Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tranh Minh

Chương 104: Ta sắp thi chứng chỉ Tiếng Anh, đạo hữu đi qua mượn chút khí vận




Chương 104: Ta sắp thi chứng chỉ Tiếng Anh, đạo hữu đi qua mượn chút khí vận

Mộ Dung Yên Nhiên nhìn hai người đối diện, tự dưng bật cười mỉa mai.

“Này giờ diễn trò, vậy mà vẫn không có thêm ai tới. Như vậy cũng tốt, ta mệt rồi.”

Khi vị nữ tử xinh đẹp này hết lời cũng là lúc sắc mặt hai kẻ đối diện biến đổi. Yên ắng như một ngọn núi, chẳng biết từ lúc nào một thiếu niên đã sừng sững sau lưng Diệm Ngọc và Dương Công Thiên, hậu tâm hai người bị khóa chặt không rời bởi kẻ lạ mặt này.

“Thì ra là Hứa Kim Tuyền, công pháp Quỷ điện quả thực ly kỳ.” Dương Công Thiên hơi bất ngờ, mở miệng khen.

Diệm Ngọc thì khác, hắn chẳng thèm quay lại mà cười ha ha:

"Thì ra lập bẫy dụ chúng ta sao? Mộ Dung gia và đồng minh Quỷ Điện?"

Thương thế tỷ muộn Mộ Dung gia bỗng chốc không có nặng như biểu hiện. Những đạo văn tự hoàng kim bắt đầu từ hư không xuất hiện bao phủ lấy hai nàng, gây ra một luồng chấn động nhỏ mát mẻ như sóng biển ngày xuân.

“Tu vi ngang ngửa, nhưng thế trận này là hai đánh ba.”

Không thêm một lời dư thừa, từng đạo văn tự hoàng kim bắt đầu cháy rực lên như hoàng hôn tháng tám, không gian vặn vẹo không ngừng, tựa hồ không chịu nổi nhiệt. Đại chiêu súc thế, tỷ muội Mộ Dung cùng với Hứa Kim Tuyền lao nhanh về phía hai nam tử, hình thành một thế gọng kìm kẹp chặt.

Dương Công Thiên không dám chủ quan, đưa bàn tay vuốt dọc thân Chiếu Thiên Kiếm. Kiếm nhận máu lóe lên một luồng huyết quang, hừng hực như thái dương không tàn.

Cùng động, hai ma trảo Diễm Ngọc bọc trong hắc khí, móng vuốt ma sát với nhau tạo thành những đoàn hoa lửa. Ngay lập tức, hắn vẩy tay tựa hắc thiểm phá thiên, nhấc lên một trận cuồng sát như gió tuyết Bắc vực, lạnh tới thấu xương, đồng thời cũng âm u vô cùng.

Đông!

Âm thanh va đập kéo dài như oanh ca cốc vắng, đạo thiên hỏa của Mộ Dung Hoa vậy mà lại bị một kiếm của Dương Công Thiên cản lại, chẳng hiểu sao vừa vặn như in.

Chiêu phá, chiêu lại đổi. Những đạo văn tự bỗng chốc vỡ nát như tương văng ra tứ phía. Khi mà tưởng chừng sắp lụi tàn, bỗng chốc chúng lại rực lên như Phượng hoàng trùng sinh, tất cả liên kết lại với nhau hình thành một bức rèm đính cườm châu, vừa hay vây lấy Dương Công Thiên và Diệm Ngọc một cách trọn vẹn.

Bất chợt bị vây lại, khi mà đối sách vẫn chưa kịp nghĩ ra thì Dương Công Thiên và Diệm Ngọc lại bị những đoàn hỏa diễm quanh thân Mộ Dung Yên Nhiên lao tới, t·ấn c·ông chớp nhoáng. Những đoàn hỏa diễm này vừa vượt qua lồng giam văn tự, như được chú ngữ, chúng lại đột ngột biến thành một con chu tước sáng rực, hót lên một tiếng lanh lảnh vọng tận cửu tiêu.

Chu tước hình thành quá nhanh, lại quá gần, Diệm Ngọc không kịp ứng biến, cũng may hắn vẫn đủ nhanh nhậy cào ra một vuốt cứng đối cứng.

Ba luồng ma vuốt sắc lạnh như ba lưỡi đao vù vù bay đi chém xuyên qua hỏa diệm chu tước. Như được trùng sinh, những vết rách ngay lập tức liền lại như mới, chu tước mang theo hỏa diệm nóng dát bức tốc đánh về phía hai người.

Cùng lúc ấy, thế công của Hứa Kim Tuyền từ phía sau đã đánh tới. Trên trán hắn, hai chiếc sừng sắc nhọn như răng hổ mọc ra, những hoa văn quỷ dị ẩn ẩn hiện hiện trên cặp sừng bỗng chốc sáng rực.

Hai mắt Hứa Kim Tuyền xám lại, con ngươi thay thế bằng màu đỏ đặc trưng. Cánh tay hắn bắt đầu mọc những gai nhọn ly ty, nở nang lên trông thấy, ẩn ẩn một thứ sức mạnh không tưởng. Đáng sợ hơn, từng dòng năng lượng từ đâu đó bắt đầu quán chú quanh thân thể Hứa Kim Tuyền, quỷ khí tà dị vờn quanh làm thân thể hắn như mờ ảo trong thiên địa.

G-rào~!

Một đại quyền mang theo cuồng phong rít gào, mạnh mẽ như mãnh thú nện thẳng vào mặt Dương Công Thiên. Ba chiếc răng cửa theo máu và nước bọt văng ra, hai mắt hắn tối sầm lại, khuôn mặt vặn vẹo như một cục kẹo dẻo bị nhào nặn không ngừng.

Ngay cả khi cự quyền đã hết lực thu lại, trên mặt hắn vẫn nổi lên từng tầng sóng thịt dao động mãnh liệt, làn da đã nứt toạc ra tạo thành những tia chớp máu.

Chiêu ra quá nhanh, lại quá mạnh, tới giờ Dương Công Thiên mới ý thức được đã chúng chiêu, lửa giận công tâm theo linh nguyên ào ào rót vào Chiếu Thiên Kiếm. Kiếm nhận linh nguyên ngay lập tức biến đổi thành linh khí, Dương Công Thiên phá vỡ bức màn, vẽ lên một vầng hào quang rộng tới mười trượng trên không.

“Là kiếm kỹ Thái Dương Vĩnh Cửu! Hứa huynh, mau lùi.”



Không cần nhắc nhở Hứa Kim Tuyền cũng biết phải lui, hắn nhanh chóng bật lùi ra sau tới mười trượng rồi thu những tia quỷ khí lại, đặc quánh như một khối mây đen ngày giông bão, kín kẽ ngăn mọi hào quang của thái dương cao cao tại thượng.

Nhân lúc tỷ muội Mộ Dung gia phân tâm tâm, một luồng hắc khí to lớn từ Diệm Ngọc ập tới hai người. Không phải cầu kỳ hoa mỹ, chỉ đơn thuần là một luồng linh khí đơn giản tới mạnh mẽ, cuồn cuộn trực tiếp nuốt chửng lấy hai tỷ muội.

Rậm một chân lên phía trước, Mộ Dung Yên Nhiêu đưa tay kết một đạo ấn, miệng nhẩm chú ngữ. Linh khí hắc ám ầm ầm lao tới bỗng dưng bị cản lại bởi một bức tường cao tới ngút trời lững lững xuất hiện. Ngay lập tức, bức tường này lại mềm như một mảnh lụa, lại tựa như có ý chí, nó cuộn hết linh khí từ Diệm Ngọc vào trong lòng, hình thành một khỏa đại cầu.

Nhưng chẳng được một giây, đại thạch cầu bắt đầu xuất hiện khe nứt, lại nổ đùng vỡ toạc ra, đá bay tứ phía. Luồng linh khí từ Diệm Ngọc thoát ra như cuồng bạo hơn, gia tốc đánh tới Mộ Dung Yên Nhiên.

Chiêu phá lại biến chiêu, ngay khi đại thạch cầu vỡ ra thì Mộ Dung Hoa đã niệm xong một đạo thuật. Một cây anh đào khổng lồ chẳng biết từ lúc nào đã hình thành. Những cánh hoa bị cương phong ba động từ luồng khí sộc tới bắt đầu rụng rơi.

“Vũ Hoa? Không ngờ hôm nay được diện kiến.” Diệm Ngọc nhếch miệng cười, gân xanh trên trán bắt đầu lạch cạnh nổi lên, hắn dốc hết lực như mang hết linh nguyên của mình phóng ra.

Hoa rơi một cánh thanh nhàn

Hoa rơi ngàn cánh không màng cường chiêu.

Một trận mưa hoa đổ bộ, theo tâm niệm của Mộ Dung Hoa uyển chuyển bọc lấy luồng linh khí cường bạo. Phấn hoa tỏa ra khắp nơi, phiêu linh nhẹ nhành ngấm vào chiêu thức của Diệm Ngọc, đồng thời cũng đồng hóa nó.

Đã không còn cuồng bạo, sóng linh khí của Diệm Ngọc ảm đạm đi trông thấy. Rất nhanh, sóng linh khí như chất dinh dưỡng cung cấp cho những phiến hoa. Anh đào nhận sinh năng, từ một cánh hoa diễn hóa thành một cây anh đào hoàn chỉnh.

Trong một khoảnh khắc, một rừng anh đào bao phủ toàn bộ chiến trường.

Diệm Ngọc gặp chiêu bị phá không hoảng, thậm chí có chút tiếng nuối.

“Hóa ra không phải tuyệt học Vũ Hoa.”

Tỷ muội Mộ Dung gia nghe vậy sắc mặt đắc thủ không đổi, nhưng trong lòng đã rấy lên ngưng trọng vô cùng.

Lại thấy Diệm Ngọc thốt lên:

“Mộ Dung Yên Nhiên, ngươi có bao giờ nghĩ tới việc ta theo dõi ngươi trước đó không phải ngươi tài trí phát hiện, mà là ta cố ý không?”

Mộ Dung Yên Nhiên nghe vậy nhấc lên cảm giác không ổn sốc lên tận óc.

Diệm Ngọc thấy nàng vẫn bình tĩnh như vậy, không quá bất ngờ. Hắn đưa hắc kim thủ nhặt một cánh hoa anh đào lên đưa vào tầm mắt. Vuốt vừa sắc vừa dài, vậy mà chuẩn xác cầm lấy cánh hoa mỏng manh không chút thương tổn.

Cánh hoa trong tay bỗng chốc như giấy dầu gặp muội than, dần dần như tro bụi tan biến. Mộ Dung Hoa thấy thế con ngươi co rụt, thầm nhủ không xong.

“Thì ra muội muội bí ẩn của ngươi, nhị tiểu thư chẳng ai biết mặt của Mộ Dung gia là thuật sĩ ảo thuật. May mắn ta có chuẩn bị trước, nếu không đã phải bỏ mạng tại đây.”

Theo cánh hoa tan biến, rừng anh đào cũng lụi tàn như bị một mồi lửa vô hình đốt đi.

Treo trên không trung là một vầng thái dương, nhưng thái dương này đã biết thành hắc cầu từ lúc nào chẳng hay, ngồi trễm trệ trên đó là một sinh vật toàn thân bằng máu, khuôn mặt có nét tương tự Diễm Ngọc.

“Ma Anh? Ra vậy, nó ở trên phá ảo thuật.”

Thực tại được trả về.

Thạch cầu vừa vỡ, đá bay tán loạn.



Sóng hắc khí cuồng bạo đình chỉ xông tới hai tỷ muội như một cây gậy dài. Nó không hề bị đồng hóa, không hề thành chất dinh dưỡng cho chiêu thức của Mộ Dung Hoa.

Ảo cảnh bị phá, Diệm Ngọc thấy cảnh này trên trán nhỏ vài giọt mồ hôi, hiển nhiên mất sức khá nhiều.

“Rất ghê gớm, sóng linh khí như bị đình chỉ, còn cắt đứt được cả kết nối với ta.”

Ngay lập tức chiêu thức kia của Diệm Ngọc lại lao vọt tới, khí thế tuy ảm đạm đi nhiều nhưng nguy hiểm vẫn như cũ, không hề suy giảm đi.

Mộ Dung Yên Nhiên cắn răng, rót linh nguyên vào một mảnh ngọc bội rồi ném ra phía trước. Ngọc bội mỏng manh ngay lập tức bị chấn nát, nhưng thay vào đó một chữ “Cản” đường hoàng xuất hiện.

Ầm!

Hai bên v·a c·hạm, nhấc lên cuồng phong cùng với chấn động tứ phía.

Hai đánh ba vẫn rơi vào hạ phong, Mộ Dung Hoa cảm thấy đã đánh giá sai năng lực đối thủ.

Hai đánh ba? Đúng rồi là hai đánh ba, nhưng chợt nàng nhận ra đó điều gì đó không đúng.

“Đúng rồi, Hứa huynh đâu?”

Nhìn thái dương treo trên cao, tại sao Dương Công Thiên lại đình chỉ xuất chiêu. Vì cái gì biến thành hắc nhật? Vậy chẳng phải không thể khắc chế Quỷ tộc sao?

“Tỷ, cẩn thận.”

Chẳng thèm suy nghĩ gì nữa, Mộ Dung Hoa đem hết linh nguyên còn lại trong người phóng thích ra ngoài tạo thành từng sóng bạo kích lan ra bốn phương tám hướng. Lấy hai tỷ muội làm trung tâm, linh khí phần phật không xác định được phương hướng kẻ địch, đành phải lấy dạng hình cầu làm cách tỏa sóng t·ấn c·ông.

Diệm Ngọc đưa hắc thủ lên trước mặt che đi, cường thế chịu đựng.

“Mạnh thật.”

Dương Công Thiên cũng đem kiếm kháng ngạnh, một nửa khuôn mặt của hắn đã sưng ù vì đòn bất ngờ của Hứa Kim Tuyền. Mặc dù có điều động linh nguyên hoạt hóa nhưng quỷ khí đã ăn sâu, hắn không tài nào làm thuyên giảm được, chí ít là trong thời gian ngắn.

Diệm Ngọc khẽ cười. Cười kẻ bên cạnh.

“Vốn dĩ việc g·iết Hải Đông Nhi là nhiệm vụ của ta, ngươi biết vì sao ta từ chối mà đồng ý đi làm một chuyện khác không?”

Diệm Ngọc cũng cười hai tỷ muội đối diện.

Chợt thấy lạnh sống lưng, tỷ muội Mộ Dung gia cảm thấy không ổn.

Nhưng không kịp ứng biến, một cặp sừng đã xuất hiện ngay cạnh bên gò má hai người, khuôn mặt Hứa Kim Tuyền gần trong gang tấc.

Tầng thuẫn hộ thân đã bị phá lúc nào chẳng hay trong yên ắng, hai quỷ trảo của Hứa Kim Tuyền đã gác lên bờ vai hai nàng.

“Đã từng quen biết, ta không muốn tàn nhẫn.”



Toàn bộ ba động bị cắt đi, linh nguyên trong cơ thể cũng bị phong ấn, Mộ Dung Yên Nhiên biết mình đã thua. Không hoảng hốt, nàng khó hiểu nói:

“Cùng ở phía Đông Đại Châu, lại có giao hảo ngàn năm, Quỷ Điện sao lại phản bội?”

Hứa Kim Tuyền thu lại quỷ hình, thở dài nói:

“Ta không biết, theo mệnh mà làm. Thân bất do kỷ.”

Mộ Dung Hoa ngoái nhìn bằng hữu, gằn giọng nói:

“Theo mệnh mà làm? Ngươi g·iết Hải tỷ tỷ cũng là theo mệnh? Nàng với ngươi ngày đó còn đồng ý thành thân, hôm đó cũng là diễn kịch sao?”

Hứa Kim Tuyền không chút cảm xúc, không nổi nóng đáp:

“Khi đó chưa biết, nếu không ta sẽ từ chối nàng. Còn về hắn, sau chuyện này không chỉ là một quyền kia. Ta sẽ g·iết hắn.”

Diệm Ngọc nhìn khuôn mặt biến dạng của Dương Công Thiên khẽ cười. Bỗng chốc thái dương lại sáng tươi, Dương Công Thiên uy nghi nói.

“Ngươi có thể thử. Thanh kiếm của Hải Đông Nhi ta giữ, nếu ngươi có năng lực, sau chuyện này tới lấy.”

Khóe mi Mộ Dung Hoa đã ướt át, nàng tức giận nhìn tròng trọc vào đôi mắt Hứa Kim Tuyền.

“Còn ra vẻ gì chứ. Hải tỷ cũng c·hết rồi.”

Hứa Kim Tuyền im lặng không nói gì, cũng không tức giận nổi nóng. Hắn truyền quỷ khí gia cố thêm phong ấn vào người hai nàng, bế đi ngũ giác, lại nói với hai người đối diện.

“Trưởng lão nói g·iết các nàng trên tầng bốn, nơi đó kế hoạch đã được một nửa.”

Diệm Ngọc thu lại điệu cười gật đầu. Việc không g·iết hai nàng ngay quả thực có nguyên do chứ không phải Hứa Kim Tuyền lưu tình, hắn cũng không ý kiến gì. Chẳng qua phòng vẫn phải phòng.

Một lực hút kinh hoàng xuất hiện, tỷ muội Mộ Dung gia bị hắc trảo tóm lấy, một sợi thừng từ hắc thiểm hình thành trói lấy hai người. Diệm Ngọc nhấc mạnh, thét lên:

“Đi thôi.”

Nhìn năm người biến mất, Thanh Minh khi này mới thở ra. Tuy rằng nín thở không lâu nhưng cũng khiến hắn gần như ngạt c·hết. Ngay từ khi Hứa Kim Tuyền xuất hiện, Thanh Minh đã lùi ra tới hai dặm, xa xa quan sát chỉ nhìn thấy những chấm đen đánh nhau, rất không rõ ràng.

Tuy có thể giữ nguyên khoảng cách, nhưng khi trận triến kết thúc, tất cả đều rảnh tay, rất khó xác định những kẻ kia có thủ đoạn tìm kiếm cao minh hay không.

Nhìn màn chắn Loạn Khí Trận rộng tới một dặm vỡ tan, Thanh Minh thầm nhủ may mắn tới sớm còn quan sát được, nếu không khi Hứa Kim Tuyền bố trí xong trận pháp này, e rằng không ai biết ở đây vừa xảy ra một cuộc loạn chiến.

Đang muốn rời đi, hắn bỗng chốc lại đình chỉ hô hấp, toàn bộ lỗ chân lông đều thu lại.

Phía bên chiến trường, hai người Hứa Kim Tuyền và Dương Công Thiên lại trở lại. Tuy có thù nhưng hai người vẫn biết trọng việc lớn, vẫn giữ hỏa nộ trong im lặng. Hai người họ tìm một chỗ cách xa đoạn chiến trường kia nửa dặm quan sát lấy một khắc rồi mới tiếp tục rời đi.

“Thật cần thận, còn vờ rời đi rồi trở lại.” Thanh Minh thầm than trong lòng.

Hắn lại đợi thêm tới nửa canh giờ, không thấy dị biến gì mới cẩn thận di chuyển tới.

Nhấc cuộn lụa sau lưng, Thanh Minh chống nó thẳng đứng lên trên nền đất. Ngay lập tức, vài tia quỷ khí mỏng manh từ không khí bỗng chốc hợp lại, tuy nhạt nhưng vẫn đủ để mắt thường nhìn ra. Dùng cuộn lụa thu lấy nó, Thanh Minh nhanh chóng rời đi.

“Chân muỗi cũng là thịt”

Quay người rời đi, bỗng dưng vành tai Thanh Minh căng cứng, lông tơ dựng ngược cả lên. Hắn khựng lại như một con dối hết năng lượng, liếc mắt nhìn bả vai mình.

Trên đó, một bàn tay trắng nõn đã đặt lên giữ hắn lại trong im lặng.