Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Năm Ấy Loạn Thế, Ta Lấy Nghề Rèn Làm Kế Sinh Nhai

Chương 4: Sư phụ!




Chương 4: Sư phụ!

"Không nghĩ tới a, gọi Vân ca nhi người kia, y thuật thật cao siêu như vậy! Chớp mắt vậy mà khiến tiểu nhị thương thế tốt rồi!"

Bởi vì sự kiện ban ngày, Lưu gia đám người không lập tức rời đi. Theo y Lưu thúc, bọn họ sau đó tạm dừng lại một ngày, thu mua thêm đan dược phòng thân, lại tại tửu điểm nghỉ thêm một đêm, sáng hôm sau mới quyết định rời đi. Mà lúc này, tại bữa tối, Lưu gia hai thúc cháu ngồi cùng bàn tâm sự. Lan nhi một mặt khâm phục nói.

Lưu thúc nghe vậy lắc đầu: "Cháu gái, ngươi buổi sáng lúc hắn chữa bệnh thì quay lưng, cho nên không nhìn rõ. Vân ca nhi người này, thực hư ra sao ta chưa bàn, bất quá bằng hẳn biểu hiện sáng nay, liền nói rõ hai vấn đề"

"Chất nữ xin lắng tai nghe!"Lan nhi nói.

"Thứ nhất, hắn chữa bệnh cũng không tính đến thù pháp cao siêu gì, thậm gì có thể nói là lỗ mãng, không chút giống thầy thuốc..."

"Có thể là, hắn chẳng phải chớp mắt đã chữa tốt sao?" Lan nhi chợt cắt ngang. Đối với cháu gái mất kiên nhẫn, Lưu thúc cũng không để tâm, kiên nhẫn giải thích:

-Ngươi bởi vì không nhìn tận mắt quá trình, cho nên không rõ. Kì thực, nói đơn giản, Lưu thúc tuy không học qua y, lại mười mấy năm kinh doanh gia tộc, cũng nhìn ra môn đạo một hai. Cái kia Vân ca nhi thủ pháp kém rối tinh rối mù, nhưng chữa bệnh, kì thực vẫn phải là đúng bệnh hốt thuốc. Mà Vân ca nhi thuốc, thúc nhìn thật không phải phàm vật, so với trong kinh thành những cái gọi là trăm năm nhân sâm, ba mươi năm Hà Thủ Ô,...phải tốt nhiều lắm, gọi là tiên dược đều không sai biệt lắm. Ngươi không nghĩ sao, có cái nào dược, ăn một cái, lại đắp lên miệng v·ết t·hương, chờ một khắc thì liền da liền thịt?

"Cho nên ngài là nói, hắn y đạo danh tiếng tốt, là do hắn có thần dược, mà không phải bản lĩnh chữa bệnh cao siêu gì?"

Lan nhi nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy còn vấn đề thứ hai?"

Lưu thúc nghe vậy trả lời: "Vấn đề thứ hai tựu cùng vấn đề thứ nhất có liên quan. Thuốc tốt như vậy, hắn lại tùy ý đem ra chữa cho người tiểu nhị kia, mà lại cơ hồ là miễn phí. Hắn vì sao làm như vậy? Thế gian có ai làm được chí công vô tư? Cái kia bộ dạng thiếu niên Vân ca nhi, ta xem càng không giống. Hắn như vậy không để ý, chỉ có thể nói rõ những cái kia tại trong mắt chúng ta vô cùng quý hiếm thuốc, tại trong mắt hắn là dễ dàng đạt đến, bởi vậy mới có thể tùy ý lấy ra chữa bệnh."

"Cho nên" Lan nhi hỏi "Ngài buổi sáng mới hỏi hắn, nguyện dụng giá cao thu mua?"

"Dự tính vốn như thế" Lưu thúc cười khổ đáp:

-Vốn tưởng hắn không biết giá trị, hoặc cũng không quá rõ ràng. Bất quá người thiếu niên kia nhưng là nhận thức rõ. Lan nhi không thấy hắn trả lời sao? "Không nhiều, nhưng cũng đủ dùng". Cũng phải,thôi, quý như vậy thảo dược, nào có thể tùy tiện như hái rau? Nhưng là, hắn cũng lại nói đủ dùng, nghĩa là nếu như hắn muốn, tùy thời vẫn là có. Còn có câu nói sau.



"Chính là Lưu gia chúng ta mua không nổi" Lan nhi tiếp lời, đón lấy Lưu thúc gật đầu: "Hắn nói không sai, bằng Lưu gia chúng ta nội tình, đặt vào trong kinh thành những thảo dược kia, một khi tiến phòng đấu giá, chính là thiên kim khó cầu a!"

Lưu thúc cảm thán: "Lúc đó ta còn nghĩ, lần này có khi lại một may mắn, không cần tiến vào Liên Vân sơn mạch, cũng giúp chúng ta Lưu gia vượt qua nguy cơ đây! Ài, chung quy vẫn là ý nghĩ hão huyền."

"Kì thực" Lan nhi ngập ngừng nói: "Hắn dược thảo quý như vậy, từ đâu mà ra?"

"Đương nhiên là Liên Vân sơn mạch a! Nói không chừng còn là hái trên Đại Long sơn đây!" Đối với cháu gái ấu trĩ như hỏi lấy, Lưu thúc buồn cười đáp

"Thường nói Liên Vân sơn mạch nguy cơ trùng trùng, vào dễ khó ra. Mà người kia có thể từ đó mang đi nhiều dược tài như vậy, nói rõ hai vấn đề"

Lan nhi chậm rãi phân tích:

-Hoặc là hắn rất mạnh, mạnh đến tùy ý đi ngang qua.

Thúc cháu hai người nhìn nhau, khoảnh khắc này, bọn họ trong mắt bỗng lập lòe ánh lửa:

-Hoặc là hắn biết một con đường khác, một con đường riêng, an toàn đi khắp Liên Vân sơn mạch.

Đêm.

Đêm tối trời yên. dưới chân Thanh Phong sơn một mảnh tiêu điều xơ xác. Thời đại này, đại hộ nhân gia buổi tối sẽ thắp đèn soi sáng, nhưng bình dân vậy thì không có rồi. Không phải không thể, chính là luyến tiếc thắp. Bình thường nhà đã là như thế, càng đừng cập đến nơi hẻo lánh mấy hộ nhân gia dưới chân núi. Mặt trời từ khi tắt nắng, nơi đây dường như cũng chìm vào trong giấc ngủ. Đối với chuyện này, lác đác dưới chân núi vài hộ người đã quen, màn đêm yên tĩnh kéo dài. Trong đêm tối, gió vi vu thôi, trong tiếng gió, lại phảng phất giống như có tiếng người gọi "Vân ca nhi, Vân ca nhi".

Không một ai đáp lại!

"Tốt rồi, Thiết Trụ, đừng kêu nữa, ngươi Vân ca nhi có lẽ là lên núi quay về Đào hoa am rồi đây!"

Màn đêm tĩnh mịch, trong sân, một giọng nói cất lên khuyên bảo.



-Có lẽ vậy đi.

Có giọng nói khác hàm hậu đáp lại. Dưới ánh trăn mờ mờ, nheo mắt nhìn kĩ, không phải là thiếu niên hồi sáng được Vân ca nhi kêu đi mua tinh thiết đây sao? Thiếu niên gọi là Thiết Trụ, đối với người bên cạnh hắn, xưng một tiếng là "Cha" hỏi:

-Cha, ngài cả ngày hôm nay ra ngoài bán khí cụ, có biết trong thôn tinh thiết bán đi đâu hết. Hại ta cả ngày hôm nay đầy đủ mồ hôi chạy khắp nơi tìm kiếm. Đừng nói bốn cân, chính là một cân cũng không tìm thấy. Vân ca nhi có lẽ là đợi ta lâu, liền lên núi trước đi!

Đối với con nghi hoặc, Thiết Trụ phụ thân lắc đầu: "Thôi, từ ngày Vân ca nhi của ngươi đến, ta thợ rèn gia truyền bản lãnh, đều truyền cho hắn. Lão tử chỉ phụ trách mang đồ chơi các ngươi rèn ra đi bán, nào để ý những thứ đó. Lại nói chúng ta Hạnh Hoa thôn, thương đội trực lai trực vãng, tinh thiết thường ngày vốn không phải vật hy hữu gì, ai biết có ngày ngươi lại kiếm không ra"

Thiết Trụ gãi đầu, lẩm bẩm: "Người nào mua nhiều tinh thiết như vậy?"

"Thôi" Thiết Trụ phụ thân lắc đầu: "Vào nhà đi ngủ"

Trong đêm tối, tiếng hai cha con loáng thoáng lan ra

"Cái kia đao rèn thế nào?"

"Không tốt, Vân ca nhi bảo là lại cứng lại giòn, kêu ta đi mua thêm tinh thiết"

"Tốt, mai ta lưu ý hỏi giúp ngươi"

Trong miệng bọn họ Vân ca nhi, lúc này sớm đã lên núi, trở về Đào hoa am.

Cuối xuân đầu hạ, đêm trên núi tiết trời có chút lạnh, Vân ca nhi y phục giống như lúc sáng, dưới thân quấn vải xám, mình trần, cũng không cảm thấy lạnh, bước vào am. Trong am yên tĩnh, Vân ca nhi xe nhẹ đường quen, đi thẳng một mạch, đến phía sau am một ao nước nhỏ mới dừng lại. Này đây một ao nước, cũng không phải ao nước bình thường. Từ trong ao, có khói trắng chậm rãi bốc lên. Trên mặt nước, cánh hoa đào trôi bồng bềnh. Vân ca nhi liếc mắt nhìn, gần đó, có người nữ tử đang khom người quay lưng về phía hắn, lúi húi giống như làm việc gì. Nàng mặc một bộ váy trắng, dáng người uyển chuyển mà mỹ hảo, thanh thoát mà câu nhân. Dù chỉ hiện một cái bóng lưng, cũng đủ khiến người ta vô hạn mơ màng.



Tại đây Đào hoa am, trừ hắn còn có thể có ai?

Vân ca nhi đáy mắt xẹt qua một tia khác lạ, trong lòng giống như có một tâm tư khó nói, thế là hắn nhón chân, rón rén đi tới nữ tử sau lưng. Nữ tử giống như không hề hay biết, vẫn đang làm gì đó, khom người lúi húi, cái mông hơi vểnh lên. Vân ca nhi khoảng cách gần, liếc qua một cái thì thấy trong lòng giống như có ngàn vạn hồng hoang cự thú đang thức tỉnh. Hắn cắn răng, ào một cái nhào tới, dự tính đối với nữ tử dùng một cái từ phía sau ôm ấp, lại chỉ thấy trước mắt bóng trắng lóe lên, chớp mắt đã chẳng thấy người đâu.

Vân ca nhi vồ hút, từ phía sau yêu thương ôm ấp, động tác liền hóa thành vồ ếch, ngã chống vó xuống đất. Bên cạnh có tiếng mắng yêu kiều:

-Tiểu Vân Vân, lại không thành thật, cẩn thận ta rút cành cây đánh cái mông ngươi.

Vân ca nhi xoa tay, bất mãn đứng dậy, bĩu môi:

-Sư phụ hẹp hòi, lớn rồi tựu không thương Vân nhi. Liền nghĩ ôm một cái, suốt ngày cũng là trốn trốn tránh tránh.

-Ngươi!

Nữ tử nghe vậy có chút tức giận, chỉ vào hắn mắng:

-Có người như vậy nói sư phụ sao? Ngày bé ngoan bao nhiêu, càng lớn lại càng hư, uổng sư phụ ngày trước thương ngươi như thế.

Vân ca nhi nghe vậy bĩu môi:

-Ngày trước thương ngươi như thế, chính là bây giờ không thương phải không. Là sư phụ tự mình nói, cũng không phải ta loạn biên.

-Hừ, ít nói nhảm

Nữ tử yêu kiều đáp: "Đừng cho là ngươi tâm tư gì ta không biết. Bản tọa nuôi ngươi dạy ngươi thì được, chính là nghĩ đối với ta mang lòng khác, tiểu bất điểm, vẫn là nằm mơ đi thôi"

Hơi ngừng lại, nàng dùng giọng chân thành nói: "Kì thực, ngươi cũng không cần nằm mơ rồi. Bởi vì....ngươi mơ cũng không nổi, ha ha..."

Cười đến nhánh hoa run rẩy. Vân ca nhi nghe nàng châm chọc, nghiến răng đứng lên, bước đến trước mặt nàng. Tại khoảng cách gần quan sát, dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần, vẫn khiến hắn mê mẩn. Sư phụ mi mục như họa, má phấn môi son, lại lãnh lại kiều, đẹp không tả xiết. Tại nàng hồng nhan, nhìn trẻ trung thanh mát như thiếu nữ mười tám, lại thành thục quyến rũ như nhà bên đại tỷ tỷ. Vân ca nhi tự hỏi, hắn như một ngày từ bỏ phấn đấu, phần này đẹp, còn có thể có cơ hội đạt được sao?

Vân ca nhi năm nay hai mươi tuổi, dáng người khôi vĩ, sư phụ dù cho thân hình thon dài, trước mặt hắn vẫn là thấp hơn một cái đầu. Vân ca nhi cúi xuống, khoảng cách này giữa hắn và sư phụ, có thể xưng là "Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời". Đã bao nhiêu lần, Nhạc Vân hắn tưởng tượng, chi cần đưa tay ra, vòng lấy, là sư phụ sẽ ngay lập tức nằm gọn trong lòng hắn. Có thể, sự thực nhưng phũ phàng. Đừng nhìn hai người bọn họ đứng lại gần, chỉ cần hắn hơi giơ tay lộ ra chút ý nghĩ. sư phụ sẽ không cánh mà bay rời khỏi hắn trước mặt, hận đến hắn nghiến răng nghiến lợi.

Nhiều lần thất bại, Nhạc Vân kì thực cũng học khôn, trừ bỏ có đôi khi bởi vị máu liều nổi lên, được ăn cả ngã về không khiến cho sư phụ tuột mất, còn lại tựu như bây giờ vậy. Không làm gì, tĩnh tĩnh đứng gần, nhìn nàng, thưởng thức lấy phần này nhân gian hiếm thấy...mỹ!