Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Năm Ấy Loạn Thế, Ta Lấy Nghề Rèn Làm Kế Sinh Nhai

Chương 29: Mời quân thương tiếc!




Chương 29: Mời quân thương tiếc!

"Biết trước cái gì?" Nhạc Vân thật không hiểu ra sao cả hỏi.

"Biết trước tối nay mọi việc sẽ diễn ra như vậy chứ sao!" Vân Yên nói.

"Diễn ra như thế nào?" Nhạc Vân nghe vậy càng hồ đồ rồi, đối với Vân Yên nói chuyện nửa vời thực sự không hiểu, nghi hoặc hỏi lại.

"Chính là...chính là" Vân Yên ngập ngừng, cảm giác hắn một bộ giả ngu cố tình nhục nhã mình, thế là thương tâm nói: "Công tử dùng tiền mua Vân Yên đêm đầu tiên, cũng không cần nhục nhã Vân Yên."

"?!?!??????" Nhạc Vân giật nảy mình, hắn không những không hiểu, còn hỏi ngược lại : "Cô nương, ngươi nói cái gì?"

Vân Yên u oán nhìn hắn: "Đến bây giờ còn giả bộ cái gì? Công tử cảm thấy có ý tứ sao?"

Nhạc Vân buồn bực nhìn nàng: "Ngươi nghĩ ta muốn đùa ngươi?"

Vân Yên thấy Nhạc Vân một mực phủ nhận, lại nhìn hắn nửa điểm không có chút đùa, thế là nghi hoặc hỏi lại: "Không phải công tử dùng tiền?"

Nhạc Vân trừng mắt nhìn nàng: "Nói nhảm, ta tiền cho bản thân mua điểm đồ vật còn không đủ, nào rãnh rỗi phí công bao ngươi!"

Hắn nói xong buồn bực, trên bàn rót chén rượu uống cạn. Ân, vị là lạ!



Vân Yên nói: "Nhưng ta thị nữ xác thực, có người lấy công tử danh nghĩa, hoa năm mươi vạn..."

"Ngọa tàp, nhiều như vậy!" Nhạc Vân giật cả mình, lại nói: "Mượn ta danh nghĩa, cũng không phải ta. Cái nào cháu trai, đầu bị lừa đá phải không? Có năm mươi vạn, đưa ta không tốt, lại dùng để hoa vào chuyện vớ vẩn này!"

Vân Yên cũng rót một chén rượu, uống cạn, sâu kín nói: "Tiểu nữ không phải tự khen, thật nhiều vương công quý tộc đều truy cầu tiểu nữ đây!"

Nàng ánh mắt u oán nhìn hắn: "Vân Yên, cũng không phải chuyện vớ vẩn!"

"Tốt, tốt! Là ta lỡ lời, được chưa!"

Hắn nhẹ giọng an ủi. Không hiểu sao lúc này nhìn nàng, Nhạc Vân trong lòng chợt có cảm giác là lạ, giống như xao động?

"Cái quỷ gì?" Hắn lắc đầu lẩm bẩm, lại quay sang hỏi: "Vậy ngươi gọi ta lại là có ý gì, cũng không phải thật là ta nha?!"

Vân Yên không biết làm sao, ngập ngừng nói: "Ta...ta lại không biết. Lúc đó gọi công tử lại...là nghĩ công tử dùng kia tiền....để.... Ai....nói chung là mặc kệ, dù sao ta không biết"

Nàng trong giọng nói, không hiểu sao có mấy phần làm nũng.



Nhạc Vân nhìn trước mắt cô nương gia, xinh đẹp yểu điệu. Hắn không hiểu sao cảm thấy là lạ, cổ họng chợt khát, lại rót tiếp một chén rượu uống.

Vân Yên gặp hắn không nói gì, đi theo cũng buồn bực. Thấy hắn rót rượu, nàng lấy cái chén chìa ra: "Rót cho tiểu nữ một chén!"

Trong phòng bình rượu nhỏ, chứa chẳng được bao nhiêu. Hai người ta một chén, ngươi một chén, chẳng mấy chốc đã uống hết. Vân Yên gò má hồng hồng, ánh mắt chứa tia sáng kì lạ, nhìn Nhạc Vân yêu kiều hỏi: "Kia công tử...Ngươi nói không phải là ngươi, sao còn chưa đi nha?"

Nhạc Vân như bình thường, đi thẳng về thẳng, nghe nói vậy có lẽ đã sớm đi. Mà hiện tại, trong người có cảm giác là lạ, hắn nhìn Vân Yên, không xác định lắm ngập ngừng đáp: "Ta...ta cũng không biết!"

Vân Yên nhìn hắn, cổ họng không hiểu sao khô khốc, nói: "Tiểu nữ lấy thêm chút rượu!"

Tủ đặt ở đầu giường có vò rượu. Vân Yên nhấc trên bàn bình nhỏ, chuyển thân đi qua. khom người rót. Nhạc Vân nhìn nàng uyển chuyển bước đi, động tác cúi người khom lưng, đến cho mỹ hảo dáng người hiện ra. Hắn cũng không hiểu nổi chính bản thân mình là ra làm sao, đứng dậy đi sát theo nàng sau lưng.

Vân Yên vừa tại trong bình nhỏ đổ đầy rượu, đứng thẳng người, đã có cảm giác bản thân nằm trong lồng ngực nam nhân. Nàng giống như không có chút gì kinh ngạc tức giận, chỉ nũng nịu hô: "Công tử!"

Nhạc Vân cảm nhận trong lòng giai nhân, ôn hương nhuyễn ngọc. Hắn người hơi cứng ngắc đứng đó, nhìn nàng nghi hoặc: "Ta, ta làm sao cảm giác có chút là lạ"

Giai nhân nhìn hắn, khẽ "Ừ" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ta lại không biết!"

Kì thực, thuyền hoa nơi ăn chơi như vậy, sao có thể thiếu một ít...không thể gặp người đồ đạc! Nếu có cô nương vào ngày tiếp khách, t·ú b·à đều sẽ sai người bỏ vào trong rượu. Nó không giống xuân dược như vậy, để cho nhân mất đi lí trí, càng nhiều hơn là một loại giống như trợ hứng vậy. Vân Yên bởi vì thân phận dự tính ban đầu, đã là tham gia hoa khôi bình chọn. Nàng chưa bao giờ tiếp khách, thành thử chưa bao giờ nghĩ đến bên trong chén rượu sẽ như vậy.

Lại nói, bình thường khách nhân tiến vào các cô nương phòng, uống một hai chén cũng đủ. Vân Yên người chủ nhà không biết chuyện, Nhạc Vân tất nhiên càng không. Hai người thay nhau uống cạn cả bình rượu nhỏ, không xảy ra chuyện mới là lạ! Như vậy, bọn họ lại cũng còn không rõ nguyên do!



Nhạc Vân thử lấy tay thăm dò, vòng ra ôm lại nàng. Ôn nhu hương cảm giác ngập tràn, Vân Yên vậy mà giống như ngượng ngùng, đầu hơi tựa vào lồng ngực hắn, khác hẳn với thái độ hữu lễ ban đầu. Nhạc Vân thấy thế, ghé lại gần sát nàng quan sát, chỉ thấy nàng môi son má phấn, áng hồng kiều diễm. Một đôi cong v·út hàng mi, chập chờn rung động. Hắn miệng đắng lưỡi khô, không hiểu sao chợt tại trên má nàng, liếm nhẹ một cái.

Có tiếng thở gấp. Giai nhân trong ngực, cảm giác nếu như vừa rồi Nhạc Vân không đỡ, liền đã ngồi quỵ xuống đất. Nhạc Vân trong lòng không hiểu sao xao động lợi hại, lại không biết này nghĩa là như thế nào. Hắn liếm má nàng xong, do dự, lại như thăm dò, ghé sát lại nàng mặt, khẽ hôn khẽ cắn, ngậm lấy nàng cằm ngọc, hút đi lên, dần dần hướng về bên trôi môi đỏ.

Rốt cuộc, bốn phiến môi tương hợp, dán chặt vào nhau. Hai người cái gì đều không hiểu, chỉ theo bản năng thân cận. Hắn lưỡi du ngoạn khắp bờ môi của Vân Yên, cảm nhận nó mềm mại. lại gặp nàng khuôn miệng hé mở, thế là thăm dò hướng vào bên trong.

"Ưm..." Vân Yên đầu lưỡi, giống kinh hoảng thú nhỏ, vừa bị chạm đến liền sợ hãi trốn chạy. Nhạc Vân đầu lưỡi không từ bỏ đuổi theo, tại nữ nhân trong khoang miệng nhỏ bé, nhiều lần trơn trượt lướt qua, cho đến sau cùng lại ôm chặt, ẩm ướt quấn quýt cùng một chỗ, dây dưa không dứt.

Hai người ôm chặt quấn lấy nhau. chẳng biết tự bao giờ đã ngã đến trên giường. Hắn hôn nàng cổ, dần dần đi xuống, phía dưới đoàn nhi cao ngất. Nhạc Vân nhìn nàng cái yếm, phía trên thêu đôi hồ điệp, theo nữ nhân phập phồng hơi thở, cảnh xuân dập dờn. Hắn nhấc lên đôi kia hồ điệp, há miệng chiếm lấy, còn lại một ngón núi, cũng khó thoát khỏi bàn tay lớn cầm giữ.

Nhạc Vân tùy ý c·hiếm đ·óng hai ngọn ngọc phong, lại hạ quân xuôi nam. Vân Yên tùy ý để cho hắn làm càn, thoát đi nàng y phục, sau cùng, tại mấu chốt nhất một thời khắc. Vân Yên nhìn kĩ Nhạc Vân, yếu đuối khẩn cầu:

"Mời quân thương tiếc!"

Theo một tiếng rên đau đớn, cảm giác kì lạ bao phủ toàn thân Vân Yên. Mười chín năm trong sạch nàng, tối nay, theo một người nam nhân chuyển động, trở thành phụ nhân

~~~~

Ai, ai...Nam chính dù sao không phải thái giám, cho nên đã làm đến nước như vậy rồi, vốn là cũng muốn viết, tả kĩ một tí mấy đoạn kia. Cũng không phải thật ham hố gì cho cam. Chẳng qua có những phân đoạn, có thêm một ít cảnh sắc nội dung bổ trợ, mọi thứ liền trở nên càng hoàn mỹ. Chính là: " Ồ không! Không được viết sắc nha!" Cho nên cái gọi là "lực bất tòng tâm" không gì hơn cái này, sau cùng, cũng chỉ dám viết mấy dòng ở đoạn cuối. Nói đi cũng phải nói lại, sắc là gì? Có ăn được không?

Đúng vậy, nói không chừng mọi người cũng chẳng ai thèm để ý đây, ha ha!