Thuở vạn vật còn mới ngái ngủ, loài người hèn mọn nhỏ bé, ngước đầu nhìn lên Trời mà hâm mộ, cúi đầu nhìn đại địa chỉ biết oán than yêu thú hung mãnh.
Đứng dưới Trời, vốn đã đội Trời trên đầu. Sống chung với mãnh thú, luôn phải ngó trông mà đi vòng tránh mặt. Lấy tư thái của kẻ trí lớn, chịu những chuyện như vậy càng cần nuôi trí lớn.
Trời vốn nặng, khom lưng, khụy gối, cúi đầu là chuyện tự nhiên.
Khi Ngang Trời, xé Trời, chui ra là chuyện tất nhiên.
Coi Trời nhẹ, đạp xuống, đứng trên, là chuyện nghịch thiên.
Tiên đạo từ ý chí của nhân đạo mà sinh, vót ngọn tiên sơn cho nhọn, tu tâm dưỡng tính cho thanh, huy ngọn tiên sơn đâm thủng màn chướng, động thân cử thần nhảy khỏi tù lao.
Thần Minh tại vị, phàm nhân cầu Tiên, Tiên nhân cầu Đạo.
…
“Sư phụ, phi thăng lộ càng ngày càng hẹp, tỉ lệ thành công quá thấp, mười thành chết chín!”
“Vậy sao? Vi sư khai mở Thần Kiều. Giẫm lên Thần Kiều, lắng tâm vọng Tiên.”
“Sư phụ, nơi này con đường phi thăng bị chặt mất rồi, cả ngàn tu sĩ đi vào ngõ cụt đạo lộ.”
“Vậy sao? Vậy thì mở Tranh Minh. Vạn đạo Tranh Minh.”
* Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, mỗi một lượi tương tác là một khích lệ lớn đối với mình