, càng nhiều hơn là một loại câu hỏi, bên trong nói rõ rành rành, chính là để ngươi suy nghĩ, có nghĩ nát óc cũng không ra.
Vân Yên tò mò hỏi: "Phu quân, ngươi câu hỏi là gì thế?
Nhạc Vân nhìn mình tờ giấy, đọc: "Thứ gì đen khi mua, đỏ khi dùng và xám xịt khi bỏ đi?"