Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Năm Ấy Loạn Thế, Ta Lấy Nghề Rèn Làm Kế Sinh Nhai

Chương 42: Vương triều xao động, thì yêu nghiệt hoành hành!




Chương 42: Vương triều xao động, thì yêu nghiệt hoành hành!

-Là nhằm vào ta sao?

Nhạc Vân lẩm bẩm. Bầu không khí này, lại thêm đêm khuya thanh vắng, là ai cũng đều hiểu rõ có điềm chẳng lành.

"Vụt!"

Sau lưng có tiếng vật gì đó lướt khẽ, cảm giác lành lạnh. Nhạc Vân ngay lập tức quay lại

Chẳng có thứ gì hết!

Dù vậy là vậy, hắn thừa hiểu, trong mắt hiện tại, hoàn cảnh bình thường nhất, ngược lại chính là nhất không bình thường.

Người, đối với những thứ mơ hồ, những thứ chưa biết, luôn có một nỗi sợ hãi vô hình. Đó có lẽ một loại vô thức, một loại cảm giác. Xu lợi tránh hại, chính là bản năng sinh vật xưa nay, chẳng qua vì sinh tồn mà thôi!

Nhạc Vân ngày trước, cũng từng sợ hãi qua. Rất nhiều nỗi sợ, đói, rét, sợ một mình cô độc, sợ màn đêm thăm thẳm,... Những nỗi sợ đó, là rất lâu, rất lâu trước kia, từ cái ngày sư phụ hãy còn chưa xuất hiện.

Sau đó, sư phụ đến.

Từ đó, hắn có người bầu bạn, có người chăm sóc, lại có người quan tâm. Nhạc Vân chưa từng để ý, chỉ là đến lúc này chợt nghĩ lại, hắn mới nhận ra. Thì ra nàng mang đến, với hắn, chính là ánh rạng đông.

Từ ấy về sau, Nhạc Vân lại cũng chưa từng sợ hãi qua. Bởi vì những nỗi sợ, ngươi sợ hãi, chẳng qua là vì bản thân yếu ớt, nhỏ bé, cho nên run rẩy khi đối diện với nó mà thôi!

Mà khi ngươi mạnh mẽ, dũng cảm đương đầu, nhìn thẳng vào nó, ngươi sẽ thấy những điều ngươi đã từng sợ hãi kia, hóa ra cũng nhỏ bé như vậy...

Tựa như...

-Yêu nghiệt!



Hắn lẩm bẩm. Người bình thường gặp trường hợp như hiện tại, ắt có lẽ hoảng loạn, quay cuồng khắp nơi tìm chỗ trốn chạy. Chỉ là như thế, thật có thể thoát khỏi nguy hiểm sao?

Nhạc Vân không biết, cũng không quan tâm. Bởi vì hắn sẽ không như thế, không sợ hãi, không trốn chạy, bởi vì hắn, không nhỏ yếu!

Nhạc Vân hai mắt khép hờ. Yêu nghiệt tà vật, có lẽ sẽ có số ít người vô tình gặp qua bộ dáng của chúng. Bất quá như là chủ động tìm kiếm, ngươi là vô pháp nhìn thấy. Chí ít, người trần mắt thịt, phàm nhân, là không thể!

Nhạc Vân là phàm nhân sao?

Có lẽ là, có lẽ không. Đối mặt với hiện tại tà vật, hắn ánh mắt, đồng dạng vô pháp nhìn thấy nó, tựa như người bình thường vậy.

Tà vật có lẽ cũng cảm nhận được điều ấy, rằng nam tử trước mắt nó, là nhỏ yếu cỡ nào, vô lực cỡ nào, khi đối diện với nó.

Kì thực tác giả đang viết, đối với tà vật lầm tưởng, chỉ muốn nhả rãnh một câu: "Ngươi mẹ nó nghĩ nhiều!"

Nhạc Vân đối với tà vật có lẽ không thấy, nhưng hắn sẽ nhỏ yếu sao?

Có một đạo lý, Nhạc Vân từ lâu đã sớm thấu hiểu, đó là: "Luôn có cách giải quyết!"

Đạo lý ấy, tại hắn dần lớn lên, dần mạnh mẽ hơn, theo đó cách giải quyết cũng dần nhiều hơn.

Mà hiện tại, Nhạc Vân chọn cách đơn giản nhất, thô bạo nhất, cũng trực tiếp nhất.

Yêu vật nhìn Nhạc Vân nhắm mắt, giống như chủ động từ bỏ đối với bản thân sinh mạng giãy dụa. Nó vậy không chút nào chần chừ, chớp mắt đã tiến sát đến bên cạnh hắn. Nhạc Vân chỉ cảm giác có một cỗ hơi lanh ngay đằng sau lưng, dường như muốn tại hậu tâm, tiến vào thân thể hắn.

Chính là lúc này!

Nhạc Vân ánh mắt chợt mở ra, sắc bén. Hắn nhanh như chớp, hay tay giơ trước ngực, đặt song song. Bàn tay chỗ ấy ngửa ra, năm ngón hướng lên trời. Từ xa nhìn lai, bàn tay tạo hình như thế, có chút giống...ngọn lửa.



Thần kỳ một màn bỗng phát sinh. Từ chỗ Nhạc Vân đang đứng, chỉ thấy hỏa diễm dữ dội chợt bùng lên. Này ngon lửa, không chút dấu hiệu xuất hiện, bao phủ, lấy Nhạc Vân làm trung tâm, cháy hừng hực. Nó tại trong đêm tối, tỏa ánh sáng đỏ rực.

Hỏa diễm bao phủ lấy Nhạc Vân, theo hắn hình dạng mà thiêu đốt. Chợt, ngọn lửa hình bóng chập chùng, giống như bắt được ngoại lai mồi lửa. Thế là chớp mắt, lại có thật nhiều hỏa diễm tuôn ra, hướng về mồi lửa kia thôn phệ.

"Kítttttt......hà..."

Có tiếng rít, nghe rợn cả sống lưng. Nhạc Vân bình tĩnh nhìn lấy. Cách hắn gần trong gang tấc, theo Nhạc Vân hỏa diễm trên người cháy đỏ rực lan ra, ngọn lửa chỗ ấy dần chuyển thành màu xanh yêu dị. Nhìn kĩ, tại bên trong ngọn lửa xanh, có thứ đồ vật gì không ngừng chuyển động. Nó bộ dạng, bởi vì thống khổ, mà trở nên dúm dó, nhăn nhúm, lại vẫn không ngừng đau khổ giãy dụa.

Nhạc Vân không nói một lời, lẳng lặng đứng đó, cảm thụ lấy ngọn lửa bao bọc, tại xung quanh cơ thể thiêu đốt. Không có chua xót, không có đau đớn. Ngọn lửa mang đến cho hắn, vẫn luôn như vậy, chỉ có ấm áp vĩnh hằng.

Lục sắc hỏa diễm cháy đượm. Bóng ngọn lửa nảy lên, uốn éo, thập phần kì dị. Yêu vật tiếng rên rỉ chợt như có, như không.

Kinh thành một đoạn đường nhỏ, tại đây màn đêm đen kịt, chỉ có người nam tử, trong đỏ rực hỏa diễm bồi hồi...

Ánh lửa xanh dần chuyển màu. Đợi cho nó trở về thuần sắc đỏ, Nhạc Vân bấy giờ vẻ mặt như thường chuyển thân. Phía trước con đường, theo hắn mỗi bước chân dần trở nên lộ rõ. Nhạc Vân trên người hỏa diễm, chẳng biết đã tán đi tự bao giờ.

"Cộc, cộc, cộc!"

Ngày mới đến. Sáng sớm tinh mơ, Triệu phủ, tại Nhạc Vân gian phòng chỗ ấy, đã có người gõ cửa không ngừng. Nhạc Vân bởi vì tối hôm qua về đến muộn, thành thử hãy còn buồn ngủ lắm! Dù vậy, hắn vẫn ôm lấy ánh mắt nhập nhèm, chậm rãi đi ra.

-Vương gia, có chuyện gì không?

Người tới dĩ nhiên là Triệu vương gia. Dù vậy, Nhạc Vân không quá để tâm. Đồng dạng, Triệu vương gia đối hắn thái độ cũng chẳng coi là vô lễ. Triệu vương gia cao thấp đánh giá Nhạc Vân một phen, chợt mở miệng, ngập ngừng dò hỏi:

-Kia...ta nghe quản gia nói, Nhạc Vân huynh đệ hôm qua tối muộn mới về phủ?

-Đúng a!



Nhạc Vân gật đầu đáp.

-Vậy...ngươi...có hay không gặp điều gì lạ?

Triệu vương gia vừa hỏi, ánh mắt vừa âm thầm quan sát kĩ Nhạc Vân.

-Ừ? Gặp chút vật nhỏ.

Đối với Triệu vương gia tiểu động tác, Nhạc Vân không hề phát hiện, mà như có, ắt hẳn cũng chẳng để tâm. Nghe Triệu vương gia hỏi, hắn ăn ngay nói thực, thành thật trả lời, lại khoát tay:

-Tiểu sự việc mà thôi. ta bất quá tiện tay giải quyết. Ân, có gì không?

Triệu vương gia nhìn Nhạc Vân, gặp hắn còn mang rời giường khí, bất quá vẻ mặt hồng hào, khí sắc bình ổn, không giống như gặp điều chẳng lành. Cho là Nhạc Vân nhắc tới điều phiền toái, là thực chút việc nhỏ mà thôi, Triệu vương gia nội tâm khẽ thở phào một hơi, dặn:

-Nhạc Vân huynh đệ, gần đây trong kinh thành, buổi đêm nghe đồn xuất hiện một ít đồ vật không sạch sẽ. Ngươi vẫn là cẩn thận chút, tốt nhất trước khi trời tối hãy về phủ. Nếu như bởi vì ngoài ý muốn mà chậm trễ, như vậy tốt nhất nên ở lại trong xưởng một đêm.

Triệu vương gia nói xong, như sợ Nhạc Vân hiểu lầm, vội bổ sung:

-Thực, bản vương cũng là lo lắng cho ngươi an toàn...

Nhạc Vân bấy giờ đã tỉnh ngủ. Hắn nghe Triệu vương gia nói, cười hỏi:

-Yêu ma quỷ quái chuyện kể dân gian như vậy, ngài thân làm vương gia cũng tin sao?

Triệu vương gia nghe thế, cho là Nhạc Vân không tin, cười khổ nói:

-Tự thân gặp ngược lại là chưa. Bất quá n·gười c·hết hay là thật, trong đó bao gồm cả ta Triệu phủ gia nhân. Ngươi nói, bản vương rốt cuộc nên tin hay là không đây?

Triêu vương gia nói xong, lại dặn dò Nhạc Vân vài câu, cuối cùng vỗ vai hắn, sau đó mới rời. Nhạc Vân bồi hồi đứng trước cửa, chợt nghe có tiếng Vân Yên từ bên trong gọi với ra:

-Tướng công đứng trước cửa làm gì nha?

Bấy giờ hắn mới nhanh chóng đi vào.