Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Năm Ấy Loạn Thế, Ta Lấy Nghề Rèn Làm Kế Sinh Nhai

Chương 1: Hạnh Hoa thôn




Chương 1: Hạnh Hoa thôn

Chuyện cũ kể tốt:

Vạn Xuân năm thứ chín, xa xôi trong núi nhỏ, có người thiếu niên nọ, tuổi độ chừng đôi mươi.

Thuở nhỏ không cha mẹ, chẳng có người thân thích, một mình sống bơ vơ

Có một ngày tình cờ, lạc vô chốn am nọ, người cao nhân ở đó, thấy duyên hữu liền thu

Thiếu niên kể từ đó, bái cao nhân làm thầy, chuyên tu cần mẫn học, sớm mong ngày thành danh

Kinh thành cách hai mươi tám dặm về phía nam, đất đai hoang vắng, dân cư thưa thớt. Tại đó, khắp một vùng phía nam rộng lớn, chỉ có sừng sững lấy dãy Đại Long sơn, cùng với hằng hà sa số, liên miên bất tận một mảnh Liên Vân sơn mạch.

Liên Vân sơn mạch rộng lớn, hoang vu, đầy rẫy nguy hiểm, Cứ như vậy, lại vẫn không giấu nổi nó bản thân là một đại bảo tàng. Người ta từng kể, có kẻ ăn mày tiến vào Liên Vân sơn mạch, mới đi chừng một dặm, chợt thấy trong bụi cỏ có đứa trẻ nít cười đùa. Người đó tiến lại gần, khiến cho đứa trẻ giật mình, chớp mắt đã không thấy đâu, chỉ để lại một mùi hương thoang thoảng. Kẻ cùng khổ kia, chỉ mới ngửi một cái, da thịt rân rân sinh ngứa ngáy, v·ết t·hương trên người phút chốc bỗng lành lại, ám tật nhiều năm cũng khỏi hẳn, chỉ thấy thần thanh khí sảng, tràn đầy sinh lực.

Lại có kẻ, thê tử bệnh nặng, khắp nơi bôn ba tìm kiếm thần dược. Tiến vào Liên Vân sơn mạch, trải bảy ngày bảy đêm vô vọng, không hề hay biết ở nhà đã có tin dữ. Ngày thứ tám, hắn tìm được cây thuốc lạ, mang về mới hay tin thê tử đã q·ua đ·ời được hai hôm, chuẩn bị hạ táng. Kẻ đó liền phát điên, thế mà bỏ qua mọi người can ngăn, nằng nặc sắc lấy cây lạ vừa hái, ghé vào t·hi t·hể đã lạnh băng của thê tử cho nàng uống thuốc. Nàng này thuốc vừa uống được một khắc, mạch liền đập trở lại, da dẻ liền chậm rãi chuyển hồng, cuối cùng tỉnh lại trước sự kinh ngạc của mọi người, coi là thật cải tử hoàn sinh vậy!

Chuyện cứ thế lan ra, một đồn mười, mười đồn một trăm, thần kỳ như vậy, thế nhân ai có thể bỏ lỡ? Thế là càng nhiều hơn những câu chuyện, về những thương đội m·ất t·ích, những kẻ liều mạng không bao giờ thấy quay trở lại từ Liên Vân sơn mạch, hay cả một thôn bỏ việc đồng áng tiến vào Liên Vân sơn mạch, để rồi không một ai có thể trở về.

Ngày qua ngày, mấy câu chuyện cổ tích kì diệu đã được kể đi, kể lại cả trăm ngàn lần, vẫn khiến người ta như si như say mỗi lần nghe lấy nó. Chỉ có những dòng thông báo, những cáo thị tìm người m·ất t·ích, lại ngày một nhiều thêm...

~~

-Lưu thúc, Lưu thúc, ai dà, Lưu thúc à, rốt cuộc còn phải đi bao lâu mới đến Liên Vân sơn mạch đây?

Trên quan đạo hẻo lánh, một đám người đang di chuyển. Bọn họ tất cả đều cưỡi ngựa, ăn vận gọn gàng, thần thái sáng láng, dưới sự dẫn dắt của người trung niên nhân, chậm rãi tiến về phía trước. Mà lúc này, trung niên nhân, giống như gọi là Lưu thúc, có chút bất đắc dĩ ngoảnh sang bên phải, đối với thiếu niên đi cùng bên cạnh, dùng giọng thương lượng chậm rãi hỏi:

-Nếu không....Lan nhi, hay là Lưu thúc sai người dẫn ngươi về? Dù sao, ngươi lần này ra ngoài đủ lâu, cái gọi là du ngoạn, vậy cũng hẳn là đi?

-Hanh! Ta không!

Thiếu niên cưỡi ngựa đi bên cạnh Lưu thúc, môi hồng răng trắng, anh khí bừng bừng, nhìn lại rõ ràng một cô nương gia. Lúc này, nàng nghe Lưu thúc nói, liền không chút do dự lắc đầu:

-Nói tốt muốn cùng mọi người tiến vào Liên Vân sơn mạch, vì sao vào miệng ngài lại thành du ngoạn đây? Lại nói, Lan nhi cũng không phải giống như trong gia tộc bình thường tiểu thư khuê các, ngài vì sao đối đãi đồng dạng, một hai phải để ta đi về này!

Lưu thúc cười khổ vuốt trán:

-Này có thể so sánh sao? Bình thường dạng này cũng là thôi, nhưng là lần này chúng ta tiến vào Liên Vân sơn mạch, là Liên Vân sơn mạch, ngươi hiểu không? Nếu không phải chúng ta Lưu gia...

Lưu thúc nói một nửa chợt dừng lại, lắc đầu. Lan nhi dường như cũng biết chuyện gì đó, đối với Lưu thúc nhắc đến, giống như là nhận sai, nói khẽ:

-Thực xin lỗi, là ta có lỗi với gia tộc. Nếu không phải bởi vì ta không nhận cọc hôn sự này....

Lưu thúc nhìn lấy chất nữ. Hắn năm nay tuổi đã ngoài tứ tuần, lại không có vợ con, toàn tâm toàn ý kinh doanh gia tộc, sớm đem con gái đại ca đương xem như con gái mình. Nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, yêu thương không ngớt, bởi vậy càng không muốn chất nữ bởi vì một cọc hôn sự từ bé mà bỏ lỡ tương lai của mình. Thấy Lan nhi dường như bởi vì việc này mà tự trách, bèn mở miệng an ủi:

-Ngươi không cần phải xin lỗi, Lan nhi. Liền đặt ra hôn sự là phụ thân ngươi cũng chưa từng trách quá ngươi, cho nên đừng nghĩ nhiều làm gì. Lại nói, tên hỗn đản Trần gia kia, cũng không tự tiểu một bãi xem chính mình là mặt hàng gì, sao xứng với nhà ta Lan nhi, hừ!

-Hic hic! Nào có ai như ngài nói.

Đối với Lưu thúc bạo nói tục một câu, khiến Lan nhi bật cười, nhưng sau đó liền hơi nhíu mi, có chút băn khoăn:



-Có thể là, bởi vì ta khiến Lưu gia từ hôn, khắp nơi nhận Trần gia chèn ép. Phụ thân nhận gia tộc áp lực, Lưu thúc cũng bởi vậy bôn ba...

-Lan nhi, đủ!

Lưu thúc chợt quát khẽ:

-Nói gì đi chăng nữa, chuyện cũng đã được quyết định. Nếu như ngươi vẫn bởi vì đó mà cảm thấy băn khoăn, cảm thấy thiếu gia tộc, vậy liền coi đây là một lần trao đổi đi. Gia tộc vì ngươi lao lực, sao này ngươi liền vì gia tộc mà dẫn dắt nó đi lên chứ sao? Hay là, ngươi chỉ có thế khiến cho gia tộc vì ngươi, ngươi lại không thể vì gia tộc, cho nên mới thấy áy náy?

Lan nhi nghe Lưu thúc nói vậy, bực mình hờn dỗi nói:

-An ủi người cũng không phải như vậy nha! Lưu thúc thật không biết nói chuyện.

-Ha hả! Thì ngươi biết nói chuyện.

Trung niên Lưu thúc nghe cháu gái hờn dỗi thì bật cười, quãng thời gian này mệt mỏi tất bật ngược xuôi theo đó giống như cũng đều bay đi mất. Hắn nhân tiện liền dụ dỗ:

-Cho nên ngươi muốn thật tốt báo đáp gia tộc, hảo hảo theo phu thân ngươi học cách kinh doanh làm sao, suốt ngày theo ta một cái mãng phu chay ra ngoài tính cái gì? Tốt, không bằng bây giờ Lưu thúc liền phái mấy ngươi cùng ngươi trở về?

Đối với lần này đề nghị, Lan nhi cũng không giống như ban đầu tùy hứng, chỉ là nhìn lấy Lưu thúc ánh mắt đầy cầu xin:

-Liền lần này, Lưu thúc, liền lần này thôi. Sau đó, Lan nhi giống như ngài nói vậy, hảo hảo theo lấy phụ thân học cách kinh doanh gia tộc. Có thể mang Lan nhi tùy hứng một lần sau cùng được không?

Đối với cháu gái khẩn cầu, Lưu thúc không hiểu sao bỗng thấy thương cảm. Dĩ vãng, nàng có thể tùy hứng, nàng có thể không nghe theo, hắn cũng thực bắt nàng không có cách nào. Nhưng lần này, nàng chỉ là cầu xin, xin cho nàng được tùy hứng một lần sau cùng. Lưu thúc biết, nếu như hắn một mực, cháu gái chắc chắn sẽ nghe lời quay về. Nàng đã chọn không nghe theo gia tộc an bài, thì từ này về sau, nhân sinh của nàng, an bài cùng gia tộc. Chớp mắt, Lưu thúc giống như chợt hiểu. Suốt quãng đường này, Lan nhi giống như tùy hứng, giống như trở về tiểu cô nương mấy năm trước vậy. Thì ra, tất cả chỉ là lần sau cùng. Có lẽ, khoảnh khắc trốn khỏi phụ thân nàng giá·m s·át, theo bọn hắn cùng đi đến Liên Vân sơn mạch, nàng đã quyết định, nàng đã sẵn sàng.

-Ngươi....được rồi!

Đối với Lan nhi âm thầm chuyển biến, Lưu thúc cũng không muốn nói gì thêm. Tiểu cô nương năm nào rồi cũng đã lớn, đã học cách phải thành thục. Hắn thân là trưởng bối, nên cảm thấy vui mừng mới là. Nghĩ vậy, liền nghiêm giọng:

-Tốt! Lần này đi Liên Vân sơn mạch, toàn bộ do ta dẫn đầu, tất cả đều phải nghiêm chỉnh nghe ta phân phó mệnh lệnh, bao gồm cả ngươi. Lan nhi, ngươi hiểu chưa?

-Rõ! Phì,

Lan nhi mặt chợt căng, nghiêm túc đáp lai, rồi lại cảm thấy nghiêm túc như vậy đối với bản thân trước giờ giống như khá kì cục, liền phì cười. Mà Lưu thúc, đối với tiểu cô nương nghiêm mặt, một bộ học theo trong gia tộc hộ vệ cũng cảm thấy có chút đùa, bởi vậy cũng bật cười:

-Ha ha....

Lưu thúc đám người đi thêm một đoạn chợt dừng lại. Đối với Lan nhi quăng tới ánh mắt nghi hoặc, Lưu thúc mỉm cười, hơi gật đầu, khẽ nói:

-Đến!

-Không phải đâu, Lưu thúc?

Lan nhi càng hồ đồ nhìn trước mặt thôn nhỏ, ngoảnh tới ngoảnh lui đều không thể nào liên hệ đến "núi non trùng điệp, liên miên bất tận nối liền trời mây" Liên Vân sơn mạch.

Đám người dần dần bước vào thôn, Lưu thúc lúc này quay ra giải thích:

-Ta ngốc nghếch chất nữ, ngươi không cho rằng chúng ta đến Liên Vân sơn mạch, là một mạch từ gia tộc chạy thẳng vào đi? Nào có ai như vậy mãng, nếu có, phỏng chừng cũng liền ngươi đi?

Đối với Lưu thúc trêu chọc, Lan nhi cũng không để ý, hơi cau mày hỏi lại:

-Nhưng đi một hồi liền kiếm một thôn nghỉ chân, vậy không phải rất tốn thời gian sao? Chúng ta gia tộc cũng gấp, ngài...



Đối với Lan nhi nghi vấn, Lưu thúc cước bộ không dừng, kiên nhẫn giải thích:

-Ngươi biết ban nãy Lưu thúc nói một tiếng "Đến!" là như thế nào sao? Cũng không phải hoàn toàn nói đến thôn này, mà kì thực Liên Vân sơn mạch hẳn cũng coi như là! Lại nói, thôn này cũng không phải bình thường thôn, Lan nhi ngươi thấy được sao?

Lan nhi ngoảnh đầu quan sát, vừa nhìn chợt giật mình. Này thôn, tuy nói ở nơi xa xôi hoang dã, lại dị thường náo nhiệt. Trừ bỏ thôn dân bên ngoài, càng nhiều hơn là từng đoàn người khác nhau, giống như là thương đội hàng chục người, lai có những người đi theo nhóm nhỏ, vẫn có rất nhiều người độc lai độc vãng. Tiếng ồn ào, huyên náo, tiếng chào mời ở khắp nơi, không hề giống như là bộ dáng một thôn nhỏ nơi xa xôi nên có. Nàng giống như có phỏng đoán, quay qua Lưu thúc, hỏi:

-Ngài nói, Liên Vân sơn mạch có phải hay không cách đây rất gần ?

Lưu thúc cũng không trực tiếp trả lời, chỉ là giải thích:

-Này thôn, trước kia tên gọi Hạnh Hoa thôn, bởi vì xa xôi nghèo nàn, cũng không có gì nổi bật. Mấy năm trước, Liên Vân sơn mạch là một đại bảo sơn tin tức được truyền đi rộng rãi. Thương đội, kẻ liều mạng tiến vào liên miên không dứt. Hạnh Hoa thôn, tuy nói nghèo nàn, lại cách Liên Vân sơn mạch chưa tới một dặm, thế là tự nhiên trở thành điểm dừng chân của mọi người. Mà lại, nếu như từ trong Liên Vân sơn mạch đi ra, cũng theo đó có địa điểm trước tiện cho việc trao đổi. Cứ thế, trải mấy năm, nơi này dần tấp nập lên, giống như bây giờ.

Lúc này, Lưu gia đám người đã dừng chân trước một quán trọ. Cứ việc quán trọ không lớn, lại vẫn dị thường tấp nập. Có lẽ bởi vì bọn họ người cũng không ít, liền đưa tới tiểu nhị chú ý. Đám người vừa ngồi vào bàn, một người trong đó đứng dậy định đi lại quầy, đã thấy tiểu nhị niềm nở chạy đến, hỏi:

-Khách quan chỉ dùng bữa hay cả thuê phòng?

Lưu thúc thay mặt đám người, đáp:

-Trước dùng bữa, lại chuẩn bị chúng ta ba phòng.

Tiểu nhị nghe vậy cười nói:

-Này thật là khéo, tửu điếm cũng còn đúng ba phòng. Đại gia đợi một chút ta đi chuẩn bị.

Nói xong thì định quay mặt đi. Chợt, một giọng nói đầy ngang ngược chen vào khiến tiểu nhị đang chuẩn bị đi dừng bước:

-Ba phòng kia chúng ta muốn, giá cả thế nào, chúng ta trực tiếp gấp đôi!

Lưu gia mấy người nhìn lại, chỉ thấy trước bọn họ, một đám người mặc áo đen cũng mới tiến vào. Một tên trong đó liếc lấy bọn họ, đồng thời đối với tiểu nhị hô.

-Khách quan, này....

Tiểu nhị có chút khó khăn nhìn đám người mới đến.

-Gấp ba!

Tên kia tiếp tục hô. Lúc này, một vài nhóm người khác cũng nhìn sang, Bọn hắn hoặc là chỉ dùng bữa, hoặc là đã có phòng, dù sao mới vào cũng chỉ có Lưu gia đám người cùng mấy kẻ ngang ngược kia.

-Khách quan, kia không được.

Tiểu nhị chung quy làm ăn, vẫn là giảng quy củ, cắn răng, nói:

-Tửu điếm sớm đã hết phòng, còn mong khách nhân thông cảm tìm nơi khác.

-Thật sao? Nhưng là ta nghe vẫn còn ba phòng đây?

Tiểu nhị chỉ vào Lưu gia đám người, chân thành nói:



-Những khách nhân này sớm đã thuê phòng, tửu điếm thực sự là không còn cách nào. Chư vị đại gia hiểu cho

-Hừ, không biết điều!

Đám người áo đen thấy tiểu nhị thực có can đảm từ chối, có mấy kẻ toan đứng dậy, lại giống bị ai ngăn cản, hậm hực ngồi xuống. Chỉ có tên mặc áo đen giọng ngang ngược ban nãy, ngồi xuống, miệng bất mãn kêu lên:

-Liền một tửu điếm rách nát, kiếm cái phòng đều không có!

Nói rồi lấy tay gạt văng chén rượu trên bàn. Kì lạ thay, chén rượu theo tay hắn văng ra, lại cũng không giống như bình thường rơi xuống vỡ nát, mà bay thẳng đến tiểu nhị đang quay người chuản bị rời đi. Chỉ nghe một tiếng " A!" đầy đau đớn, liền sau đó đã thấy tiểu nhị ngã xuống đất rên rỉ

-Rách nát chính là các ngươi! Có bản lĩnh hướng chúng ta đến, gì làm khó dễ tiểu nhị!

Lan nhi thấy đám người kia hành xử như vậy, vỗ bàn tức giận đứng dậy quát.

-Tiểu cô nương, ngươi muốn vì hắn ra mặt?

Tên mặc áo đen cợt nhả hỏi.

"Xoẹt!" Lan nhi không chút do dự rút kiếm chỉ thẳng vào hắn. Lưu gia đám người thấy vậy cũng đứng lên. Đám người áo đen thấy vậy, mắt lộ hàn quang, cũng chưa vội đứng dậy, đều nhìn về phía một người trong bọn, giống như chờ chỉ thị. Lúc này, tiểu nhị đã nén đau đứng dậy, vội can ngăn:

-Tiểu nhân không sao, đa tạ chư vị đã quan tâm. Còn mời chư vị nghỉ ngơi, để tiểu nhân đi chuẩn bị.

Lan nhi nhìn tiểu nhị, có chút băn khoăn hỏi:

-Chân ngươi không sao chứ?

Có lẽ vẫn còn đau, tiểu nhị cười không được tự nhiên, tuy vậy vẫn khẳng định đáp lại:

-Này chút v·ết t·hương nhỏ không làm khó được Vân ca nhi. Tiểu nhân mai liền tìm hắn chữa tốt rồi!

Nói xong liền khập khiễng rời đi.Đám người áo đen dường như nhận được chỉ thị, cũng không đứng dậy. Lưu gia đám người không còn gì khác cũng đành ngồi xuống. Lúc này Lan nhi cảm thấy khó chịu hỏi:

-Lưu thúc, vừa nãy ngài sao không vì tiểu nhị ra mặt.

-Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Lan nhi. Đám người áo đen kia cũng không dễ chọc.

Lưu thúc từ tốn đáp.

-Có thể là tiểu nhị hắn không có tội gì a, mà lại hắn vì chúng ta bị bọn người kia đả thương.

-Ừ!

Lưu thúc gật đầu:

-Nằm ngoài dự đoán của ta, đám người áo đen kia có kẻ ngang ngược hơn ta nghĩ.

-Cho nên ngài liền mặc kệ sao?

Lan nhi khó chịu, nàng trong lòng cảm thấy thật khó thể chịu đựng. Lúc này, một người liền mở miệng khuyên can:

-Tiểu thư, Lưu đại nhân cũng không đứng nhìn a. Ngài xem lúc sau chúng ta không phải đều đứng dậy cùng ngài sao?

Lan nhi nhìn Lưu thúc, hắn không nói, cũng không giải thích gì thêm. Nàng chợt ẩn ẩn cảm thấy thất vọng, hơi cúi đầu nói:

-Lưu thúc, Lan nhi lên phòng trước!

Nói xong cũng không chờ đáp lại, quay mặt đi.