Chương 15: Nhiều năm như vậy, nàng đều chờ không.
Xuân qua hạ tới, cuộc sống vẫn như thường tiếp diễn. Kể từ ngày ấy chia tay, Lưu gia mấy người cùng không cùng Nhạc Vân liên lạc. Nhạc Vân có lẽ cũng không thực sự để ý, vẫn đều đặn ban ngày xuống núi rèn trang bị, buổi tối lại chạy về Đào hoa am.
Có một tối, Nhạc Vân sau khi trở về, vừa đến trước sân, đã thấy bóng sư phụ đứng đó, cũng không thèm để ý đến hắn, chính là dáo dác khắp nơi ngó quanh, giống như tìm kiếm thứ gì. Nhạc Vân thấy làm lạ, bèn hỏi:
"Sư phụ, ngươi đang tìm gì sao?"
Sư phụ nghe vậy ậm ừ một tiếng, lại tiếp tục tìm. Nhạc Vân thấy nàng thực chăm chú, giống như đồ vật kia rất quan trọng, thế là hỏi: "Sư phụ tìm cái gì, nói cho ta, ta cùng ngài tìm"
Sư phụ nghe vậy nói: "Vật kia ngươi không biết!" nói xong, khả năng là cảm thấy chỗ này không có, liền đi chỗ khác tìm. Nhạc Vân còn là lần đầu tiên thấy nàng bộ dáng như vậy, tiên khí mất hết, loay hoay giống một tiểu phụ nhân. Hắn mỉm cười đi theo sau, nói: "Biết hay không, sư phụ phải nói ra mới tính, không nói làm sao chắc chắn đây!"
Sư phụ chỉ lắc đầu. Nhạc Vân thực sự muốn giúp, thế là gặng hỏi mãi. Sư phụ nghe một hồi, khả năng cũng phiền, thế là bực mình nói:
-Ta có thỏi son bị mất được chưa? Chẳng lẽ ngươi thì biết! Đã nói đừng làm phiền rồi! Đi ra chỗ khác chơi, sư phụ chính đang gấp đây!
Nàng nói thế, vốn tưởng Nhạc Vân sẽ cười hì hì rời đi, lại thấy hắn chợt đứng im một chỗ. Nàng kì quái ngước đầu lên, thì thấy hắn chính im ắng nhìn mình, khiến nàng chợt không hiểu ra sao.
"Sư phụ, thỏi son đó rất quan trọng với ngươi à?" Nhạc Vân tâm trạng giống như không đúng lắm, hỏi
"Phải a! Đó cũng là một người quan trọng tặng sư phụ"
Sư phụ bởi vì cũng cảm giác được Nhạc Vân là lạ, cho nên bình thường đáp. Sau đó khuyên: "Được rồi, đừng làm phiền ta nữa được không? Sư phụ còn phải tìm..."
"Không cần!"
Còn không chờ sư phụ dứt lời, Nhạc Vân đã cắt ngang, giọng bất chợt hơi lớn, rồi lại nhẹ giọng nói: "Sư phụ ngài tìm thỏi son, ta biết!"
Sư phụ nghe hắn nói vậy, dung nhan vui mừng hỏi: "Ngươi thấy được à, ở đâu, mau đưa sư phụ!"
"Ta tự tay ném!" Hắn bâng quơ trả lời.
"Ngươi!" Nàng nghe hắn câu trả lời, có ngạc nhiên, bất ngờ, còn có chút tức giận. Nhưng là Nhạc Vân từ bé đến lớn, nàng đối với hắn cũng chưa bao giờ thực mắng chửi qua, lần này gặp hắn cũng chủ động nói như vậy, hẳn không phải cố ý. Trong lòng thầm nghĩ thế là sư phụ nhẹ nhàng trách: "Lần sau cũng đừng tùy tiện vậy rồi. Trong này chỉ ta một người nữ nhân, thỏi son kia không của ta thì là của ai! Cũng đừng tùy tiện vứt đi, chí ít trước nói với sư phụ một tiếng!"
Khả năng là bản thân ném đi sư phụ vật quan trọng, sư phụ lại chỉ bao dung nhẹ nhàng trách, Nhạc Vân tâm lý cũng không có bắn ngược. Cảm nhận được nàng đối với bản thân bao dung, hắn hơi do dự hỏi: "Thứ đó người nào đưa sư phụ?"
Sư phụ nàng gọi là Đào Hoa chân nhân, thành danh đã lâu, tâm tư hạng gì linh mẫn, nhìn Nhạc Vân thái độ, lại nghe hắn hỏi, giống như đã hiểu ra mọi chuyện, thế là thái độ chợt thay đổi, nhíu mi đáp: Người nào là chuyện của sư phụ, ngươi người đệ tử hà tất phải quan tâm sao?
Nhạc Vân quen thuộc sư phụ, biết nàng tại đang phát tính tình. Mà lại, hắn ẩn ẩn cảm giác bản thân giống như hiểu nhầm, thế là phục nhuyễn, níu lấy tay nàng, lắc lắc:
"Sư phụ, Vân nhi biết sai. Người liền nói cho ta, kia là ai à?"
Khả năng là Nhạc Vân hỏi, khơi lại bên trong sư phụ nào đó ký ức, nàng liền thoáng cái thất thần. Chỉ đến khi có nam tử khí tức xông vào mũi, mới giật mình tỉnh lại. Chẳng biết từ bao giờ, Nhạc Vân từ níu lấy tay của nàng lắc, lại đã biến thành ôm tay dựa sát vào người nàng. Sư phụ bình thường thân pháp như hồ điệp, luôn để cho Nhạc Vân vồ hụt, có thể là nàng một khi đã vào tay hắn, trừ khi là hắn chủ động, còn lại cũng đừng nghĩ thoát. Dĩ nhiên đây đang nói đến trường hợp không phải thật động võ.
Hiển nhiên, sư phụ chẳng có lý do gì để kiên quyết vùng ra cả. Nàng lắc người vài lần, gặp Nhạc Vân vẫn ôm sát tay nàng, liền ảo não mắng: "Bao lớn người, so với ta đều cao hơn một cái đầu, còn như tiểu hài tử, mau buông!"
"Ta không!" Đối với sư phụ, Nhạc Vân liền quen dùng một bộ này, quả nhiên nàng liền không có cách. Lại đánh, lại mắng hắn một hồi liền thôi, yên tĩnh đứng đó. Nhạc Vân cũng không dám làm gì quá đáng thêm, ôm nàng một bên tay, dù không thể toàn bộ cảm nhận sư phụ mềm mại, vẫn là thật thoải mái. Hắn âm thầm tận hưởng sư phụ trên người hương khí, một lát sau ở bên tai sư phụ hỏi: "Sư phụ, ngươi còn chưa kể người kia là ai đây."
Sư phụ nghiêng đầu qua một bên, tránh đi Nhạc Vân hơi thở phả vào tai. Nhac Vân có cảm giác nàng giống như chợt mềm mềm đi, liền nghe sư phụ nói một tiếng "Tốt!". Hắn vội tập trung tinh thần, chợt nghe sư phụ nói:
-Ngươi muốn biết, thực cũng không có gì đáng nói. Chẳng qua chuyện buồn cũ, qua đã lâu, sư phụ không muốn kể lại. Thôi hôm nay đã như vậy, thì cho ngươi biết đi!
Nhạc Vân thân mật kề sát vào sư phụ, nghe nàng chậm rãi kể:
"Tiền triều hai trăm năm trước, trong kinh thành có Diệp gia, nhiều đời làm quan. Diệp gia ngày ấy, có một đôi tỷ muội. Người muội muội tính tình trong sáng, hoạt bát, lại xinh đẹp, thiện lương, nức tiếng khắp kinh thành. Trái ngược với muội muội, người tỷ tỷ kia tính cách có phần hướng nội, suốt ngày chỉ ở trong nhà, lại cũng không hay cùng người khác nói chuyện. Tính cách trái ngược là thế, hai tỷ muội kì thực lại rất thân thiết. Người muội muội kia, mỗi lần đi đâu về, đều sẽ hào hứng kể cho tỷ tỷ nghe những chuyện lý thú xảy ra.
Có một ngày, người muội muội kia từ bên ngoài trở về, thái độ chợt trở nên kì lạ, khi thì ngơ ngẩn, có khi lại khúc khích cười một mình. Tỷ tỷ của nàng thấy làm lạ, bèn cố hỏi nguyên do. Ban đầu muội muội không nói, gặng hỏi hồi lâu mới biết được, nàng và một cái thiếu niên lang tư định chung thân. Muội muội cầu tỷ tỷ giúp nàng giữ bí mật. Mà tỷ tỷ cũng không phải người lắm lời, cho nên liền đáp ứng.
Mọi chuyện cứ như thế lặng lẽ trôi qua, thẳng đến một ngày, muội muội ánh mắt đỏ hoe, trở về nhào vào lòng tỷ tỷ òa khóc. Nàng nói gia tộc đã an bài cho nàng hôn sự. Nàng tình lang hay tin bèn bỏ đi, chỉ để lại cho nàng một thỏi son, cùng hàng chữ dặn nàng chờ hắn công thành danh toại, đường đường chính chính cưới nàng trở về. Có thể là người nam nhân kia cũng không nghĩ đến, muội muội một người con gái yếu đuối, gia tộc an bài hôn sự đã ngay trước mắt, bảo nàng chờ hắn trở về, nàng có thể dễ dàng chờ sao? Lại nói, muội muội kia cũng thực ngốc, nghe nam nhân kia nói vậy, thực cam tâm chờ đợi. Gia tộc bức bách, muội muội liền lấy c·ái c·hết uy h·iếp, khiến cho bọn hắn tạm thời không có cách nào.
Lại là một tối, người tỷ tỷ đang ở trong phòng, chợt thấy muội muội hai mắt đỏ hoe đi vào. Nàng nói nàng phải trốn đi, để đợi nàng tình lang. Muội muội đưa cho tỷ tỷ thỏi son kia, cùng với chỗ nàng chuẩn bị đi trốn, khóc lóc nhờ tỷ tỷ, một ngày kia nàng tình lang trở về, liền dẫn hắn đến chỗ nàng. Người tỷ tỷ thấy muội muội khổ sở như vậy, đau lòng đáp ứng.
Muội muội chạy trốn, trong gia tộc hỗn loạn một mảnh. Thông gia nhà bên kia thế lực cũng không tầm thường. Bọn họ khắp nơi đi tìm người muội muội, lại không biết duy nhất biết chuyện người tỷ tỷ kia, lại bị bọn họ lãng quên.
Cũng trong quãng thời gian này, người tỷ tỷ không biết từ đâu tìm được một bản cổ thư. Thế là nàng vừa ở trong phòng nghiên cứu cổ thư, cũng không quên hướng về trong gia tộc nghe ngóng xem phải chăng muội muội tình lang có đến.
Nhiều năm trôi qua, cổ thư người tỷ tỷ cũng đã đọc thông suốt, trong gia tộc, một đời gia chủ mới cũng đã đi lên. Chuyện cũ năm xưa, nhiều người đều quên. Người tỷ tỷ lúc này, phụ mẫu dều đã sớm q·ua đ·ời, nghĩ đến muội muội cùng lời dặn dò năm xưa, thế là rời gia tộc đi tìm muội muội. Tỷ tỷ theo địa chỉ năm ấy muội muội đưa, đường xa lặn lội, rốt cục đến Thanh Phong sơn. Nơi đó có am nhỏ, vô cùng quạnh quẽ. Nàng lặng lẽ đi vào, bất chợt nhìn thấy ở trên giường, muội muội đã nằm ở đó, mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, phong hoa tuyệt đại năm ấy sớm đã biến mất.
Muội muội lúc này, gần đất xa trời, liếc một cái, lại vẫn nhận ra ngay là tỷ tỷ, bởi vì nàng tỷ tỷ, không hiểu sao vẫn như chục năm trước vậy, bộ dáng không thay đổi chút nào. Nàng ánh mắt đầy chờ mong nhìn tỷ tỷ, lại thấy tỷ tỷ chậm rãi mang ra thỏi son. Phút chốc, người muội muội hiểu rõ. Nhiều năm như vậy, nàng đều chờ không.
Muội muội lại òa khóc, như chính năm xưa nàng cũng từng ở trước mặt tỷ tỷ khóc vậy. Người tỷ tỷ ở bên cạnh nàng, tận tâm chiếu cố nàng. Hai tỷ muội lại giống như trước đây, vẫn như cũ thân thiết, khác biệt duy nhất là, lần này tỷ tỷ mới là người kể chuyện, mà muội muội yên tĩnh, nằm đó lắng nghe.
Cứ như thế mấy tháng, sinh mệnh của muội muội dần đi đến hồi kết. Người tỷ tỷ vốn coi là, nhiều năm như vậy khổ sở chờ đợi, mấy tháng này có nàng bầu bạn, có lẽ là mấy tháng muội muội buông lỏng nhất, vui vẻ, như chính muội muội của ngày xưa vậy, vô lo vô nghĩ.
Thẳng đến một ngày sau cùng của sinh mệnh, muội muội chợt mở miệng nói với tỷ tỷ, khẩn cầu nàng, một khi muội muội tình lang đến, liền nói với hắn: "Nàng chờ hắn, vẫn luôn chờ!". Lúc đó, người tỷ tỷ mới chợt nhận ra, từ cái ngày thanh xuân năm ấy, muội muội chợt khóc chợt cười, từ khi ấy, nàng thì không bao giờ nữa có thể vô ưu rồi!
Muội muội mất, người tỷ tỷ cũng không về gia tộc. Nàng lập cho muội muội một nấm mồ nhỏ, ở lại luôn am nhỏ. Ngày rằm mùng một vẫn thường đi gặp muội muội, thắp cho nàng mấy nén nhang. Thỏi son kia, người tỷ tỷ vẫn giữ lấy, cho đến tận bây giờ..."