Chương 8: Người mất tích
Lan nhi ngồi một lúc, chợt cảm thấy thơm nức mũi, điều này khiến bụng nàng bỗng trở nên cồn cào. Lan nhi liếc nhìn sang Nhạc Vân, chỗ ấy có làn khói bốc lên. Nàng còn đang nghi hoặc, đã thấy Nhạc Vân hướng về phía nàng vẫy vẫy tay.
-Có chuyện gì à?
Lan nhi tiến lại gần, nghi hoặc hỏi, lại không quên nhìn xem Nhạc Vân đang làm gì. Chỉ thấy hắn bên cạnh có đống lửa nhỏ, bên trên khúc gỗ xếp thành cái giá, chính tại đang treo nướng con thú nhỏ.
"Ngươi kiếm thứ này ở đâu" Nàng ngạc nhiên hỏi. Đáp lại là câu trả lời thản nhiên của nam nhân:
-Bắt chứ sao!
"Nhưng không phải nói ban ngày đám này động vật sẽ đều không ra ngoài kiếm ăn đi à?" Nàng thắc mắc.
Nhạc Vân bất đắc dĩ: "Vậy ta liền đến tổ bọn nó tìm được không?"
"Ồ" Lan nhi điềm đạm đáp. Nàng năm nay nói thế nào cũng mới mười sáu, còn đang tại ranh giới giữa tiểu hài tử cùng đại nhân bồi hồi, ngây thơ cùng thành thục tầm đó, lẫn nhau thay đổi, coi thật là thú vị.
Nhạc Vân chợt cảm thấy cô nương này ngốc ngốc, lại có phần đáng yêu, nhìn nàng, cười hỏi:
"Muốn ăn không?"
Lan nhị gật đầu, mở to mắt nhìn hắn: "Có!"
Hắn xé một cái đùi, nói: "Ngoan, xòe tay ra liền cho"
" ??" Lan nhi nghi hoặc khựng lại, giống như đối với hắn nói có chút ý kiến. Bất quá, nàng thấy Nhạc Vân tay cầm đùi nướng giơ ra trước mặt nàng, lại giống như bởi nàng chưa đưa tay nên chưa đưa, thế là cũng mặc kệ, vội ngoan ngoãn xòe tay. nhìn hắn.
"Cho!" Hắn cầm lấy đùi nướng đặt vào tay nàng, tay còn sạch sẽ, thì nhân tiện nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Thật ngoan!"
Lan nhi liếc hắn một cái, gặp Nhạc Vân trong mắt chi ý giống như cũng không mang mảy may khinh bạc, thế là cũng không nói gì, hàm hàm mạch mạch ngồi xuống, im lặng gặm ăn.
Chẳng mấy chốc giờ Mùi đã đến, lục tục có người trở lại, lấy Lưu thúc làm người đầu tiên. Hắn bộ dạng có chút chật vật, giống như gặp thứ gì đó cản trở, bất quá cũng không tính gì đặc biệt. Y như đã hẹn, cuối giờ mùi bọn người đã về hết. Lưu thúc nhìn lại, bỗng cảm thấy không đúng, hỏi;
-Hoằng Nam, Thế Hưng, còn có Văn Kiệt đâu?
Bọn người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, lẫn nhau lắc đầu. Lưu thúc thấy vậy, sắc mặt thoáng qua vẻ lo lắng, an ủi:
-Có lẽ là bọn hắn chậm trễ, chờ thêm một canh giờ liền tốt.
Mọi người nghe xong nói phải, thế là tìm một chỗ đất trống bằng phẳng, an tĩnh ngồi xuống chờ đợi. Bấy giờ là cuối giờ Mùi, bọn họ chờ thêm một canh giờ, vẫn không thấy ba người kia đâu. Lúc này đã là cuối giờ Thân ( 15- 17h) dù cho bởi vì chuẩn bị vào Hạ, sắc trời vẫn còn sáng, bất quá đây coi như là thời giờ ít ỏi còn lại sau cùng. Không cần Nhạc Vân nhắc nhở, Lưu thúc hắn cũng biết chẳng mấy chốc nữa trời sẽ tối, thế là ánh mắt nhìn Nhạc Vân dò hỏi. Nhạc Vân hiểu ý, nói:
-Chỗ này gần nguồn nước, ban ngày tính là an toàn. Ban đêm các loại dã thú lần lượt đi ra, lại không thích hợp để nghỉ chân. Cách đây nửa dặm, có một hang đá, tuy nhỏ nhưng sâu, cũng đủ tá túc qua đêm. Bây giờ đi qua sửa soạn, đêm nay liền hữu kinh vô hiểm.
Lưu thúc nghe vậy, lại hỏi:
"Nửa dặm đường đi đến chỗ ấy, có gì khó khăn"
"Không có!" Nhạc Vân dứt khoát trả lời.
Nghe vậy, Lưu thúc trầm mặc, giống như đang suy tính gì đó, hỏi Nhạc Vân:
"Chúng ta nếu như lại chờ một hồi, sẽ chờ được bao lâu?"
Nhạc Vân nhìn hắn, lại nhìn mọi người, bọn họ giống như cùng Lưu thúc ý nghĩ đồng dạng. Này xem ra, mấy người này tâm tính vẫn được, không bỏ rơi đồng bọn. Nhạc Vân nghĩ nghĩ, lại nói: "Càng chờ lâu càng phiền phức, chẳng qua, nếu phải chờ mà nói, liền đợi được thêm nửa canh giờ, sau đó phải nhanh chóng rời đi. Nếu không gặp phải điều gì, ta cũng không chắc."
Lưu thúc nghe vậy đáp: "Tốt, nửa canh giờ liền nửa canh giờ." hắn lại nói với mọi người: "Đại gia cho ta sửa soạn hành trang, nửa canh giờ sau ba người kia còn không kịp trở lại, chúng ta liền đi."
Nửa canh giờ rất nhanh qua đi, mặt trời lúc này đỏ rực, như một q·uả c·ầu l·ửa le lói ở phía chân trời, bóng cây đổ dài trên mặt đất. Gió lồng lộng thổi, mát mẻ xua đi cái nóng oi bức. Lưu gia ba người Hoằng Nam, Thế Hưng, Văn Kiệt vẫn chưa có trở lại. Lưu thúc cắn răng, hô: "Đại gia đứng dậy!". Hắn nói xong nhìn về phía Nhạc Vân gật đầu.
Đoàn người lại tiếp tục di chuyển, dần rời xa bờ suối tiến vào rừng rậm. Bầu không khí yên lặng, chỉ có tiếng gió rít nhẹ, tiếng bước chân xào xạc. Hôm nay tiến vào Liên Vân sơn mạch, còn chưa qua ngày đầu tiên, Lưu gia nhóm mười tám người, thì có ba người không rõ tung tích!
"Đến!" Âm thanh của Nhạc Vân xua tan sự tĩnh mịch. Mọi người như bừng tỉnh nhìn lại, chỉ thấy xung quanh cây cối rậm rạp, dây leo chằng chịt, trước mặt bọn họ, có một hang đá nhỏ. Này hang đá, chiều cao chỉ hơn nửa trượng một tí ( 1 trượng= 3,33m) chiều rộng cũng không sai biệt bao nhiêu, bên trên dây leo chằng chịt. Lưu thúc thường xuyên vì gia tộc bôn ba, tại hoang sơn dã lĩnh kinh nghiệm nghỉ lại cũng không ít. Hắn sai người dọn bớt dây leo, lại châm lửa xua đuổi độc trùng ở trong hang. Qua nhiên, không đến nửa khắc, không ngừng có rắn, rết, chuột, bọ từ bên trong lúc nhúc chạy ra, có những loại phổ thông, lại có những loại, là thường nhân chưa thấy bao giờ. Lan nhi hoa dung thất sắc, nấp sau lưng Nhạc Vân, hoảng sợ nhìn lấy.
Chợt, trong hang một sinh vật kì lạ chạy ra, bởi vì quá nhanh, mọi người cảm thấy chỉ giống như là một vệt đỏ vậy. Vệt đỏ lướt đến cửa hang, gặp một người đang đứng gần miệng hang, nó liền lăng không đậu tại trên người hắn. Người đó thoáng rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, chợt hét toáng lên một tiếng đau đớn, ngã vật ra trên mặt đất lăn lộn.
Mọi người hoảng hốt, không ai dám đến gần người kia, chỉ dám đứng cách đó mấy mét lo lắng. Bấy giờ nhìn kĩ, vệt đỏ vừa nãy là một sinh vật, mỗi bên có tám chân xếp đều thành hàng. Thân nó tròn, dài ước chừng một gang tay, bên trên có màu đỏ, xen lẫn từng khoang đen. Nó trên thân, ở phần đỉnh, cũng không như sinh vật bình thường xuất hiện cái đầu, mà chính là một trương vòi dài dạng phễu, bề mặt có từng lớp vảy nứt kẽ màu nâu xám. Lúc này, nó cái voi đang úp vào cổ người kia, phập phồng, phận phồng. Nhạc Vân thông qua kẽ nứt giữa những miếng vảy trên vòi nó, thấy phần da thịt không được che chắn của sinh vật kia hiện lên màu hồng phấn.
Nó là đang...hút máu người
Mà lại hút rất mạnh, rất nhanh cái chủng loại kia.
Lúc này, người bị nó hút không hiểu sao đã đình chỉ giãy dụa, chỉ là tay chân vân đang run lên nhè nhẹ. Hắn mặt trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi, gân xanh nổi lên. Nhạc Vân không dám chần chờ, hét:
-Dùng kiếm, tránh xa phần bụng đang phình của nó, chém vào chỗ thắt lại trên đỉnh vòi.
Mọi người nghe hắn hô, trước phản ứng lại vẫn là Lưu thúc. Hắn theo lời Nhạc Vân, tại sinh vật kia trên vòi mấy tấc, có một chỗ thắt lại, vung kiếm chém ngang. Chỉ nghe 'Bịch" một tiếng, cả phần thân đã có phần mập tròn của sinh vật lạ rơi xuống đất. Bởi vì b·ị c·hém ngang, từ bên trong máu tươi rói bắt đầu ứa ra, loang khắp.
"Aaaaa~" tiếng kêu đầy đau đớn của người bị cắn vang lên. Có người nhìn vào, hoảng hốt: "Nó vẫn còn sống"
Nhạc Vân bình tĩnh lấy ra trong người một ít muối, tiến đến, đối với chỗ mặt bị cắt của sinh vật kia, rắc lên. Chẳng mấy chốc, chỉ thấy phần thịt chỗ đó của sinh vật lạ nhúc nhích, uốn éo. Nhạc Vân bình tĩnh chờ khoảng ba mươi giây, lại lấy cành cây gạt nó ra. Sinh vật lạ vừa rơi xuống đất, hắn liền nhanh như chớp lấy chân giẫm nát. Lưu thúc thấy thế, liền sai người đi lên băng bó v·ết t·hương nó người đang nằmg dưới đất.