Chương 102: Tiên nhân - hồng trần
Ba người Vấn Tử Mẫn theo đuôi đoàn người Vĩnh Tiểu Vinh đi tới kiếm sơn, ngay khi chân ướt chân ráo chưa kịp vào đâu, một đoàn uy áp đáng sợ độ bộ lên tất cả bọn họ. Uy tới trước, người tới sau, một vị cường giả kéo theo quang mang như hắc thiểm lao vào giữa đám người. Nương theo đó, một đoàn sóng xung kích chấn động tứ phía ùn ùn lao ra như đại sơn sập biển.
“Mạnh quá!”
Thanh Minh hạ người xuống, dùng một thế trung bình tấn chống đỡ luồng sóng xung kích kia, nhưng với tu vi tẹo teo của hắn nào có thể kháng cự được với ngần ấy sức mạnh, vậy nên chuyện hắn văng đi thật xa là hợp tình hợp lý. Yên Hưu Lộc thì chẳng đáng nói, còn Vấn Tử Mẫn có tu vi chẳng khác hắn bao nhiêu thì có gì mong chờ, cho nên kết quả của hai nhười này cũng không quá khó đoán, tất nhiên là văng mạnh đi xa.
Âm thanh là thứ truyền trong không khí, vậy nên một đạo âm thống giận nào đó không thể vỡ toang bởi luồng xung kích cường bạo kia.
“Ai? Là ai… Là ai làm muội muội ta ra nông nỗi này.” Một nam tử quỳ gục trước cáng của Nghiêm Mộ Uyển, ôm nàng vào lòng rống lên oán giận.
Vĩnh Thiếu Vinh ho lên khụ khụ, hắn và vài người bạn có tu vi nằm tại Ngưng Sương thế mà cũng khó có thể chịu được luồng uy áp vừa rồi, nghe tiếng nam tử kia gào rống, Vĩnh Thiếu Vinh quỳ gục trên đất nhọc lòng nói lên:
“Là… Là bọn ta cứu lệnh muội trên đường, không phải kẻ thù. Hỏi nàng, chính ta cấp thuốc và chiếu cố nàng dọc đường.”
Tít phía xa, Yên Hưu Lộc cùng Vấn Tử Mẫn đã đỡ nhau đứng dậy. Thanh Minh thấy cảnh này bèn thở dài một hơi hạ đi lo lắng, tay phải rời khỏi cần câu, tay trái xốc lại cuộn trục sau lưng cho chắc chắn. Hắn đem ánh nhìn qua giao hội với Vấn Tử Mẫn.
“Đi thôi, hoa huệ này không nhận được, chỉ có thể từ xa thưởng thức.” Vấn Tử Mẫn vén ngọn tóc nói.
Phía bên này, nghe những lời tường thuật từ nhóm người Vĩnh Thiếu Vinh, vị đại huynh Nghiêm Mộ Uyển nào lại vô lý tới mức phát ra uy áp với ân nhân nữa, chẳng qua vẫn phải hỏi ngược lại cho chắc ăn.
“Muội, bọn họ cưu mang ngươi dọc đường?”
Thiếu nữ nằm trong vòng tay ca ca khóc thút thít, bao nhiêu thống khổ câm nín dọc đường ào ào tuôn ra. Nghe được hỏi như vậy, nàng xụt xịt gật đầu. Thấy muội muội mình xác nhận như thế, uy áp theo đó triệt để biến mất.
“Đúng, họ có trợ giúp rất nhiều. Khụ… khụ, nhưng thật ra… khụ khụ…”
Thấy nàng khó nhọc cất lời, Vĩnh Thiếu Vinh lại nói chen ngang:
“Đầu tiên là có ba vị tán tu phát hiện ra lệnh muội, thấy vậy, ta không tiếc hy sinh hai bình dược vật cuối cùng, còn trậm trễ rất nhiều thời gian chiếu cố nàng dọc đường.”
“Thật?” Nam tử nghi hoặc chưa tin vội, bèn hỏi lại muội muội mình.
Lời trần thuật của Vĩnh Thiếu Vinh quả thực là thật, Nghiêm Mộ Uyển không cảm thấy sai ở đâu, nhưng nàng thấy khó chịu.
Nhìn ba bóng lưng đã khuất mắt, nàng không hiểu được tại sao ngực trái lại khó chịu đến vậy.
Phải chăng là viết kiếm kia?
“Ca… thật ra…”
“… Mà thôi đi.”
Nàng không buồn cất lời nữa, gục lịm trong ngực nam tử.
Thiên địa tuy rộng, nhưng trên cao lại ít chỗ dừng chân.
Vậy nên thế giới hẹp lắm, đỉnh phong ắt gặp lại.
Yên Hưu Lộc, Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn đã rời đi xa. Họ chọn một đoạn suối vắng, bắt đầu ngược dòng leo lên.
Tầng ba của kiếm sơn có ngàn mạch Tẩy Kiếm Khê, mỗi mạch rộng tới cả trăm trượng, dài tới mười dặm đường.
“Đạo tâm ngươi rất yếu, không biết vì sao, ta không giải thích được.”
Thanh Minh nhìn Yên Hưu Lộc nặng nhọc leo lên từng bước phía trước, khó hiểu thốt lên.
Nói là khó nhọc quả thực là nói quá, chẳng qua đem so tốc độ thì chậm hơn Thanh Minh nhiều. Mọi sự so sánh đều là khập khiễng, Vấn Tử Mẫn lên lời động viên:
“Sau vài chuyện đã khá hơn rất nhiều. Lịch luyện nhiều là được.”
Nghe tới lịch luyện, Yên Hưu Lộc lại tiếp tục suy nghĩ về chuyện ban nãy. Hắn đang thử lý giải, nhưng không biết đã tới tận tường hay chưa, đại khái là thế này.
Nghiêm Mộ Uyển thân phận tôn quý. Nhìn khí chất cùng cách nàng biểu hiện hoàn toàn có thể đoán ra được, chưa kể nàng mang theo viên đan dược bất phàm kia. Gia tộc nàng có độ cao, vậy nên nghi kị rất nhiều.
Ba người thân cô thế cô, xuất thân lại không rõ ràng, kể cả có cứu nàng, nhưng ở trong mắt người khác, có thể có mục đích khác. Hoặc là thật, hoặc là vì tiền tài danh vọng, hoặc là cứu nàng là một kế hoạch được lên sẵn từ trước.
Điều này càng dễ khẳng định hơn khi vị ca ca kia của nàng nổi nóng thổi bay tất cả mọi người, lại dò hỏi thật giả nghi kị xung quanh.
Các cụ có dạy, không thể c·ướp thức ăn từ miệng hổ. Ba người, kể cả Vấn Tử Mẫn thực ra tu vi rất yếu, nói là cạn đáy cũng không hề sai. Từ khi bước vào Tiên Mộ vẫn chưa đụng chạm một cuộc giao phong nào quả thực là may mắn.
Lại nói về chuyện thức ăn và miệng hổ, nhóm hai mươi người từ các tông phái kia không hề yếu, nhất là Vĩnh Thiếu Vĩnh, có tiếng nói ắt có tu vi. Vậy nên để tránh xung đột không cần thiết về việc phân chia lợi ích, hoặc là việc Vĩnh Thiếu Vinh thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân, tránh đi là điều tốt.
Không được thêm, nhưng không mất gì cả. Tất cả hòa không, nhưng lại lãi một người sống.
Cứ nghĩ cứu người lại tiềm ẩn quá nhiều rủi ro, Yên Hưu Lộc không tưởng được việc đơn giản mà lại phức tạp như vậy. Mạch não liên thông tới điểm này, bước chân Yên Hưu Lộc lại thêm vững vàng, miệng thở dài một câu thâm thúy:
“Ài, hồng nhan họa thủy mà.”
Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn đưa mắt nhìn nhau, không biết Yên Hưu Lộc đang tự bổ não ra vấn đề gì rồi.
“Đạo là đường, tâm chỉ hướng. Dù ngươi có lạc lối, chỉ cần ý niệm ban đầu trong tâm không tắt, dù trong bóng tối cô quạnh, ngươi vẫn tìm được hướng đi cho mình.”
Yên Hưu Lộc bước chân hơi chậm, hỏi lại.
“Vậy nếu khi nguội lạnh thì sao?”
“Vậy sống làm gì? Ta biết ngươi định hỏi lại điều gì. Ngươi muốn nhắc tới những người gọi là thả lỏng, hay gọi là ẩn thế hoặc là những người nhàn nhạ không có chí tiến lên, đúng chứ?” Thanh Minh cười nói.
“Đúng.”
“Thật ra họ có đó, chẳng qua quá khác biết mà thôi, khác biệt tới mức ngươi không nghĩ ra nổi. Nói thế nào nhỉ...?”
Nghĩ một lát, Thanh Minh nói tiếp:
“Tựa nam nhân cưới mỹ nữ, mạc định ngươi sẽ đánh giá rằng ham muốn sắc đẹp. Tựa như hoa khôi cưới phú ông, ngay lập tức trong đầu óc ngươi sẽ nảy ra ba chữ “vì tiền tài”. Hoặc ngay việc cha mẹ đính hôn ước cho con cái, ngay lập tức trong đầu ngươi sẽ phán xét không hạnh phúc, hôn nhân chính trị. Ngươi bị “thường tình” dẫn hướng.”
Yên Hưu Lộc nghe nửa hiểu nửa không, nhưng những vấn đề trên không phải là thứ hắn đau đáu nhất. Suy tư một hồi, hắn từ trong nhập định lên tiếng hỏi Thanh Minh.
“Đệ tử có ba vấn đề, không biết liệu đã bị “thường tình” dẫn hướng hay chưa.”
Thanh Minh cười sảng khoái: “Cứ việc nói.”
“Điều thứ nhất hôm ấy sư phụ đã giải đáp, đó là vấn đề chính – ma. Vấn đề thứ hai đệ tử muốn hỏi đó là Tiên nhân – hồng trần.”
Thanh Minh nghe vậy tạm thời không nói gì, chỉ cười trừ lắc đầu bước đi trong im lặng. Nghĩ thấy Yên Hưu Lộc có dấu hiệu tố linh thai khi trước, vậy ông cháu hỏi những chuyện này cũng bình thường thôi.
Một hồi, cước bộ Yên Hưu Lộc đã khó khăn hơn, Thanh Minh khi này mới lên tiếng hỏi.
“Yên gia ngày trước làm chuyện gì với ngươi, ta không quá rõ. Chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi muốn quay về báo thù?”
"Báo thù" nhắc tới hai từ áy ắt là chuyện lớn, nhưng Yên Hưu Lộc không do dự, trực tiếp trả lời.
“Không. Là do ta thực sự yếu kém, không trách gia tộc và tộc nhân. Ức h·iếp thì có, nhưng phụ mẫu đ·ã c·hết, đệ tử với Yên gia gần như đã mỗi bên một ngả. Thù oán trước đó với gia chủ…”
Thở dài, hắn nói tiếp: “…Vậy thì thôi đi.”
Thanh Minh không lường trước được sẽ nhận được câu trả lời chuẩn sách giáo khoa như vậy, nhưng cũng không ngạc nhiên. Đợi Yên Hưu Lộc ổn định, hắn nói.
“Ta lại khác ngươi nhiều lắm.”
Đưa tay ra sau ót gối đầu, Thanh Minh nhìn kiếm sơn trên cao, nói tiếp.
“Với ta, ơn có thể quên, nhưng thù nhất định phải báo.”
Câu này khá hay, Vấn Tử Mẫn đem ánh mắt lấp lóe quay lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt non nớt mới mười ba tuổi của Thanh Minh.