Chương 23: Sát thê chứng đạo
Không có kiệu chín người khiêng rước vào cửa lớn, không có nhạc pháo gần xa, không có miếng trầu mời già, trái ngọt mời trẻ, không người chứng kiến, chỉ hai người biết rõ là đủ. Qua một vài nghi thức đơn giản nhưng không thể thiếu, vậy là lễ cười của hai vợ chồng nhỏ chính thức xong xuôi.
Nói trống vắng xét cho cùng vẫn là không chính xác, thực ra cũng có người chứng kiến đấy, chẳng qua của nợ "meo meo" bị hai người coi thành không khí rồi. Ngày trọng đại như vậy diễn ra, nó đội gió đội mưa hớt hải từ xa chạy về, thế mà chẳng có ai tay bắt mặt mừng mời ăn miếng trầu hay rót cho chén rượu. Cảm giác thành cái đuôi thừa ve vẩy, cũng may không có khách nhân, một mình nó đánh chén nhiều đồ ăn như vậy cũng được ăn ủi phần nào.
“Đêm nay, ta lại phải quên rồi. Ban nãy vừa mới thành thân, giờ lại quên hết tất cả.” Băng Linh thở dài, nửa buồn nửa vui.
Đôi mắt ngây thơ ngày nào giờ đã biết ưu sầu vì tình vì ái, cô thiếu nữ vuốt ve khuôn mặt tướng công của mình, ngọt ngào nói:
“Xin lỗi nhé, giờ ta rất yếu, không cho ngươi một nương tử trọn vẹn rồi.”
Thiếu niên ngờ ngợ như chẳng hiểu rõ ý tứ của lời xin lỗi này, tuy vẫn hắn vẫn áp má vào tay nàng, ấp áp nói:
“Không sao, muội nên dành lo lắng cho buổi tối hôm này vẫn là tốt hơn. Băng Linh mau chóng khỏe lên là mọi người cùng vui rồi.”
Nhìn nhau một hồi nỉ non tranh thủ, người ta nói "đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng" vậy mà giời đây thời gian lại không cho phép, tàn nhẫn chia lìa đêm hoa trúc. Nghĩ đến thời điểm này lẽ ra việc cưới xin vẫn không nên diễn ra, dẫu vậy, Liên sở dĩ chấp nhận chuyện thành thân cũng vì kế hoạch của hắn. Liên muốn hai chuyện gộp vào làm một, cùng diễn ra trong một khoảng khắc.
Nhìn Băng Linh trong ngực, hắn hỏi:
“Băng Linh! Ngươi có để ý, tu vi của mình càng mạnh, bài xích càng cao không?”
Thiếu nữ nghe hỏi mới thôi dùng ngón tay chơi đùa ngọn tót, nhưng dù vậy nàng vẫn trả lời qua loa:
“Ân? Đúng thật là chưa để ý bao giờ. Nhưng ngẫm lại có vẻ là đúng.”
Liên nhận được câu trả lời hợp lý, bèn đưa ra đề nghị:
“Có thể thử tản công xem, hoặc vụt một thân tu vi nhảy ra ngũ hành. Nói chung năng lượng của cái vòng luân hãm luẩn quẩn kia có lẽ là lấy từ chính ngươi. Ngươi càng mạnh, nó càng mạnh.”
“Rất khó, nhảy ra ngũ hành tức là thành tiên nhận đạo. Nhưng mà sau mỗi lần, tu vi của muội đều bị tản ra hết, mười năm phi thăng, căn bản là không tồn tại. Còn về tản công không tu luyện, sau này có thể thử.”
“Ta cũng cho là vậy, nhưng lại có một vài suy đoán lớn mật. Lỡ như tu vi suốt bao năm của ngươi không biến mất, lỡ như luân hãm dừng lại, hồn lực suốt bao năm được trả về, lỡ như toàn bộ là ai đó sắp đặt, lỡ như ngươi thực ra…” Nói tới đây, chính hắn cũng không dám nghĩ nữa, miệng lắp bắp không biết làm sao cho phải.
Băng Linh ngoái nhìn, thấy hắn như vậy bèn mỉm cười, nhưng sau đó nàng chợt hốt hoảng, sâu trong lòng tự dựng rấy lên một cỗ bất an. Theo những gì nàng viết lách bao năm nay trong quyển sổ nhỏ, vào ngày này, hắn chỉ lặng im nắm tay nàng cùng nhau chờ tới sáng, nhưng hôm nay hắn nói quá nhiều.
Dường như là một sự dặn dò trước khi đi xa?
Liên thấy thiếu nữ im lặng cũng rơi vào trầm tư. Hôm nay là giới hạn của hắn, cũng là giới hạn của Băng Linh.
Cũng một ngày này, thiếu niên quyết định nhắm mắt đánh cược.
Tự tin là một phần biểu hiện của chiến thắng. Chưa làm mà đã nghĩ không làm được, đó chính là thua tại chiến trường tâm lý rồi. Mà kể từ khi nghĩ rằng không làm được, từ ấy lại có xu hướng không muốn làm, vậy vĩnh viễn sẽ không làm, lấy đâu ra thành công?
Nhưng cũng rất liều lĩnh.
Cược, chính là lấy ít thắng nhiều, còn lấy nhiều mà thắng ít, vậy còn đi cược làm gì nữa.
Ván cược này là ván cược lớn nhất trong suốt đời hai người. Thất bại, hắn biến mất, Băng Linh biến mất. Thành công, hắn vẫn phải biến mất...
Nhưng nếu không thử, hắn sẽ nuối tiếc. Đây là cơ hội cuối cùng rồi, cho dù hắn và Băng Linh đều phải c·hết, nhưng đã cố gắng, hắn cũng không hối hận.
Cảm nhận được một tia hàn khí rất nhỏ đang cựa quậy trong cơ thể thiếu nữ, Liên biết đã không còn nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ những thứ nhỏ nhặt, bèn ân cần dặn dò:
“Có một ngày, hãy thử ngẫm lại những lời ta vừa nói, hoặc phát triển những suy đoán đó thêm xem sao, ngươi tùy ý mà làm.” Ngưng một chút, hắn lại nói tiếp: “Cứ yên tâm, ta sẽ luôn cạnh bên ngươi. Đây là một lời hứa.”
“Ừm.” Băng Linh gật nhẹ, nàng từ hõm vai thiếu niên rời ra, nằm tới bên giường.
Ánh mắt đang lim dim muốn chìm xuống, bỗng nàng lấy hết khí lực kháng cự lại, sợ hãi dâng trào khó hiểu.
“Ngươi...”
"...làm gì vậy?"
Nàng để tay lên ngực, rất ấm mà không hề thấy lạnh lẽo.
Một con dao găm đã cắm sâu vào trong lồng ngực cô tân nương mới lớn, dòng máu đào ấm áp từ ngực tràn ra xung đột với hàn quang, loang lổ như hỗn độn.
Nhìn khuôn mặt mỉm cười phía trước, nàng rất muốn hỏi một câu "Vì sao?"
Nhưng mà xót xa thay, thiếu nữ ngày đầu trở thành tiểu nương tử này lại không thể mở miệng, sức lực không còn rồi.
Hắn và nàng, hiểu nhau rất rõ. Tâm ý tương liên, hắn biết nàng đang nghĩ gì, bèn nói:
“Ngươi không tự cảm thấy, mình rất bất phàm ư? Người khác tốn công tu luyện để đạt trường sinh, còn ngươi vốn đã trường sinh. Người khác tốn công nhảy ra ngũ hành, ngươi là người gần ngũ hành nhất, nói khó nói dễ đều có thể nhảy ra.”
Nói đến đây, điệu cười của hắn bỗng trở nên xa lạ vô cùng, phu quân của cô thiếu nữ bèn mở miệng cao cao tại thượng nói:
“Dựa vào đó, nếu ta đoán không sai, ngươi là người thuận với Đạo, có thể gọi là Đạo Tử. Giúp ngươi nhảy ra vòng tuần hồi này, ta có thể dựa vào đó nhảy ra ngũ hành thành Tiên, mà t·ử v·ong có lẽ cũng tính đi là một con đường đi. Tất cả tu vi bao năm qua của ngươi quá khổng lồ, ngươi không biết sao? Ta muốn có được toàn bộ nó. Nên là, yên tâm… c·hết đi.”
"Sát thê chứng đạo, một bút vẽ hai. Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ thành công, không phụ lòng ngươi, nương tử yêu dấu của ta."
Hải Băng Hư Linh hoảng sợ tới cực điểm, đôi mắt linh động ngày nào giờ đã hoảng hốt chẳng thể chấn định. Tu vi ư? Cái gì mà Đạo ư? Kỳ thực nếu hắn muốn gì từ nàng, nếu có cách thực hiện nàng cũng cho hắn mọi thứ, đâu phải nhất thiết như thế này? Kỳ thực nàng không hiểu nổi!
Sát thê chứng đạo!
Duy chỉ khi mấy chữ này được chính miệng hắn nói ra, lòng nàng mới triệt để c·hết đi. Thì ra nàng chống đỡ bấy giờ chỉ để nhận được bốn chữ "sát thê chứng đạo" này.
Băng Linh chợt cảm nhận được thời điểm mình sinh ra, chợt cảm nhận suốt bao năm thắng đằng đãng tồn tại, chợt cảm nhận bao đau thương suốt thời gian ấy, đem tất cả chúng gói gém lại cũng không bằng một khắc này.
Bàng hoàng, uất ức, lạc lõng trong một khắc này.
Sát... thê... chứng... đạo. Bốn chữ sao mà xót xa.
Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa tuyết, dẫu vậy vẫn không ảnh hưởng tới căn động này.
Ngực làng tựa như động băng này vậy, vừa rỗng vừa lạnh.
Máu từ khóe môi khiến Băng Linh rất kiều diễm, vậy mà phu quân của nàng chẳng hề tỏ ra thương tiếc mảy may. Vậy mà Băng Linh vẫn nhìn hắn, đắng chát nhìn hắn.
Bên trong, tâm tình của nàng lúc dâng mạnh tới đỉnh, lúc chìm sâu xuống đáy, dao động không ngừng. Bên ngoài, nương theo đạo v·ết t·hương khai mở, một luồng linh khí xồng xộc đâu đó tràn vào cơ thể Băng Linh.
Trong ngoài hai phía ập tới, giờ đây nàng muốn tỉnh táo lên cũng là cực kỳ khó khăn, ý thức dần lâm vào mơ hồ, cảm giác cả cơ thể nhỏ nhoi và linh hồn yếu đuối này đều sắp bạp tẩu tới nơi. Nhưng cho dù là vậy, nó cũng không là gì so với trái tim nàng giờ đây.
Sốc!
Và rất đau!
Băng Linh mất đi ý thức.
“Yên tâm ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn.” Thiếu niên nở một nụ cười nhạt, thở dài.
Cả người Liên tỏa ra ánh hồ quang ấm áp, linh lực cuồn cuộn không ngừng từ trong khí hải tràn ra khỏi cơ thể. Giờ đây, hắn có thể là một đóa kim liên ban phước sinh mệnh, hoặc có thể là một vầng mặt trời nhỏ dẫn lối tối tăm, hoặc cũng có thể tựa như một con đom đóm dạ vũ đêm vô nguyệt.
Liên cũng chẳng biết mình là gì nữa, hắn chỉ biết phải đem tất cả những gì mình có truyền tới cơ thể xinh đẹp nằm kia.
Quán đỉnh!
Hai người đối diện nhau mà trái ngược đến lạ, một người đã mất ý thức rơm rớm nước mắt một người tỉnh táo ấm áp cười nhạt. Cả vạn ngôn ngữ giờ đây muốn nói, nhưng đều nén tại trong tim.
Hài... tình một chữ, khổ chi?
Gạt đi tình cảm, đem lý trí đến xét, kỳ thực thiếu niên vẫn muốn làm một chuyện duy nhất, đó là quán đỉnh như bây giờ, cùng với lấy t·ử v·ong của chính hắn đổi lấy sinh cơ cho Băng Linh, khổ nỗi Liên lại sợ tác dụng vẫn như trước, không được bao nhiêu.
Vậy nên hắn đem tình ra cược, ở phút cuối trực tiếp thay đổi kế hoạch của mình. Đó là lý do hắn đồng ý thành hôn vội vã như vậy, tất cả để hoàn thành một câu nói "sát thê chứng đạo" kia.
Vô luận Băng Linh có sống hay không, hắn đều phải biến mất. Liên suy nghĩ tới trường hợp Băng Linh còn sống, vậy nàng sẽ cảm thấy tội lỗi và cô đơn lắm khi phải nhờ tới tính mạng của chính hắn đổi tới, vậy sao không dùng phương pháp máu chó này tới chấm dứt thống khổ dày vò.
Để nàng đau một chút là được, không cần bứt dứt cả đời.
Hắn đi nhiều nơi, nghe nhiều chuyện. Cũng nghe được vài sự tích, vài lời gió có kể rằng có người trùng sinh nhờ hận thù kiểu này. Đây là một phương án tăng thêm độ chắc chắn của hắn. Dù ít dù nhiều, cứ thêm được là tốt. Nhờ vào đó, hắn kích thích tinh thần nàng, khiến thần hồn xảy ra dao động ở trái thái đảo cực liên hồi, tiếp đến lại cung cấp linh lực cho nó để chính nó có đủ năng lượng chặt gãy vòng tròn.
Hắn biết, cổng luân hồi có một họa ảnh Kim Liên, là họa tiết do tự nhiên hình thành, không phải ai bố trí phác họa.
Lấy hỏa nộ từ chính Băng Linh với hắn để triết hỏa dục, lấy thân Tuyết Liên của hắn trung hòa dẫn tới việc trùng sinh.
Mong rằng thành công!
“Tạm biết.” Một chút khí lực còn sót lại yếu ớt, Liên trao cho nàng nụ hôn cuối cùng rồi tan biến.
Căn phòng nhỏ lóe sáng lên rồi vụt tắt, tất cả chìm vào trong màn đêm yên tĩnh. Không ai biết trong phòng có một nữ nhân đang ngủ, khóe mi ướt át, trong tay nắm chặt lấy một nụ hoa sen.
Thất bại rồi ư?
Không thành công cũng được, ít ra đây là tất cả hắn có.
…
Quen thuộc quá, nhưng đây là đâu, và… ta là ai?
Mới lấy lại một tia nhận thức, nó đã bị bài xích. Cả thế giới bài xích.
Đại địa nói, ngươi không nên ở đây. Đại thiên nói, ngươi nên bị tiêu tán. Đại nhật nói, ngươi không nên tồn tại như thế này,... Có quá nhiều thứ xa lánh nó.
Đại nhật trói lóa làm nó đau nhức, rất đau nhức.
Thì ra nó là một linh hồn không trọn vẹn.
Một thứ gì đó muốn nuốt chửng nó, đưa nó đi. Nhưng nó có cảm giác rất lưu luyến, một thứ gì đó khiến nó cảm thấy không nỡ vứt bỏ. Nhưng thứ gì khiến nó như vậy?
Không được, nó đang bị kéo đi, nó đang thật bị khu trục rồi. Nhưng luyến tiếc kia là gì, nó muốn thấy, cực kỳ muốn thấy, nó bây giờ mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Tại sao cứ bức ép nó, cứ cưỡng chế nó. Nó đâu làm gì sai?
Nó oán ức, nó muốn nghịch hành, nó muốn tự chủ.
Lệ quỷ hình thành!
Cứ thế theo thời gian trôi, nó không ngừng làm những thứ điên rồ, không ngừng tìm kiếm, không ngừng phát triển. Nhiều kẻ cho rằng nó chấp mê bất ngộ chuyện quỷ đạo phi tiên, nhưng thực ra, nó là đang tìm kiếm cái luyến tiếc kia.
Thời gian rất lâu, bỗng một ngày nó nhớ được cái gì đó. Một ngày này cũng là ngày nó cảm thấy giới hạn linh hồn đã cực hạn, không đi sẽ vĩnh viễn tan biến, triệt để t·ử v·ong, không nhập luân hồi.
Nó bày kế diệt Kim Ô, trộm đi thần tính, tính toán hết thảy thẳng cho tới khi b·ị b·ắt. Nó cũng tính toán không muốn rơi vào tay kẻ gọi là Đại Nhật Thánh Vương.
Nó là có gia đình, có người thân, nó nhận ra được điều đó. Nó biết cần phải quay về, nếu không t·ử v·ong sẽ ập tới.
Đúng vậy, phải quay về, nó không hề cô đơn.
Và nó cũng không hề nuối tiếc, dù cho hết thảy có ra sao đi nữa.
Nó có cuộc sống của riêng nó, không phải thế giới này.
Phải buông bỏ tất cả thôi.
Dù sao đều đ·ã c·hết.