Chương 10: Bị thông minh hại
Đối với Nhạc Vân tỏ rõ coi thường,Lưu thúc cũng là lúng túng, bất quá suy nghĩ, hồi tưởng lại ban ngày những chuyện kia, Lưu thúc cắn răng. Hắn là thật không dám mạo hiểm hơn mất đi Lưu gia người, bởi vậy nói: "Thôi, vẫn là cố gắng an toàn điểm đi, có thể như hôm nay liền tốt."
Nhạc Vân khinh bỉ nói: "Như hôm nay bất quá là ở rìa bên ngoài, các ngươi đã có mấy gia hỏa không có trờ về. Tiếp theo mấy ngày, lại đi sâu hơn vào bên trong, trông cậy giống như hôm nay thảnh thơi yên tĩnh, là mơ đi thôi!"
"Kia như vậy phải làm sao?" Lưu thúc hỏi: "Cũng không thể mới như thế đã về a!"
Nhạc Vân nghe vậy, trầm ngâm: "Ta mang các ngươi vào sâu bên trong, càng vào sâu sẽ càng gặp đủ loại cản trở, chẳng qua tuyến đường đi, sẽ để các ngươi gặp phải, cũng có thể đối phó được, mà không phải vô lực hồi thiên. Chỉ cần thời khắc bảo trì thanh tỉnh, lại cố hết sức sống sót, vậy cũng là hữu kinh vô hiểm, nhiều lắm liền thiếu mất tay, chân cái gì, kết quả như vậy cũng đã khá lắm."
Lưu thúc nghe như thế, thở dài: "Chỉ mong như vậy đi!"
Nói xong cũng không nề hà mặt đất bẩn, ngả lưng nằm xuống. Mấy người trong hang lúc này cũng đã ngủ. Lan nhi ngồi ở một góc, tựa vào vách hang, gục đầu lên gối. Nhạc Vân thấy nàng như vậy, chẳng biết từ đâu kiếm được miếng vải trải xuống, lại lấy ra một chiếc gối, tiến gần nàng vỗ nhẹ vào vai.
Lan nhi ngơ ngác tỉnh lại, không hiểu ra sao. Nhạc Vân đặt gối vào trong tay nàng, lại chỉ vào chỗ hắn đã trải sẵn. Lan nhi thấy vậy, mặt hồng hồng, có chút ngượng ngùng, lại cũng không chối từ nằm xuống.
Mảnh trăng treo cao, ánh trăng nhàn nhạt, thanh lãnh mà hoang vắng. Liên Vân sơn mạch rộng lớn trải dài, có một hang động nhỏ, yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa cháy tí tách cùng ánh lửa bập bùng....
Một đêm cứ thế qua đi!
Trời vừa hửng sáng, mọi người trong hang đã dậy. Thực cũng không có cách nào, dù sao nằm trên mặt đất, chịu đủ sương đêm, khó ai ngủ ngon được. Người nào người nấy, trừ Lan nhi cùng Nhạc Vân, mắt đều đỉnh lấy quầng thâm.
Lưu thúc nhìn quanh một lượt, người hôm qua bị dị trùng hút máu, tình trạng không tốt lên, ngược lại giống như còn trầm trọng hơn. Lưu thúc không còn cách nào khác, đành phái một người, men theo đường cũ ngày hôm qua, đem người kia trở về Hạnh Hoa thôn, tìm y sư để chăm sóc. Mười tám người, m·ất t·ích ba người, nay lại đi mất hai người, chỉ còn lại mười ba người. Bọn họ sửa soạn, nai nịt gọn gọn, lấy Nhạc Vân dẫn đường, tiếp tục tiến lên.
Trước khi đi, Lưu thúc cũng dặn qua đám người cẩn thận, lại thêm m·ất t·ích ba người, cộng với hai người rời đi làm gương, còn lại mấy người cũng không dám lơ là, một đường đi đều yên lặng, thập phần bảo trì cảnh giác
Chuyến đi lần này, quả không yên ổn như hôm qua. Đám người bọn họ mới đi được một khắc, thì chợt chẳng biết từ đâu vọng lại âm thanh, nghe rờn rợn, lại có chút giống tiếng trẻ con khóc " Oe, oe!"
Nhạc Vân đang đi đầu, nghe vậy ngoái lại đằng sau nhìn đám người, chỉ thấy bọn họ gương mặt đờ đẫn, ánh mắt dần mất đi tiêu cự. Hắn tức giận hét lớn:
-Tỉnh!
Âm thanh như sấm, át cả tiếng khóc. Mà tiếng khóc kia cũng chợt im bặt, mấy người Lưu gia nhân đó tỉnh lại, toát cả mồ hôi lạnh. Nhạc Vân trừng bọn họ, mắng: "Tập trung một điểm, đừng phân tâm để bị những thứ không nên thân thu hút"
Mọi người nghe, liên tục xưng "Phải". Nói rồi tiếp tục đi theo Nhạc Vân.
Trong đám người, có một người vừa bị gọi tỉnh, vẻ sợ hãi trong mắt chưa tiêu giảm. Hắn giống như nghĩ ra cái gì, cắn răng, từ trong người lấy ra một tờ ngân phiếu, xé lấy hai phần, vò nát, nhét vào lỗ tai, bấy giờ nhìn thấy mọi người đã đi được một đoạn, mới giật mình vội đuổi theo.
Đi được một dặm nữa, Nhạc Vân liền dừng lại. Lưu thúc tiến lên hỏi: "Nhạc Vân huynh đệ, có chuyện gì?"
Nhạc Vân bèn nói: "Còn có nửa dặm, liền sẽ tiến vào một vùng đầm lầy. Chỗ đó ẩm thấp, lại mọc ra vài loại dược thảo đặc thù. Ta dẫn các ngươi đi đến đó dừng lại, các ngươi thì chuẩn bị sẵn tinh thần, thu thập được cái gì thì thu thập nhanh chóng, tối đa không quá nửa canh giờ liền tập hợp lại theo ta rời đi"
Nhạc Vân giải thích: "Hiện tại giờ Mão( 5-7h) vào đầu giờ Thìn, ở trong đầm lầy có đàn muỗi lớn xuất hiện, không nhanh rời đi chính là xui xẻo. Mà lại các ngươi phải cẩn thận, trong đầm lầy quãng thời gian ngắn ngủi này, tuy nói là an toàn nhất, bất quá độc trùng, rắn rết cũng không thiếu, nhớ phải chú ý xung quanh."
Đám người theo chân Nhạc Vân cùng đi, quả nhiên chưa được bao lâu, dưới chân chợt trơn trượt, đưa mắt nhìn, vùng đầm lầy ẩm thấp đã xuất hiện ngay trước mắt. Bởi vì đã sớm thương thảo từ trước, ai nấy đều tản ra. Bọn họ là người luyện võ, lại được Nhạc Vân nhắc nhở cặn kẽ, nội tâm đề phòng, rắn rết độc tùng ngẫu nhiên xuất hiện, lại cũng không quá có nhiều uy h·iếp.
Nửa canh giờ rất nhanh trôi qua, mọi người đã tập hợp gần như đầy đủ. Lưu thúc đếm thấy thiếu một người, bèn đưa mắt nhìn khắp đầm lầy, đã thấy người kia từ đằng xa nhanh chóng chạy lại. Lưu thúc thấy vậy, nhấc lên tâm cũng là dần dần hạ xuống, thở phào.
Người sau cùng kia chạy đến Nhạc Vân đám người, còn cách bọn họ chừng bốn mươi lăm bước. Nhạc Vân lơ đãng ánh mắt liếc qua, chợt biến sắc, lớn tiếng hô; "Coi chừng!"
Mọi người giật mình nhìn lại, ai cũng không hiểu chuyển gì. Nhạc Vân gấp, chỉ vào một thân cây phủ rêu ở xa, chỗ gần người đang chạy tới, hét lớn: "Trên cây có rắn!"
Mọi người bấy giờ theo tay hắn chỉ đưa mắt nhìn, quả thực thấy trên thân kia, treo lơ lửng một con rắn xanh, mà người kia giống như vẫn không hề hay biết, cắm đầu chạy tới. Hắn ở xa thấy mọi người chỉ tay, còn tưởng đằng sau có gì, thế là thoáng ngoái đầu, cũng không phát hiện bất kì nguy hiểm, lại không biết tử thần chỉ còn cách hắn vài bước chân trước mặt.
Quả nhiên, chỉ một hơi thở, người kia bước thêm vài bước, qua thân cây kia, treo trên đó xanh lục độc xà đã chờ sẵn, nhanh như chớp há miệng nhe răng, cắn ngay vào cổ hắn. Ngươi đó nhăn mày đau đớn, theo quán tính chạy thêm vài bước liền đổ gục xuống. Bấy giờ mọi người từ đằng xa cấp tốc cũng đã đuổi đến nơi. Chỉ thấy người nọ thật khiếu chảy máu, miệng sùi bọt mép, tuyệt khí mà c·hết. Có người phát hiện trong tai hắn có ít giấy bị vò nát làm thành cái nút, bèn thở dài.
Nhạc Vân thấy vậy, bèn hừ lạnh: "Tự cho mình là thông minh, lại bị thông minh hại. Người này ban nãy xem ra là bị tiếng khóc kia dọa sợ, lại làm ra thứ này nhét vào tai. Thứ này lúc ấy không kịp bảo vệ hắn, bây giờ lại hại hắn không nghe chúng ta nhắc nhở, cho nên c·hết. Các ngươi nhớ kĩ cho ta, Liên Vân sơn mạch bên trong khó lường, có ta ở đây, muốn sống, thì đừng tự cho mình là thông minh."
Nói xong, thấy mọi người còn có phần chùng xuống, thế là mắng: "Còn chần chờ cái gì, muốn c·hết phải không?"
Mấy người lúc này mới chợt tỉnh, lục tục theo Nhạc Vân nhanh chóng rời đi.
Cứ như thế, nguyên một ngày, Nhạc Vân lần lượt dẫn bọn hắn đi mấy chỗ, khi thì đầm lầy, khi thì bờ suối, có khi lại tiến vào một chỗ dây gai chằng chịt. Mọi người đã cực độ cảnh giác, đối với Nhạc Vân lại răm rắp nghe theo. Đến cuối ngày, ai nấy đều vẻ mặt rã rời, lại không dám buông lỏng, vô cùng cảnh giác.