Chương 2: Đan Tổ
Đi qua một thôn nhỏ, đường sao mà khó đi, quanh co như võng, mãi mới tới được cuối thôn.
Thôn nhỏ lặng ngắt như tờ, cho tới lúc này mới có vài bóng hình hiện lên trong tầm mắt Thanh Minh. Nếu tự tin với trí nhớ non nớt của mình, hắn có thể khẳng định đó là mấy người tình cờ gặp trong một quán trà nhỏ tại lối vào Vạn San Vô Cương, khi ấy ánh mắt chỉ lướt qua thật nhanh nên không mấy ấn tượng, dẫn đội có vẻ là trung niên Bạch Y. Bọn họ dừng lại không đi tiếp, dừng tại cổng của một ngôi nhà nhỏ như đang chờ đợi ai.
Thanh Minh dám chắc mình không phải đại nhân vật trong mong chờ của họ, bản thân nó chỉ là một tiểu dân nhỏ bé mà thôi. Nhưng mà cửa vào bị chặn, ai dám đi qua cơ chứ, nhất là hai hộ vệ của Bạch Y đang nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt chứa đầy hung dữ và ý tứ cảnh cáo. Thầm oán trong lòng một câu như vậy nhưng không dám nói ra, nó tuy nhỏ tuổi nhưng không quá sợ hãi ánh mắt vừa rồi, chỉ yên lặng nắm tay mẹ nó.
Ngay cả nhi tử còn hiểu được cảnh báo nữa là người làm mẹ như Hoa Tranh, vậy nên thiếu phụ này mím môi dừng lại, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ. Sau một đoạn thời gian không lâu, nàng lắc đầu phản bác một ý tứ nào đó trong đầu, bước chân thực sự dừng hẳn chờ đợi tại phía xa. Chân nghỉ không có nghĩa là mạch suy nghĩ phải dừng, cũng không có nghĩa phải nhắm đi đôi mắt mà tạo hóa ban cho để quan sát xung quanh.
Trên một đường thẳng có ba điểm: hai mẹ con nông thôn, nhóm người võ nhân Bạch Y quý khí, một khu nhà miền núi đơn sơ.
Nhà tranh vách nứa năm gian, liền với nó là một căn bếp ba gian tương tự ghép thành kiểu giáng chữ L, thốc thẳng cửa chính là sân đất lèn mịn, cành liễu nhỏ buông rủ lắc lư nhẹ nhàng quệt sân đất, bên rìa là vài khóm hoa cùng mấy sàng thuốc khô, cạnh nữa là cọc dây leo tươi tốt um tùm. Sân bố trí rất giản dị, đậm chất miền núi, loanh quanh góc sân có vài bóng người, nhìn có vẻ đang chờ lượt vào trong.
Những điều nhỏ nhặt này dường như không phải mục đích của nhóm Bạch Y trước cửa, bọn họ chẳng nhìn vào trong lấy một lần. Bạch Y nhắm mắt dưỡng thần, đứng tịnh như một bồ đề trăm năm, nhìn ra y rất bình tĩnh, cũng có loại khí khái kiên trì hơn người. Ngọn tóc mai rung rung khẽ trờm qua gò má, Bạch Y bỗng nhiên mở mắt. Hắn lấy tư thái trịnh trọng, khoát khoát vạt áo, sơ lược chỉnh lại phong thái, ồm ồm nói một câu : "Tới rồi."
Ráng chiều như mỡ, làn ảo nhạt như sương như mây, lại như khói bếp chiều tà lập lờ phủ lên cảnh vật nhẹ nhàng, đây là đặc trưng mỗi khi cuối chiều vào Xuân tại Vạn San Vô Cương này. Trong làn ảo nhạt ấy, một bóng đen phía xa đang tiến lại gần, khí độ làm màn sương khẽ được vén ra.
Ra là một vị đạo sĩ đứng ở tuổi già, râu tóc bạc phơ. Không quá khó để nhận ra có chút kỳ lạ, làn da đạo sĩ này lại hồng hào như tráng nhiên, đôi mắt có thần rất sáng. Đạo sĩ lăng không mà đi một cách khoan thai, lão tới trước nhà rồi dần đáp xuống.
Hư không đạp bộ kiểu này chỉ có thể là các tiên nhân lão gia trong truyền thuyết. Lúc chiều ăn chơi nói giỡn, buổi xế lại gặp tiên nhân thật.
Quả thực trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
“Bái kiến Đan Tổ!”
Đám người Bạch Y chắp tay thi lễ, dưới cái khom đầu lễ độ là vẻ mặt vô cùng căng thẳng được dấu đi kín kẽ, chỉ toán lên những tia chân thành chất phác. Chờ đợi trong thấp thỏm, lấy hết kính ngưỡng hạ mình nhưng Bạch Y nhận được lại chính là sự thờ ơ.
Không phải là khinh thường, chỉ là đơn thuần thờ ơ.
Không quá bất ngờ nhưng vẫn thất thố với những gì nhận được, Bạch Y cảm thấy cánh mũi hơi cay, trong lòng man mác tự giễu. Cảm thấy vị đạo sĩ trước mặt không muốn quan tâm, động tác đang có xu thế lướt qua bọn hắn, Bạch y cắn răng, tiến lên trịnh trọng cúi đầu thật sâu.
“Bái kiến Đan Tổ, xin ngài cho vãn bối được nói vài câu.”
Đan Tổ, cái tên mang đầy danh vọng.
...
Thuở xa xưa hoang phế, con người ngu muội vô tri, vậy lấy gì để tranh với Trời, lại lấy gì để ganh với mãnh thú, yêu vật?
Đứng dưới Trời, vốn đã đội Trời trên đầu, sống chung với mãnh thú, luôn phải ngó trông mà đi vòng tránh mặt. Lấy tư thái của kẻ trí lớn, chịu những chuyện như vậy càng phải nuôi trí lớn.
Tổ huấn Nhân tổ có nói:
"Trời vốn nặng, khom lưng, khụy gối, cúi đầu là chuyện tự nhiên.
Khi ngang Trời, xé Trời, chui ra là chuyện tất nhiên.
Coi Trời nhẹ, đạp xuống, đứng trên, là chuyện nghịch thiên."
Tiên đạo từ ý chí của nhân đạo mà sinh, vót ngọn tiên sơn cho nhọn, tu tâm dưỡng tính cho thanh, huy ngọn tiên sơn đâm thủng màn chướng, động thân cử thần nhảy khỏi tù lao.
Nhưng mà...
Muốn đạt đại đạo, khó!
Vậy nên... phải tu.
Tu tiên, nếu dụng tâm tu luyện, thế nhân ai nấy đều thành Tiên thành Phật, vậy căn bản không thể gọi là “Tu”.
Từ khi Tiên Đạo được bắc lối, ngàn năm sau, một đại đạo mới được sinh ra: Đan Đạo.
Khi ấy trên trời có kẻ sửng sốt, có kẻ thì cười phào cho rằng tiểu kỹ phàm nhân, cũng có kẻ gật gù thưởng thức.
Nhân loại vốn có cấu tạo phức tạp hơn thảo vật nhiều. Chính vì vậy, việc trao đổi và câu thông với thiên địa, cây cỏ nếu chỉ xét về việc này có thể coi là thiên phú, vượt xa nhân tộc. Đây là lý do tuổi thọ hay lực sức nhân loại luôn luôn kém xa.
Muốn hơn nó, ắt phải nghiên cứu nó.
Xưa kia, dược liệu được phụ dụng cũng giống như rau dại, trực tiếp ăn sống hay sơ chế qua với lửa, dùng như rau ăn kèm, thô không thể tả được. Ở thời kỳ ấy, có suy nghĩ như vậy cũng được coi là tiến bộ. Nhưng tiến hóa vẫn luôn là xu hướng của sự phát triển, nhiều năm qua đi, con người không tầm ngầm chỉ giậm chân tại chỗ, cũng đã biết nghiền biết dã, lại biết triết biết phơi, biết trưng biết cất, biết lọc biết phối để dùng. Tuy vậy cũng chỉ được một trong mười phần công dụng, đó còn chưa kể tới ảnh hưởng của bã và tạp chất ngầm tồn tại bên trong.
Nó khi ấy gọi là thuốc, mà thuốc luôn có ba phần độc.
Vẫn còn rất thô thiển, không triệt để, khó có thể vượt trội lên khỏi bản chất tục.
Vẫn rất tục!
Không chấp nhận được điều này, một vị dược sư mò mẫm tinh chế, dùng đủ loại thủ pháp dụng tâm nghiên cứu nan đề này. Nhiều người thấy vậy cũng chỉ lắc đầu than tiếc cho hắn. Tu luyện bấy giờ đã khó khăn, thời gian không đặt đúng đường mà lại lâm vào tiểu xảo, nghĩ ra cũng tiếc.
Khuyên nhủ nhiều nhưng khi nào mới có thể nhận ra? Đến khi thọ nguyên cạn, lúc ấy dẫu có rõ ràng ý tốt, sợ rằng đã muộn màng, liệu còn có thể quay đầu lại hay chăng?
Một thiên tài để nhiều người luyến tiếc.
Dần dần, hắn già đi nhiều. Theo thời gian cũng có một số người ủng hộ lão, giúp chút sức lực, thành tựu cũng dẫn hiện ra. Đầu tiên là dược thủy, sau là dược viên.
Không ai biết hắn làm thế nào, không ai biết hắn dụng tâm như thế nào, những thủ pháp của hắn ngày càng tinh tế hơn và khó hiểu hơn.
Một phàm nhân dùng dược liệu và linh khí, cũng với những thủ pháp khó hiểu kỳ diệu ấy đã tạo lên một hỗn hợp. Nó so với bây giờ thì vô cùng thô ráp, lởm chởm, nhưng khi ấy... nó mang trên mình cả một câu truyện dài đầy kì diệu.
Bám vào nó, đầu mới này ngày càng được nhiều người đuổi theo, trải qua thời gian dài miên man nghiên cứu phát triển, sau này cách dùng, công dụng, phương thức của nó vô cùng đa dạng, đa cách.
Có thể nói thế nhân đều mang ơn của kẻ phàm nhân khai sáng kia, hắn gọi là Đan Nhất. Ngày Đan Đạo vào hình, cả thế gian đều loáng thoáng nghe được giọng nói vang lên:
“Lấy họ của ta, thứ này ngày sau gọi là Đan, công đức vạn thế!”
Sau này, hắn được tôn Đan Tổ. Vô số thời đại qua đi, có đổi mới, xóa bỏ hoặc kế thừa, cái tên này cũng chỉ có trong truyền thuyết. Nó mờ nhạt dần, dân gian cũng chỉ coi là huyền huyễn, chả ai biết hắn còn sống hay đ·ã c·hết, hay chỉ là một câu chuyện hư cấu, cố giải thích cho việc đan đạo cổ xưa hình thành như thế nào.
Để nói về Đan, đó là cả một câu chuyện dài kể bao thế hệ, làm sao bằng vài dòng mực đổ lại tả được vạn năm mồ hôi rơi.
...
Cổng trúc cộc kệch, trung niên Bạch Y vẫn đang cúi lễ, hắn đang chờ đợi một kết cục.
“Lần này lão đạo tới đây là bí mật, ngay cả người bên cạnh cũng chẳng mấy ai biết. Các vị rất giỏi, làm sao ngươi biết mà phục chờ?”
Nghe được vậy, xương sống mấy người chợt lạnh như băng. Tới đây, đứng đó, đợi chờ, làm những việc này tất rõ áp lực phải hứng chịu, mọi cơ hội đều đi kèm nguy hiểm. Từ lời lão đạo sĩ, bọn hắn nghe hoàn toàn rõ ý vị: Các người đang theo dõi ta?
Nếu trả lời là phải, kết cục... hẳn là tự hiểu. Nếu là không, vậy tại sao lại rõ phương vị mà chờ nơi này! Dù nói thế nào cũng đã vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Dẫu cho đạo tâm không yếu nhưng đối mặt chỉ với một câu hỏi này lại khiến thân thể không rét mà run. Một câu nói đơn giản lại khiến tâm trí đám người tranh đấu kịch liệt.
Trả lời thế nào? Nói đơn giản thì cũng chỉ hai lựa chọn, nói phức tạp thì còn cần phải nghĩ cho hậu quả thế lực đứng phía sau. Làm sao mà đưa ra đáp án, tưởng là dễ đấy, ấy vậy mà khó quyết được. Nhưng mà gia nghiệp đã kiệt quệ, không mạo hiểm một lần, chỉ thời gian nữa thôi diệt môn chắc cũng không hề xa.
Đã không còn lựa chọn.
Thời gian trước khi quyết định làm việc này, Bạch Y đã suy diễn qua một số quá trình, tâm thái cũng đã chuẩn bị cho mọi kết cục.
Biết trước, không có nghĩa là bước qua. Khi thực sự đối diện, hai từ “áp lực” mới tỏ ra rõ ý nghĩa vốn có của nó.
Bọn hắn giờ đây chẳng khác nào đang đứng trước một vách núi dựng đứng, mây mù áp đỉnh không thể nhìn thấu trời xanh, cũng không cách nào tìm được đường lên đăng đỉnh để tìm kiếm phong cảnh vĩ ngạn. Muốn trở lại, ngoái nhìn sát vách núi lại là lạch nứt hun hút, chỉ chờ bọn họ sẩy chân ngã xuống, nó sẽ kéo họ vào vực sâu vô tận.
Căng thẳng một hồi, vẫn là nên thành thật!
“Tin tức mua được từ Thính Phong Tháp. Nghe nói ngài đến trả nợ cho chủ nhân căn nhà kia. Không, đúng hơn chủ nhân căn nhà kia là hậu thế của người ngài cần trả ơn.”
“Thính Phong Tháp? Ồ, thú vị! Có thể nói tiếp.”
Mấy người đều thở hắt ra một hơi, có vẻ như vị này không muốn tính toán. Lối thoát duy nhất đành phải nhờ thành thật.
“Theo thông tin vãn bối mua được, tổ tiên của hắn sau khi mất đã nhờ ngài chiếu cố hậu thế, sau đó...”
Nói đến đây, Bạch Y toát mồ hôi, không biết có nên tiếp tục hay không. Hắn ngập ngừng nhìn phía đạo nhân như một cách chờ đợi ý muốn.
“Cứ nói tiếp.”
“Sau đó, Thính Phong Tháp phân tích rằng, hắn có quá nhiều hậu đại, mà khi hứa hẹn lại không nói cụ thể. Ngài thì... sợ phiền phức nên chờ tới hôm nay tìm kẻ còn sót lại cuối cùng.”
Nói xong rồi hắn lại khẽ nhìn vẻ mặt của đạo sĩ kia, chỉ thấy lão đạo sĩ vuốt râu cười ha ha:
“Hay cho câu “theo Thính Phong Tháp phân tích” ngươi cũng giỏi đưa đẩy.”
“Vãn bối không giám.”
Trong tình huống này, đẩy cho Thính Phong Tháp là tốt lắm, nếu buông lời bất kính quả thực là không nên. Kẻ thông minh sao có thể đem phiền phức về cho mình. Huống tri hắn cũng tự nhận mình là kẻ thông minh, và hắn đích thực là như vậy.
“Tìm được tới ta, không biết phải duyên hay không, coi như một lần ngoại lệ. Vào nhà rồi nói.”
Đạo sĩ đi trước, đám người cất bước theo sau, kết giới vô hình khẽ tan biến, vỡ nhẹ như bọt biển. Bạch y vã đạo sĩ đối thoại, hai mẹ con nào đó giữ lễ phía xa, đợi bọn họ tiến vào thì Thanh Minh cùng mẹ hắn mới dám tiến tới.
“Nương, có phải ta tới đây là tìm tới những người kia?”
Cái bệnh ngốc nghếch của Thanh Minh được phán rằng vô phương cứu chữa, vậy nên gặp những diệu nhân kia, nó nghi ngờ rằng họ sẽ là những người mà 'mẫu thân đại nhân' muốn tìm.
“Không phải, ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình. Ai mà nghe thấy, ngươi không ngại nhưng nương của ngươi ngại, hiểu chưa! Thật không ngờ gặp được tu Tiên giả nơi này.”
"..."
Nào có phải thấy sang bắt quàng làm họ gì, Thanh Minh thắc mắc chỉ đơn giản là thắc mắc mà thôi, nó cảm thấy ấm ức nhưng vẫn không dám cãi lại gì. Câu chuyện ngốc nghếch nó mang trên mình tựa như một vết ngọ nồi, càng tẩy càng lem. Vậy nên tốt nhất không nên cãi lại làm gì, an phậm làm một đứa trẻ ngoan vẫn là lý tưởng.
“Vào thôi!”
Hai mẹ con tiến vào. Thanh Minh lon ton đi trước, nhòm ngó chung quanh trong khi mẹ hắn chậm hơn, không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì. Có lẽ là về những tu sĩ vừa rồi hay chăng?
Hai mẹ con gặp mấy người dân nơi đây đang rời khỏi khu nhà này, gật gật với họ chào hỏi rồi mới tiến vào. Những người này cũng sợ nhóm Bạch Y kia, nhất là hai thị vệ mặt đầy hung dữ đi cùng.
Trong nhà trúc tràn ngập mùi dược liệu, Diệp dược sư châm chà mời vị đạo sĩ cùng nhóm Bạch Y. Mẹ con Thanh Minh cảm thấy những người này là tầng lớp xa, không dám ngồi mà đứng phía sau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, định thần chờ đợi.
Một số người xin được thuốc tới chào hỏi rồi ra về. Buổi tối trướng khí nhiều, nên về sớm.
Trong nhà chỉ còn lại bọn họ.
“Hàn xá nhỏ bé, trà nước đơn sơ mong các vị đừng chê. Xin hỏi các vị đến là bốc thuốc hay có việc gì?”
Diệp dược sư làm lễ chào hỏi, đồng thời hướng về đạo sĩ và nhóm người Bạch Y, còn về phần mẹ con Thanh Minh có lẽ là do ông nhầm lẫn là đi cùng mà tới. Diệp dược sư nhìn mấy vị khách nhân, tâm tình phức tạp.
“Làm phiền rồi, thực sự là vô tình mà tới, chúng ta xong việc sẽ đi ngay.”
Bạch y không muốn để ý tới Diệp sư, nhưng lại sợ thái độ của mình sẽ gây ảnh hưởng nên có chút khiêm tốn.
“Không sao không sao, người tới là khách.” Lúc này ông lại nhìn về phía đạo sĩ, ánh mắt chờ đợi.
Vị đạo sĩ lại không nói một lời, nhâm nhâm chén trà, hớp một ngụm, nhưng lại hơi dừng lại một chút ở miệng, có lẽ là do khó uống chăng? Ngón tay lão cong nhẹ búng ra một vệt sáng chui thẳng vào mi tâm của Diệp dược sư, xong lại đưa hai bàn tay vào ống đạo bào dưỡng thủ.
Không thể né không thể tránh, cũng không thể kháng cự vệt sáng kia, Diệp dược sư chỉ mong đây không phải ác ý, trong lòng căng thẳng bất định.
Một lượng lớn thông tin tràn vào não hải, ấy vậy lại nhẹ nhàng không phụ tổn như lông ngỗng rơi ao chum.
Bỗng chốc Diệp dược sư ngây người như lâu đến nửa ngày, rồi sửng sốt, rồi ngạc nhiên, hai mắt có chút lệ rồi chuyển vui mừng như điên. Hai tay lão run lên vỗ vỗ má cố chấn tĩnh lại. Quá dễ lý giải, bất kể ai cũng vui mừng thôi. Đám người Bạch Y thấy vậy nổi lên vài tia ghen tị.
Diệp dược sư đã đứng không vứng, hai tay run run. Lão đưa ngón trỏ lau khóe mắt, vô cũng lễ phép hướng về phía lão đạo sĩ: Hai tay dâng trà, ba quỳ chín lạy bái sư rất tùy tiện, không thêm nghi thức phát thệ hay cầu kì của những tiên môn hay làm.
Đạo sĩ gật nhẹ đầu, lúc ấy Diệp sư mới từ từ đứng dậy trong ngợ run. Hít một hơi thật sâu kiềm chế, nhưng vẫn không được, Diệp dược sư nôn nóng, vô cùng nôn nóng, ông ta cất tiếng:
“Sư tôn, hiện tại có thể rời đi luôn. Nơi này... vậy cứ để tùy duyên đi.”
Trung niên Bạch Y nghe vậy ngạc nhiên, xong, chính sự quan trọng, không khỏi khẩn trương nhìn lão đạo sĩ, lời chưa ra miệng đã nhận được vui mừng.
“Chuyện của tiểu bối các ngươi vậy giải quyết luôn ở đây đi, nói ngắn gọn thôi. Lão đạo không còn nhiều thời gian.”
Bạch Y kích động vạn phần, muốn nói lại thôi, hắn cố ghìm lại sóng xô trong lòng rồi đưa ánh mắt về phía mẹ con Thanh Minh.
Hai mẹ con thấy ánh mắt này thoáng cảm thấy có ý, nhưng tới đây là cầu chữa bệnh, đâu thể về không. Hơn nữa chủ nhà còn không lên tiếng, nào có lý khách thay chủ đuổi khách, chủ không nói khách cứ muốn đuổi đi?
Mẹ Thanh Minh thấy không ổn, đành mặc kệ việc của bọn người kia mà xuất một bản bút tích đưa tới, Diệp dược sư cầm lên rồi gật đầu, thầm than thời gian thoi đưa gì đó, than quá khứ oanh tạc rồi lại than con người trưởng thành thật nhanh.
“Thì ra là hắn, cũng lâu rồi. Không ngờ đã có nhi tử lớn từng này.”
“Diệp dược sư, đây là một lưu bút của ngài cùng lời hứa. Hồi còn trẻ phu quân ta đã từng cứu ngài, mong ngài còn nhớ tình cũ mà cho tiểu nhi nhà ta xem qua một chút.”
Nói rồi lão đi tới cầm tay Thanh Minh lên bắt mạch, ánh mắt trầm ngâm, sau đó lại kiểm tra chi li từng bộ phận một. Lão lấy hai tay vành mắt Thanh Minh lên, bốn mắt to nhỏ lố trố nhìn nhau. Điều này làm Diệp sư cũng cảm thấy nhóc này không hợp thói thường.
Cớ gì khắm mắt ngươi mà cứ trố lên nhìn ta chi?
Bỏ đi ánh mắt Thanh Minh, Diệp sư sau lại lật vành tai, gõ gõ đầu gối, vỗ vỗ cái bụng dưới, lại lẩm nhẩm mấy pháp quyết, ngón tay điểm mi tâm mà cau mày suy tư. Lão vừa rồi đã quan sát nội thể Thanh Minh một lượt.
“Việc ai nấy làm, các người đừng quá câu nệ tiểu tiết.” Lão đạo sĩ nói với Bạch Y, thừa hiểu e dè của họ, cũng cảm nhận được một chút sát ý lão coi là không đáng có.
“Là vãn bối tiểu nhân rồi.”
Nói rồi y lấy ra một viên châu màu tím nhẹ, trong có đồ án và tinh đấu như ẩn như hiện lưu chuyển quanh quanh. Viên châu nằm gọn vừa đủ bàn tay, quang mang khi gần khi xa, tựa tàn lửa trong đêm gió, bập bùng dạ vũ.
“Đây là tổ tiên vãn bối truyền lại, không rõ lai lịch, rất nhiều lần muốn khai phá nhưng không thành. Cơ duyên xảo hợp biết đây là thủ pháp của ngài, Uẩn Trí Đan. Chỉ mong hữu duyên.”
Nói là đan nhưng nhìn kiểu gì cũng như châu như ngọc, khó mà hiểu được.
Viên đan thoáng mất đột ngột như phân giải, lại hiện lên trong tay lão đạo sĩ một cách bất ngờ. Ông soi xét một lượt, tung nó lên không trung.
Một đồ án bao phủ lấy viên đan chợt lóe lên xong vụt tắt, tựa như một cái chớp mắt của thiếu nữ hoài xuân.
Một cái chớp mắt, phảng phất vĩnh hằng.
“Các ngươi tự mình xem đi.”
Không gian như tối lại như muốn thối lui về sau, tựa cam chịu làm nền cho những tia sáng huyền diệu đang tỏa phát.