Chương 16: Ta là ai giữa cuộc đời này
“Gia gia, hắn bị đói sao?”
“Không biết, tiểu hài này khí lực yếu ớt, tam hồn còn một, mệnh mỏng như tờ.”
“Vậy hắn sẽ c·hết sao?”
“Không biết, tiểu hài này ý chí rất cao, đi men sinh tử.”
“Vậy hắn sẽ sống sao?”
“Không biết, nhất niệm sinh, nhất niệm tử!”
Trong cơn u mê, một sự quen thuộc đến kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi từ quen thuộc trở thành lạ lẫm.
Là gì nhỉ? Không biết được!
A! Là thanh âm, là tiếng nói.
...Con người?
“Oa, hắn tỉnh... tỉnh rồi!”
“Ngươi không sao chứ?” Một hài nữ tám tuổi, không biết vì sao nàng cười tới khoái chí, nàng có hai má lúm đồng tiền cùng đôi mắt vui vẻ như vầng trăng khuyết, đang ríu rít to nhỏ cùng người bên cạnh.
Nó rất lâu, cực kỳ lâu không được nghe thanh âm rồi. Cùng với đó, từ lúc tỉnh táo, rất lâu nó mới biết rằng: nó còn sống.
Lúc đầu có lại được ý thức, nó còn chưa hiểu được họ đang nói gì, có chút bợ ngỡ. Mãi sau một hồi hoang mang, nó mới ngờ ngợ ra, hiểu được nếu đáp lại sẽ ra làm sao, như thế nào. Thế là đứa trẻ này mở miệng cất lời.
“Không... không sao.”
Âm thanh thoát ra một cách tự nhiên, nó tự hỏi rằng như vậy liệu có đúng không nhỉ, rất nhanh, nó rùng mình một cái. Nó phát hiện ra một việc động trời, vậy mà, vậy mà, nó... có thể phát ra âm thanh.
Phấn khởi tràn đến tâm trí nam hài, nó bắt đầu tự lục soát chính mình, mặc kệ xung quanh, vui sướng sờ soạng thân thể, tựa như tiểu hài tử tò mò khi nhận được một món đồ chơi mới. Nó đưa tay sờ mặt mình, đánh giá rất tỷ mỉ, rồi nó sờ tới bàn chân, tưởng tưởng tới có thể đi đứng, rồi lại sờ tới chính đôi bàn tay đang lục lọi lúc này.
Nó cảm nhận được nó có thể cầm nắm bất cứ vật gì, nó nhìn đôi bàn tay đang nắm rồi lại mở, cứ như vậy mà không thấy chán. Nhìn vào lòng bàn tay trống vắng, có vẻ nó vẫn chưa nhìn thấy được gì, dường như đôi mắt nó vẫn chưa quen với ánh sáng hay chăng?
Ngay khi nó làm những động tác kỳ quái này một lượt xong xuôi, khi này tiểu nữa hài nữ mới lịch sự lên tiếng:
“Tốt tốt, không sao là tốt rồi! Ha ha!”
“Linh nhi! Từ tốn chút, để ta xem xét!”
Nương theo đạo âm thanh ôn tồn này, một luồng khí tức nóng bức ào ào tràn tới, nhu mì bao quanh nam hài ngốc nghếch kia. Hắn cảm giác được điều kỳ diệu này quen thuộc đến lạ, nhưng không tài nào có thể nhớ được là ở đâu, khi nào, là cái gì.
Điều này khiến hắn quên luôn chính hắn đang giật mình khi biết chuyện có thể phát ra âm thanh và điều về cơ thể.
Hai mắt hắn dần rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Hắn hít thờ đều đều, thế mà lại nhanh thở dốc, hắn cố gắng hít lấy hít để những tia không khí lạ lẫm thân thuộc này, cứ như thể hắn chưa bao giờ được thở, cứ như thể hắn luôn ngột ngạt khó chịu.
“Ngươi thở từ từ thôi chứ, không khí có ngọt đâu. Bằng ta khi thấy mứt quả cũng không vội vã như người bây giờ.”
Nghe âm thanh này, hắn ổn định lại, nhìn nhìn chung quanh ngờ nghệch, một già một trẻ cũng đang nhìn hắn.
Một nữ hài đang cười thật tươi, hai má lúm đồng tiền thật đẹp, đôi mắt trong veo thật rạng rỡ. Hắn nhìn hai bím tóc bé xíu như ngón tay út ở viền mái nhỏ xuôi xuống mang tai của nàng, trông thật lạ.
Hắn cười nhạt, thì ra là một tiểu nữ hài.
Hắn lại nhìn ông lão bên cạnh. Ông ta có chòm dâu dê đã bạc trắng, nước da ngăm bánh mật nhăn nheo, miệng nhóm vào như miệng một cái túi vải, có lẽ hàm răng đã rụng gần hết.
Lão giả hướng về hắn hỏi han:
“Không sao chứ, tại sao ngươi lại gục ở đây, Nhà ở đâu, tên họ là gì, để ta biết đường đưa ngươi về tộc.”
Lão giả nhìn hắn đang ngây ngốc nhất thời ở đó, vỗ đôi má phúng phính của tiểu hài tử đánh thức nó lại. Có lẽ biết hỏi quá nhiều khiến tiểu tử này nhất thời không hiểu hết được, lão bèn chắt lọc hỏi một câu ngắn gọn, hỏi:
“Ngươi có tên họ là gì?”
Hắn cau mày suy nghĩ, nhưng lại rất tự nhiên cảm thấy cái cau mày này thú vị, bèn giữ nguyên trạng thái như thế này. Hắn lâm vào suy tư, trong đống ký ức mờ mịt cố tìm cái gì đó. Cứ thế, mặt hắn ngốc trệ nhìn hai người tới nửa ngày.
Hai người kia không vội mà vẫn im lặng chờ hắn, cảm giác đứng tới nửa ngày thật mỏi, giờ đây hai ông cháu mới nhận ra điều này. Ngay khi vừa đặt mông xuống, hài tử kia từ trong ngốc trệ tỉnh lại, tự nhiên nở một cười làm họ giật mình.
Nam hài tử đã nhớ được một thanh âm gì đó.
“Tuyết Liên, người như phụ mẫu tái sinh ta. Ta vốn không họ không tên, có thể tựa theo người mà tự định danh không. Ân? Người không nói gì chính là đồng ý. Ha ha ha!”
Ấp úng mấy câu, hắn gặn ra được vẻn vẹn một chữ nhưng vẻ mặt non nớt của nó lại như thể đạt được một thành tựu vô hạn nào đó.
“Liên.”
“Ồ, là tên hay họ? Lão có họ là Liên, có thể xem hai ta có duyên đi.”
Lão giả với nữ hài gật gù, lại hỏi han vài điều cơ bản, mãi khi chiều tà mới thôi. Khi đối thoại, hắn đã có một chút gọi là trôi chảy, thành tựu đặt tới cấp bậc năm tuổi đáng 'tự hào'.
Sực nhớ ra điều gì, lão già đưa tay vào trong lòng ngực, móc ra ba hạt sen đưa cho hắn.
“Đói không, ăn chút đi.”
Hắn đưa tay tiếp lấy, run rẩy một cách kỳ lạ, mí mắt giật lên mấy cái, muốn đưa vào miệng nhai thử nhưng lưỡng lự không thôi. Không biết nên làm gì tiếp theo, nó lại lục tìm trong ký ức hồi lâu, nhớ tới hình ảnh hằng ngày chăm sóc nó kia, lại miên man thêm một số ký ức khác. Lúc tỉnh lại, hắn ấp úng mô phỏng cách đối thoại cùng với thanh âm đã từng hằng ngày nghe thấy.
“Tiểu oa nhi, cám ơn ngươi!”
Lão giả: “...”
Phốc!
Nữ hài lấy tay bịt miệng, che đi nụ cười, xong không thể kiềm chế được, thả sức cười phá lên như hồng thủy vỡ đê, trực tiếp ôm bụng lăn ra nền tuyết, cưới phá làng phá xóm. Nàng cười đến thiên băng liệt địa, nước mắt giàn giụa, vùng bụng tức tối tựa hồ no căng, miệng không ngừng lắp bắp:
“Tiểu... tiểu oa nhi. Ha... ha ha. Gia gia là tiểu oa nhi. Ha ha ha!”
Sau một hồi bình tĩnh lại, câu chuyện dở dang mới được tiếp tục. Sau mầy lần hỏi han qua lại, Liên lão mới hiểu được đại khái tình huống của nam hài này. Hải Băng Hư Linh một mặt ngây thơ, xoa xoa đầu tiểu nam hài nói:
“Vậy đệ không có nhà hay thân thích ư, muốn làm tiểu đệ ta không? Chỉ cần theo ta trợ uy đi khi bắt nát người khác là được. Sau này ta sẽ gọi đệ là Liên đệ.”
Hải Băng Hư Linh hỏi han quan tâm tỏ ý mời chào là vậy nhưng gia gia của nàng lại có ý nghĩ khác, táo bạo vô cùng. Ánh mắt lão lóe lên một tia sáng rồi vụt tắt như sao băng trời đêm. Lão nói:
“Sắp đêm rồi, nay nghỉ chân ở đây thôi.”
Nhìn hai người trước mặt dở đủ loại hành động kỳ quái, Liên đệ hứng thú ngồi im nhìn họ hành động.
Liên lão giậm chân, tay bấm pháp quyết, miệng nhẩm đạo âm. Nữ hài tử cũng làm y như lão ta nhưng việc thi pháp của nàng vậy mà thuần thục hơn, rất nhanh mặt tuyết được kéo phăng lên như một tấm vải, bốn bức tường tuyếy dày cộp nhanh chóng được hình thành. Mọi việc xong xuôi chính là khi màn đêm vừa hạ, ba người chui vào nhà tuyết nhỏ chờ đêm tối trôi qua.
Tru... u!
Sói tuyết gọi bầy là thời điểm đêm đã về khuya, trăng bạc đĩnh đạc treo cao chiếu sáng khắp nơi, ánh trăng thanh sáng như muốn đẩy tuyết thêm lạnh.
Trong nhà tuyết, ánh lửa chập chùng, khói bếp kèm theo mùi mỡ Bạch Hùng thoảng qua mũi, gây gây khó tả. Trên nền tuyết, ba nhánh cây chụp lại, trên treo một nồi súp sột sệt đa phần là rau dại, quả khô cùng vài miếng mỡ bồng bềnh đã gần cạn, kêu lên ọc ọc, hiển nhiên đã được lấy đi không ít. Ba người vừa ăn xong bữa tối đơn giản.
Xung quanh bếp lửa, bọn họ vẫn đang tiếp tục trò chuyện không ngủ, nhất là nữ hài có tên cực dài Hải Băng Hư Linh, nàng luôn có những chủ đề khiến hai người còn lại phải tiếp chuyện không ngừng.
“Liên đệ, trông đệ còn thấp hơn ta một cái đầu, chắc không đến tám tuổi chứ?”
Ánh mắt nam hài khóa chặt ánh lửa bập bùng, tràn đầy tò mò, cảm giác không muốn rời chú ý đi. Nghe tiếng hỏi, hắn mới hồi thần tỉnh lại, ngập ngừng nhớ lại rồi đáp:
“Ngày trước có đếm qua mặt trời mọc, nhưng lâu dần cũng quên mất.”
"..."
Câu trả lời kiểu này khá kỳ lạ, Liên lão với Hải Băng Hư Linh nghe nhiều đã dần quen, tuy vậy vẫn có chút ngây người. Nam hài ngồi đó lại trầm ngâm, hắn nhớ về tiểu hài năm ấy, ánh mắt có chút mịt mờ. Sau một hồi thất thần, không biết nhớ được gì không, hắn mỉm cười thật tươi. Hắn nhìn Liên lão, lắc nhẹ đầu tỏ ý không được với những suy nghĩ này, hơi thất vọng. Nhưng ủ rũ ấy không tồn tại được một giây, ánh mắt hắn lại rấy lên hy vọng khi nhìn vào nữ hài xinh đẹp đối diện.
Nó đặt câu hỏi mong chờ, đây là lần đầu nó đặt câu hỏi:
“Hải Băng tỷ, ngươi... sau này sẽ sinh tiểu oa nhi chứ?”
Hai người đối diện nghe vậy bỗng ngây ra như tượng, chẳng ai ngờ sau một hồi dằn vặt lâu như vậy, cuối cùng lại nhận được một câu hỏi ngoài sức tưởng tượng như thế này. Ổn định lại, Hải Băng Hư Linh với vẻ mặt rất tự nhiên trả lời, đôi mắt dường như đang hướng về tương lai tự hào, cô bé vui vẻ nói:
“Tất nhiên rồi, ta xinh đẹp như vậy, sinh hài tử cực kỳ đáng yêu.”
Nam hài nghe vậy vui bật lên. Bên tai của hắn bỗng vang vang thanh âm gì đó từ trong ký ức, nó hỏi Hải Băng Hư Linh đầy mong chờ.
“Có thể dựa theo ta đặt tên đặt họ cho nó được không?”
Hai người đối diện: “...”
"..."
Chững lại một lúc lâu không nói gì, Liên lão ho “khụ khụ” hai tiếng, thúc giục hài nữ tu luyện. Riêng phần lão lại ngồi xếp bàng, cố hiển hóa chút linh khí bay bay quanh ngón trỏ thô ráp.
“Gia gia, người nói hôm nay con không phải tu luyện mà!”
“Ta nói luyện là luyện, nhanh lên không được cãi.”
“Hừ!”
Liên lão không để ý tới thái độ hài nữ nhà mình, lão có một mục đích khác. Lão tỏ ra cao thâm mạc trác, một mắt hé mở, khẽ nhìn biểu cảm của tiểu hài tử ban chiều mới nhặt được, nụ cười dần đắc ý.
Nam hài đối diện gặp cảnh tu luyện thần kỳ, đôi mắt tò mò chăm chú nhìn Băng Linh, lại nhìn ngón tay của Liên lão. Trong ánh mắt của hắn, cả thế giới bây giờ chỉ thu lại vừa đúng điểm nhìn này. Thế giới dù lớn, chẳng qua giờ này lại nhỏ bé như vậy.
Đầy kỳ bí, đầy ảo diệu, tràn đầy mới vẻ nhưng lại mang tư vị vô cùng quen thuộc. Nó nhìn chăm chú ngón tay kia, ảnh nền xung quanh dần chìm vào bóng tối rồi tan biến: Liên lão dần bị màn đêm thôn phệ, Băng Linh cũng dần tan đi, nền tường cũng biến mất, nhà tuyết lặng thinh giải thể. Sau cùng, cả đống lửa sáng bừng kia cũng không hề tồn tại được trong ánh mắt nam hài, giờ đây chỉ có luồng linh khí đang lượn lờ quanh ngón tay kia và màn đêm bất tận.
“Gia, hắn sao vậy?”
Băng Linh thấy nam hài có vẻ bất thường, nghiêng mắt tò mò nhìn nó. Khuôn mặt bé nhỏ của nàng dán sát lại, hai người bốn mắt nhìn nhau. Mặt đối mặt, ánh mắt giao thoa nhưng Hải Băng Hư Linh có cảm giác nàng bị nam hài nhìn xuyên thấu, nói đúng hơn rằng, điểm nhìn của hắn luôn đặt tại tia linh khí đang cuốn quanh ngón tay của Liên lão kia.
“Say linh!”
Lão già nở nụ cười như buông được gánh nặng nào đó trong lòng, khuôn mặt nổi lên những tia thỏa mãn khó giấu. Lão muốn đưa tay xoa đầu hài nữ nhà mình nhưng bỗng nhớ ra gì đó khiến lão ta rụt tay lại, nét bất đác dĩ được lão giấu đi thật nhanh. Chuyện này xảy ra khá nhiều lần, mỗi lần đều như vậy. Hai ông cháu tình cảm rất tốt, nhưng giữa hai người vẫn luôn có một tấm ngăn vô hình, nhất là với Liên lão, dường như lão còn có thêm một điều gì đó trói buộc.
Nhìn ánh l·ửa b·ùng l·ên như đốt đi chút tâm sự trong lòng, lão cười khuầy cho qua rồi nhìn hài nữ, nói:
“Linh nhi, giờ ngươi không lo cô đơn nữa. Từ giờ sẽ là ba người một nhà, nó sẽ theo chúng ta. Vui chứ?”
“Oa! Thật không gia gia? Thật... Thật chứ?”
“Linh nhi à, gia gia có bao giờ lừa ngươi đâu!”
“Vừa nãy còn thất hứa bắt Linh nhi tu luyện kìa.”
“Khụ”