Chương 17: Khóc, không phải vì ta, mà là vì người bên cạnh
Xứ tuyết mênh mông, lấp đầy không gian rộng lớn là hàn phong lạnh lẽo, ba bóng người rong ruổi bước đi trong tuyết trắng. Bọn họ không chọn một nơi định cư lâu dài, cứ di chuyển như vậy suốt năm năm kể từ khi có thêm thành viên mới.
Năm năm nói ngắn không ngắn, tính dài chẳng dài, muốn ước lượng còn tùy thuộc xem nó là dùng trên ai, khoảng thời gian nào.
Với người tu luyện, nhắm mắt bế quan hững hờ, mở mắt xuất quan tận hứng, có khi đã gần trăm năm nhẹ qua. Với kẻ nghe đạo, năm năm với y cũng quá là nhỏ bé, không hề đủ để tiến thêm một ly một bước. Với kẻ mắc kẹt trong hiểm địa, năm năm thực sự là quá dài, càng là nỗi t·ra t·ấn đằng đẵng. Lại nói về Hoàng Đế tuổi xế, năm năm là quá ít để cho lòng hắn thỏa dục mãn vọng.
Nhưng với những đứa trẻ, năm năm là một khoảng thời gian dài, cũng là khoảng thời gian trưởng thành, là khoảng thời gian có thể coi là khắc sâu trong tâm hồn, minh chứng cho quá trình chúng phát triển và nhận biết. Hai đứa trẻ đang dắt tay nhau dưới tuyết kia càng là hơn như vậy.
Thiếu nữ đã mười ba mười bốn, trổ mã bung dáng, xinh đẹp lung linh, mỗi khi cười, hai lúm đồng tiền hiện lên cực kì động lòng người. Bên cạnh là nam hài năm nào còn ngờ nghệch, ấy vậy mà đã qua năm năm, dáng hình của hắn gần như… vẫn vậy!
Hắn chỉ cao thêm được một chút, khuôn mắt bớt non nớt đi một chút, không gì hơn cả.
“Liên đệ, nắm tay ngươi thật là ấm.”
“Băng Linh tỷ cứ nắm đi, nhưng tỷ đừng hung mãnh nữa được không?”
Thanh âm ngây thơ cất lên, nam hài non nớt mở miệng. Hắn thấy cái tên Hải Băng Hư Linh quá dài, vậy nên gọi vừa thuận mồm thuận miệng, lại phù hợp với dáng vẻ đáng yêu của thiếu nữ xinh đẹp này.
Thiếu nữ vui vẻ dụi đôi má hồng thuận vào bàn tay nhỏ của nam hài, nghe vậy không bằng lòng. Nàng lấy tay chống nạnh cho ra dáng, đẩy hơi lên mùi hừ một cái đáng yêu cường ngạnh.
“Ta lúc nào hung mãnh, là do mấy kẻ đó dám bắt nạt đệ thôi.”
“Mấy tiểu oa nhi chơi rất vui, bị người dọa chạy hết rồi.”
“Hừ, bây giờ biết vì người ngoài mà khi dễ ta rồi, đã vậy còn khi dễ một nữ nhi yểu điệu.”
“…”
“Ánh mắt ủy khuất ấy nhìn ta là gì, còn lộn xộn là ta lại búng tiểu kê kê của ngươi tiếp bây giờ.”
Nam hài nghe vậy chợt hốt hoảng, khuân mặt co giúm, trong đầu bất giác hiện lên một màn ký ức dữ dội nào đó, hai tay của nó vô thức bo lấy hạ bộ. Liên lão thấy cảnh này chợt sực cười nhưng không xen vào cuộc nhốn nháo của đám hài tử, lặng im bước đi phía sau cùng.
“Gia gia, xứ tuyết mênh mông, người nói xem đâu là hạn cuối?”
Câu hỏi này của Liên đệ làm lão rơi vào trầm tư.
Xứ tuyết này rộng lắm, năm năm qua, ba người di chuyển liên tục, đi đây đi đó ấy vậy mà còn chưa thấy giới hạn vùng cực hàn này. Qua những hành trình ấy cũng gặp người này người kia, gặp dân bản địa, cũng có khi gặp người ngoài mắc kẹt, nghe câu truyện hoang vực thảo nguyên, truyện biển xanh tàu lớn, truyện đảo nổi núi chìm,… lãnh địa kì quái nghe tới rất nhiều. Hai đứa trẻ rất hiếu kỳ về những thứ tưởng trừng chỉ có trong truyền thuyết kia, nhất là tiểu cô nương mới lớn Băng Linh.
Thật ra nếu muốn, Liên lão hoàn toàn có thể dẫ ba người chứng kiến những chuyện ấy, nhưng lão có nỗi khổ tâm không muốn nhắc tới. Thở dài, lão vỗ đầu Liên đệ hòa ái nói:
“Đợi ngươi lớn, hoặc luyện thành tài, cho ngươi đi đây đi đó mở rộng tầm mắt.”
“Gia gia, còn Linh nhi nữa. Yên tâm ta sẽ bảo vệ Liên đệ.”
Tiếng Băng Linh cường ngạnh đáng yêu làm Liên lão chợt nổi da gà, đôi mắt mang một chút ưu tư nhìn nàng, định nói gì lại thôi, lão không muốn phá vỡ nụ cười thiên chân vô tà của cái tuổi chưa biết lo sầu.
Trên đường trò truyện không dứt, ba người lại đi như thế hết vài ngày cho tới khi đến một tòa thành nhỏ, nhân khẩu nơi đây có lẽ rơi vào khoảng ngàn hộ. Tường thành được người ta dùng đá kè lên, cao tới vài trượng, trong ngoài đều phủ tuyết dày trộn lẫn với máu yêu thú cường đại, điều này làm những bức tường này cực kỳ chắc chắn, cùng có tác dụng xua đuổi một số yêu vật muốn lẻn vào.
Trong thành ấm áp trông thấy, một vài nơi còn không có tuyết phủ, tất cả đều nhờ vào những thứ kỳ lạ gọi là trận pháp. Ấp áp khiến dân tình phấn khởi, hiển nhiên sinh hoạt cùng dễ dàng hơn, vậy nên từ khi còn sớm người ta đã thức dậy làm lụng, chứng đừng nói đương lúc trưa trặt trưa lòi như thế này, nhịp sinh hoạt càng tỏ ra nhộn nhịp.
“Oa, nơi này nhiều người như mộ địa vậy.”
“Liên đệ, ngươi cần học thêm chút vốn từ. Phải nói nơi này người đông như kiến hôi ấy.”
Hai oa nhi mang ánh mắt cảm ngưỡng phát ra những âm thanh vô tư đánh giá, nhưng mà trời ơi đất hỡi bọn chúng lại nói to tới mức khiến cho chó chạy chim bay giật mình. Thế là dù cho có lòng nhiệt tình hiếu khách thì vẫn phải bị dẹp tan, mấy chục đạo ánh mắt hình mũi tên nhìn chằm chằm hai hài tử, cảm giác ai nấy đều mang một tia ghét bỏ kèm theo, từ đồ tể thịt heo đến thiếu phụ hàng may vá, từ hàng cá cho tới hàng rau, …
“Khụ khụ, hài tử vô tri! Các vị xin thứ lỗi.”
Liên lão xấu hổ vô cùng, chắp tay nhìn tới các phía dặn ra mặt đỏ xin lỗi. Khi mấy người qua đường tỏ vẻ không chấp nhặt, lão mới lườm lại hai đứa nhỏ.
“Bảo các ngươi học tập ứng nhân xử thế nhiều một chút, thế mà chỉ ham chơi mãi thôi! Tý về lại phạt tu luyện thêm hai canh giờ.”
“Liên đệ, có phải gia gia thấy nhiều người quá nên từ sợ quá hóa ngốc hay không. Học tập ít ra phải cho đọc sách, người lại bắt chúng ta tu luyện.”
Hai hài tử xấu xa nói thầm với nhau, Liên đệ nghe đại tỷ Băng Linh nói vậy cảm thấy quá đúng đắn, bèn gật mạnh cái đầu ngốc cho rằng là phải:
“Đúng vậy Linh tỷ, ta cảm giác gia gia là tiểu oa nhi cuồng tu luyện.”
“Phụt… Tiểu oa nhi, ha ha. Không phải, phải là gia gia là người cuồng tính có sở thích bắt tiểu oa nhi tu luyện.”
Mặc dù thì thầm mà cứ như không thể cho cả thế giới biết, Liên lão đi phía sau nào không nghe rõ một hai, khuôn mặt xám lại như tro. Lão thầm nhủ hai tiểu oa nhi này còn giám nói xấu sau lưng, về lại phạt thêm hai canh giờ nữa, hai cộng hai là bốn nha, lão khá giỏi toán kinh, thứ toán kinh này vừa mới được phát triển không lâu mà lão đã thông thạo được rồi.
Mà bỏ chuyện tự tâng bốc mình không ai hay, lão nghĩ lại một hồi cũng cảm thấy không đúng, tự hỏi bản thân có phải chăng quá thúc ép Hải Băng Hư Linh về chuyện tu luyện không? Thở dài một hơi, dù có dù không thì đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Số phận nàng quá khổ, mà đó cũng là cách duy nhất lão nghĩ ra để cải biến nó lúc này.
Theo chân hai đứa trẻ tới một tiệm sách, lão thôi không nghĩ ngợi nhiều nữa. Lại nói đến sách, thứ này khá mới mẻ, được ra đời khoảng vạn năm đổ lại đây. Sở dĩ muộn như vậy con người mới thấy cần thiết là sáng tạo ra nó cũng vì nhu cầu ghi chép những năm gần đây bức thiết, cùng với một số biến cố trong quá khứ làm đình trệ, những lý do này làm thứ gọi là sách xuất sinh muộn nhưng lại thúc đẩy nó tiến hóa thần tốc.
Ngày xưa ấy, sách được làm đơn giản lắm, chủ yếu dùng da thú hoặc thẻ gỗ, muốn ghi chép phải dùng màu nước không phai tỷ mỉ vẽ lên. Mà thuở thời gian lạc hậu ấy chẳng kéo dài bao lâu, không tới trăm năm, các vị hiền nhân cùng thợ thủ công đã làm ra được giấy và mực cực kì cao minh, có thể sản xuất đại trà. Vì điều này mà giá thành của chúng không quá đắt, nhưng cũng không phải rẻ tới mức ai ai cũng có. Lại thêm một đoạn thời gian nữa, việc ghi chép đã có bước tiến nhảy vọt, bây giờ ngọc giản và thông linh thạch đã là thứ có dung lượng khổng lồ, nhưng lại thuộc về phạm trù siêu cấp rồi.
“Tặng tỷ, chăm chỉ học tập, mau ăn chóng lớn.”
Liên đệ nài nỉ mua sách, vậy nên Băng Linh và Liên lão mới níu lại yêu chiều, đi theo nó lựa sách chọn bút. Nó là út, chung quy vẫn phải thuận theo một chút sở thích của nó, nhưng thực không ngờ hài tử này lấy hết tiền tiết kiệm của mình mua những thứ này lại tặng ngay cho Hải Băng Hư Linh.
Băng Linh đang ngậm kẹo đường ngơ ngơ ngác ngác một hồi không hiểu. Nàng đưa tay đặt lên trán nam hài, lo lắng có sốt cao quá hay không, cũng may kiểm tra vẫn bình thường.
“Tiền tiêu vặt của đệ ta nài nỉ mượn một xíu mua kẹo cũng không cho, giờ dùng toàn bộ mua sách, ấy vậy đệ lại không cần. Nhưng mà ta cũng đâu cần đâu?”
“Tỷ cứ cầm lấy.”
“Không!”
"Cầm lấy."
"Không!"
"Được, đã vậy hôm sau đừng cầu xin ta.”
"Ta không thèm, đồ bại gia."
Lộn xộn một hồi đưa đẩy vậy mà hai hài tữ vẫn quấn quýt với nhau chẳng hề giận rỗi. Vứt mấy điều tạp nham sau ót, ba người tìm tới một khu nhà trọ nhỏ làm bằng gỗ cũ kĩ, nhìn qua khá ọp ép tồi tàn. Nhà trọ này có hai tầng lầu, mối mọt đủ chỗ, cảm giác như muốn sập đến nơi, có hay không đương ngủ bị đè c·hết cũng là điều có thể xảy đến. Nhưng mà trong tòa thành nghèo nàn này, nhà cửa đa số đều vậy hoặc kém hơn, nhà trọ này đã rất không tồi rồi.
Năm nay thú triều tới sớm, sinh hoạt khó khăn lắm trời ơi.
Liên lào nhìn tiền trong túi, quyết định chỉ thuê một căn phòng nhỏ. Trong phòng, ba người quây quanh một cái bàn, húp sụt sụt bát canh rau dại khô. Mùa đông đã qua một nửa, tuy vậy vẫn phải chờ tới xuân, khi những phiến băng tan bớt mới được nếm rau tươi thịt sống.
“Ợ…! Thực sự tay nghề ở đây kém xa Băng tỷ.” Vừa ợ lên vừa nói, tuy chê bai mà nó vẫn húp nhiều nhất.
Nhìn cái bụng no căng của nó, Băng Linh phải than rằng:
“Đệ thật giỏi nịnh bợ! Nhưng tại sao thi thoảng cứ gọi nhầm tên ta vậy?”
“Vậy à? Ta thấy gọi thế nào cũng có nghĩa hết. Hải Băng, Hải Linh, Hư Linh, Băng Hư, Băng Hư Linh, Hải Băng Linh, Băng Linh,…Mà tên tỷ cũng dài quá đấy, gọi nhiều ta mệt.”
“…”
Đánh chén xong xuôi là lúc phải ngồi vào bàn chăm chỉ học hành, chuyện này là mạc định trong mỗi gia đình có trẻ nhỏ, vậy nên Liên đệ không phải ngoại lệ, Hải Băng Hư Linh càng hơn như thế.
“Gia gia, ta thấy ta càng lớn thì người càng nghiêm khắc vậy. Ta cũng lớn rồi, không được tự chủ chút sao?”
Thiếu nữ đem đôi mắt ngây thơ hỏi người lớn trong nhà. Câu hỏi này nàng đã tự hỏi chính mình nhiều lần rồi, cũng hỏi Liên lão nhiều lần rồi. Và như mọi khi, Liên lão chỉ xua tay né tránh, lái sang một chuyện khác. Nhưng lần này lại khác, chẳng biết lý do gì khiến cô thiếu nữ mới lớn quyết tâm tra tới cùng, lời qua lời lại, trưởng bối duy nhất của hai đứa trẻ cảm thấy rất áy náy, lòng hơi chột dạ, ánh mắt từ tốn ngày nào đã chuyển thành tránh né không dám nhìn thẳng, giọng nói nghiêm túc chen vài ý khẩn trương, lão hơi quát lên:
“Mau mau tu hành, bao giờ thành Tiên thì ta sẽ ngưng quản ngươi.”
“Hừ! Người đang mơ tưởng gì thế.”
Thành Tiên quả thực rất ghê gớm, việc này triệt để đánh bại hy vọng của nữ hài, đành u oán thành thành thật thật ngồi xuống tu luyện, trước khi ấy còn liếc Liên đệ một cái, ánh mắt trách móc. Liên đệ hôm nay không trợ nàng như mọi khi, nó im lặng ngồi một chỗ, ánh mắt bí mật chuyện chú quan sát khuôn mặt của Liên lão suốt cuộc cãi vã.
Nó mím môi suy nghĩ sâu xa, hai ngón chân cái dẫm lên nhau suốt buổi tối đến đỏ ửng, cho tới khi bắt gặp ánh mắt của Băng Linh, nó mới tỉnh lại mỉm cười nhưng vẫn bảo trì trầm mặc.
Đêm đã về khuya, bốn bề tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hít thở của hai đứa trẻ đang ngủ say.
Liên lão chưa ngủ, đầu lão vẫn đang ong ong những lời ban tối.
Đêm khuya yên tĩnh, dế tuyết bắt đầu kêu vang gọi bạn. Trong phòng, người trên giường người dưới đất, tiếng bập bùng của ngọn đèn dầu đốt bằng mỡ gấu bắt đầu xâm lấn không gian. Ngoài cửa sổ, vài ngôi sao đã tới thời điểm sáng nhất, lấp lánh rất đẹp.
Đã có thể nhìn thấy được quần tinh, ý vị mùa xuân đang phát một tín hiệu.
“Gia gia không gáy được sao?”
“...Là ngủ! Tiểu tử ngươi cũng chưa ngủ à?”
“Dạo gần đây thấy người ngủ không được, muốn ngủ muộn chút chia sẻ với người.”
“Tốt, ta nhận! Rồi rồi ngủ đi, tiểu hài tử vẫn nên ngủ sớm, chẳng trách ngươi không lớn được chút nào. Nên học tập Linh nhi kìa.”
Liên đệ trên giường lật mình một cái, vòng qua Băng Linh nằm ra phía bên ngoài, mượn một chút ánh sao ngoài cửa sổ nhìn tới khuôn mặt Liên lão.
Liên lão nằm dưới nền gỗ, cảm nhận được ánh mắt đứa nhỏ này, nói:
“Tiểu tử ngươi... rất n·hạy c·ảm.”
Đúng, Liên đệ rất n·hạy c·ảm, hắn cảm nhận được những cảm xúc chập chùng từ Liên lão, những cảm xúc này rất bất ổn. Tuy không giỏi biểu lộ và giao tiếp, nhưng thiên phú này của hắn lại vượt trội hơn rất nhiều. Những thứ khác như lời nói, ánh mắt, cử chỉ, biểu lộ,… chỉ là công cụ để lòng người giao tiếp với nhau, giúp con người ta thu hẹp khoảng cách và thấu đạt, còn cảm xúc chính là thứ trực tiếp nhất, thẳng thừng nhất.
Gặp ánh mắt của Liên đệ, lão biết nó muốn gì.
“Sắp tới Xuân, Linh nhi vào tuổi mười lăm, ngươi cũng rơi vào khoảng ấy. Vậy là còn ba năm.”
Nam hài biết lão ám chỉ điều gì, nói:
“Sao người phải giấu Băng Linh, cứ trực tiếp nói để chính bản thân nàng có chuẩn bị không phải tốt hơn sao?”
“Nói cho nó biết mình năm mười tám tuổi sẽ vĩnh viễn quên hết, trở về mười năm sau, liên tục lặp lại như vậy, ngươi nghĩ nó chịu được sao? Nhìn Linh nhi vậy thôi, theo mỗi lần, nó đang bị thời gian kéo lịm đi, tâm lý cực yếu ớt. Đừng để vẻ ưa ngạch thường ngày của nó đánh lừa, nó giống như một con gà trống xù lông lên vậy, dù to lớn nhưng thực chất chẳng có gì ngoài rỗng tuếch.”
Liên đệ không đồng ý, nhỏ tiếng cãi lại:
“Người cũng đã thử lần nào đâu. Biết đâu sau khi tỷ ấy rõ, sẽ coi nó như một giấc mộng, khi tỷ ấy trở về năm tám tuổi, giống như buổi sáng thức giấc tỉnh mộng, từ ấy cải biến được một vòng tuần hồi.”
Liên lão nghe vậy rơi vào trầm từ, quả thực lão xưa nay đều giấu Băng Linh chuyện này, đã qua không biết bao nhiêu lần lặp lại, lão vẫn luôn nghĩ chỉ cần tu vi đủ, ắt hẳn nhảy ra được vòng luẩn quẩn c·hết tiệt ấy.
Tiên nhân, vốn nhảy ra ngũ hành. Lão chính là dựa vào cơ sở này mà suy luận, nhưng xưa nay đều thất bại.
Tổ tiên lão hộ đạo cho Băng Linh, gia gia lão hộ đạo cho Băng Linh, cha lão cũng hộ đạo cho Băng Linh, cứ thế tiếp nối tới nay.
Lão cũng hộ đạo cho Băng Linh đã nhiều năm, rất nhiều năm, giờ đây thọ nguyên không tới ba mươi năm.
Ngày thấy Liên đệ, lão đã có ý bồi dưỡng hắn, qua lần đầu kiểm tra tư chất tu luyện của Liên đệ, kế hoạch của lão nảy ra rất nhiều. Lão có ý định ban đầu dùng Liên đệ như một lô đỉnh hoặc một nhân đan, trợ Băng Linh phá cục. Ý tưởng ấy càng mãnh liệt khi lão còn không tới được ba cái mười năm nữa, thời gian quá gấp rút không để lão có thể nghĩ thêm được cách nào khác. Khi ấy lão ta mỉm cười đầy thâm ý khi Băng Linh đòi thu nhận Liên đệ cũng là vì lý do này.
Nhưng thời gian trôi, tình cảm thay đổi, lão không làm được. Liên đệ đối xử với lão rất tốt, lão cũng đối với hắn như vậy. Lão giờ đây muốn để hắn thay lão giúp Băng Linh có người nương tựa sau này.
Từ khi nam hài tử xuất hiện, rất nhiều thứ thay đổi. Lòng Liên lão cũng bỏ bớt một gánh nặng, chuyện lão lo lắng khi thọ nguyên khô cạn không có ai ở cạnh Băng Linh đã không còn phải đắn đo nữa.
“Băng Linh” ngay cả lão cũng bất chợt bị tiểu hài tử kia ảnh hưởng, cũng quen với cách gọi này. Còn có rất nhiều thứ khác cũng cải biến, nhưng để ngồi một chỗ mà nhớ lại thì chẳng liệt kê được bao nhiêu đâu, khó lắm.
Thay đổi nhiều như vậy, liệu cái vòng luẩn quẩn kia có rứt được ra không? Lão mong là có.
Đang trầm ngâm trong suy tư, bất chợt ánh lửa bập bùng kéo lão về với thực tại. Lão nhớ ra nam hài đang nhìn lão kia vừa đặt ra một vấn đề.
“Được, sau lần này, làm theo ý ngươi. Giờ ngủ đi, gia gia cũng mệt rồi!”
Đúng vậy, kì thực giờ phút này lão rất mệt mỏi. Lão đưa lưng về phía giường rồi chìm vào giấc ngủ, nơi ấy có một đôi mắt dường như phát sáng trong đêm vẫn luôn nhìn lão.
Như vừa vứt thái sơn ra khỏi lòng, lão ngủ thật sâu. Nam hài cũng quay lưng lại, hai bờ lưng già trẻ đối nhau, kẻ trên giường, người dưới đất, kẻ còng xuống, người đương lớn lên.
Ban nãy hắn bò ra phía ngoài không chỉ để trò chuyện với Liên lão, mà còn là chắn đi giữa lão và Băng Linh.
Liên đệ quay người vào, lau đi giọt lệ ở khóe mi Băng Linh, bàn tay của nó đặt trên lưng nàng nhưng không dám vỗ. Băng Linh rất im lặng, đôi mắt nhắm tịt, không một chút cử động.
Liệu có phải là đang ngủ?
Nếu có thể bên nhau mãi mãi, dù cho quên đi là thật, nhưng nếu còn sống, nếu còn cùng nhau, vậy thì vẫn sẽ có thể cùng nhau bồi dưỡng lại được. Điều tồi tệ là khi những người bên cạnh không còn nữa, nhưng ít ra vẫn có thể tưởng niệm về họ. Nhưng tàn khốc hơn cả là khi một ngày quên sạch đi những cái tưởng niệm ấy, hết thảy tình cảm đều bị gọt đi.
Điều này có khác gì đang phủ định sự tồn tại của họ?
Một người đã từng luôn bên người, lại không hề biết bên người luôn có một người như vậy.
Khóc, không phải là chân tướng tàn khốc, mà khóc vì ai đó chỉ còn ba lần thấy nhau!
Qua rất lâu, chẳng ai còn thức nữa.
Thật đúng chẳng ai còn thức, nhưng có người tỉnh dậy.
“Đã hứa với nhau là không nói rồi, lại dắt lời ta. Có lẽ là từ lúc mua sách chăng? Tiểu tử giỏi lắm.”