Chương 7: Muốn thành thần công, vung đao tự cung
Ngự tại cổng thôn là một gốc gạo già ba người ôm không xuể, mượn tạm nhánh cây của nó, một tròi gác thuận thế được dựng lên. Ngay phía sau tổ hợp kỳ dị này là một khu nhà nhỏ, giàn thiên lý rợp râm cổng vào. Dưới lối đi, hai bóng người thõng bước, kẻ trước điềm tĩnh, kẻ sau uể oải.
Vào tới sân, Thiên Lý lên giọng nói:
“Trưởng thôn, hắn tới.”
Thanh Minh chưa bao giờ nghe Thiên Lý gọi qua một tiếng sư phụ lần nào, tuy Thanh Minh đoán được lý do chuẩn xác tới tám phần liên quan tới vụ b·ê b·ối kia nhưng cũng không dám ú ớ cái gì, Thanh Minh rất sợ đại sư huynh của mình lại ban thưởng cho một trận đòn yêu thương gắn kết tình làng nghĩa xóm, huynh đệ chan hòa.
Mai Hoa Thiên Lý nhảy lên nóc nhà, ngáp dài lười biếng rồi đặt lưng nằm xuống. Với tính cách của Thiên Lý, Thanh Minh chẳng mong có màn huynh đệ thắm thiết ôn chuyện sau cả tháng không gắp gì cả, bèn hí hửng tới bên một thiếu nữ, cất tiếng hỏi:
“Sư tỷ, sư phụ gọi ta việc gì?”
Trước mặt Thanh Minh là một thiếu nữ mười lăm tuổi, thanh tú rạng ngời. Làn da thớ thịt nàng thanh bạch như băng như ngọc, đôi môi anh đào khẽ cười tựa hồng hoa, nét ngài như núi xa xanh thẳm, mái tóc của nàng chảy xuôi như thác, đôi mắt màu tím cẩm thanh thanh lanh động. Đúng như cái tên, Cẩm Dục Tú.
Dạng ngời xinh đẹp, nhị sư tỷ, con gái trưởng thôn.
“Tiểu sư đệ về rồi, sư tỷ cả tháng nay không thấy ngươi, thật sự rất nhớ ngươi nha!” Cẩm Dục Tú vừa nói vừa bóp cái mặt Thanh Minh, lại xoa xoa má hắn. Điều này khiến Thanh Minh rất chi là khó chịu cùng xấu hổ, nhưng mà khí lực không đủ, không thoát được ra.
Thanh Minh chỉ có thể nuốt ngược ý đồ khởi nghĩa vào bụng, thầm ủy khuất một phên, trong bụng không ngừng trách trời thương thân, không có thực lực đành phải mặc người khác khi dễ, thế giới này vốn tàn khốc như vậy sao?
Sau một hồi hồ nháo, tỷ đệ hai người cười hi hi ha ha giòn tan. Nghe kinh lịch một tháng nay của tiểu sư đệ quả thực không khác một phen phiêu bạt giang hồ mà thuyết thư tiên sinh hay kể, Dục Tú nghe tới nhập thần, nhưng chợt nhớ ra gì đó, nàng chạy vào nhà rồi lục tìm “lộc cộc” hồi lâu, mãi tới khi có một quyển sách bay tới tầm với tiểu sư đệ, khi ấy cũng là khi công cuộc tìm kiếm kết thúc.
“Thanh Minh, cầm lấy.” Dục Tú khẽ ném quyển sách tới Thanh Minh.
Thanh Minh nâng tay hứng lấy, loạng choạng mấy nhịp mới giữ được. Tò mò là bản tính, bóc quà lại càng là bản năng, Thanh Minh nhanh lật ra đọc, từng nét chữ ngoằn nghoèo bắt đầu hiện lên. Chữ viết thời nay rất tinh tế, không như cái thời man hoang trước kia. Học chữ đều do thôn trưởng dạy, gần như trong thôn ai cũng biết, vậy nên Thanh Minh đọc hiểu hoàn hoàn được cũng không phải là điều kỳ lạ.
Ngay khi nhẩm được vài dòng đầu, chỉ thấy mặt mũi Thanh Minh tái mét, nhìn Cẩm Dục Tú nghi vấn không thôi:
“Muốn thành thần công, nhất định phải tự cung?”
Thanh Minh đọc to, xong lại tự lâm vào trầm lặng không nên lời: "..."
Sách này ý gì vậy? Đọc được tiếng lòng Thanh Minh, Cẩm Dục Tú liếc nhìn trang đầu, vẻ mặt lúng túng xin lỗi.
“Là ta ngày nhỏ trêu đùa Bạch Mai, ai ngờ đệ ấy không nhìn được. Đến nay quên mất không xóa đi. Cha bảo đưa cho đệ, sắp phải Luyện Cốt rồi."
Cẩm Dục Tú không gọi sư huynh, luôn gọi sư đệ. Ai bảo nàng lớn hơn Mai Hoa Thiên Lý hai tuổi, hơn Thanh Minh ba tuổi đâu cơ chứ, vậy nên chức đại sư tỷ là thứ nàng hằng mong muốn. Còn về tính cách của Dục Tú, nàng cực kỳ ưa thích trêu đùa kẻ ngạo mạn Mai Hoa Thiên Lý cùng với xoa đầu tiểu Thanh Minh.
“Muốn thành thần công, nhất định phải tự cung! Chậc chậc.”
Thanh Minh thầm than cho sư huynh của hắn, cũng thầm bội phục Thiên Lý về khả năng chịu đựng độ nhí nhảnh của sư tỷ. Nghĩ tới gì đó, Thanh Minh nhìn lên đại sư huynh, lại bất chợi lướt xuống phía đũng quần của Thiên Lý với vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Chắc là vẫn còn chứ?
Thanh Minh lắc đầu cười: “Tốt a đừng xóa, đệ hiểu nó vô nghĩa là được rồi.”
Lại nghe một giọng nói ôn tồn truyền tới, thập phần ổn trọng, ngược hẳn với những người trẻ tuổi nô đùa phía này.
“Lần này đi về có vẻ lanh lợi hơn rồi.”
“Sư phụ!” Thanh Minh đứng lên khom người chào, nhào tới chỗ sư phụ hắn réo lên.
Thế là mấy sư trò lại rôm rả về chuyến đi của Thanh Minh. Một hồi nghe hết, Cẩm Nhật Tân cất lời:
“Cố gắng chút, sư tỷ ngươi sắp phải đi rồi.”
“Sư huynh không sao chứ?”
Thanh Minh rót cho sư phụ mình chén trà, liếc nhìn Thiên Lý, ngữ khí đa phần thăm dò là đúng hơn. Cẩm Nhật Tân không nhận ra điểm tinh ý này của Thanh Minh, nhưng ý trả lời lại theo sát câu nỏi của tiểu đồ đệ:
“Ta nói Bạch Mai cũng nên đi ra ngoài, nhưng ngươi biết tính khí sư huynh ngươi rồi đấy, nó không chịu. Cũng được, Bạch Mai có công pháp tu luyện tới Luyện Khí, sau này ta lại chạy ngược xuôi mà phát triển tới Ngưng Sương, còn tương lai... tùy tiện xông xáo đi.”
“Vậy con đâu?” Thanh Minh chỉ lên mặt mình tỏ vẻ chờ mong, ánh mắt mọng ước chàn ngậm những ngôi sao nổ lốp bốp nhìn sư phụ.
Cẩm Nhật Tân gõ bong cái trán Thanh Minh, đem mộng đẹp tuổi thiếu niên đánh vỡ tan, giọng điệu có phần trách khứ.
“Vẫn còn đang Luyện Da, đi ra ngoài để nộp mạng à? Vi sư thật lo lắng tương lai của ngươi. Nếu sau này không muốn cực khổ, cứ hảo hảo tại đây sinh sống, không quá nguy hiểm. Gặp khó khăn sư huynh sư tỷ người giúp một tay là được.”
Đến đây, ông lại chần chừ nói tiếp, tựa như sợ đồ đệ nghĩ quẩn hoặc nhụt trí.
“Nếu muốn đi ra một phiên thiên địa, vi sư vẫn sẽ phía sau mà ủng hộ. Thanh Minh rất giống vi sư, tư chất đều không tốt. Lăn lộn bao nhiêu năm, thế mà ta chỉ từng này thành tựu. Về già, chỉ còn lại cái tầm mắt đã kinh lịch này giúp mấy người đồ đệ các ngươi.”
Sân nhỏ chợt rơi vào trầm lặng. Gió lay góc áo, Thiên Lý ngáp nhẹ một cái rồi lật mình sang bên, tựa như vô cùng thích thời điểm yên ắng như vậy.
Dưới sân, Thanh Minh rơi vào tự kiểm nghĩ.
Kỳ thực từ trước đến giờ, Thanh Minh tu luyện rất cợt nhả, nói thẳng ra là không muốn chịu khổ. Tư chất chia Thiên Địa Huyền Hoàng, lại chia thượng trung hạ ba phẩm độ, tư chất của Thanh Minh rơi vào đáy của đáy, hoàng cấp hạ phẩm, vừa khéo có cơ duyên tu luyện, chỉ hơn phàm nhân một chút. Tam hồn khuyết thiếu, việc Thanh Minh điều khiển cơ thể cùng với suy nghĩ liên thông đều rất khó khăn, đến nay đã là rất khá.
Tư chất phế như vậy, muốn sánh vai với Thiên Lý, thử hỏi phải cố gắng nhường nào cơ chứ. Vả lại, có rất nhiều thứ không phải cứ cố gắng là được.
Còn về sư tỷ hắn, Cẩm Dục Tú, chuyện tầm hai tháng nữa phải rời đi là một biến cố dài. Nó rơi vào khoảng năm năm về trước, khi ấy bọn chúng chỉ là những đứa nhóc choai choai, chẳng hiểu một gì sất.
Một chiều thu mát mẻ, Thanh Minh buông cần bên bãi sông, hắn phi thường thích câu cá. Thời điểm này, một hài tử sáu tuổi thì nào câu được cá gì chứ, nghịch nước là chủ yếu. Đã thế, Thanh Minh còn không phụ cái danh đại ngốc mà cả thôn ban tặng, khuôn mặt nó cứ đờ ra như tượng, miệng lúc nào cũng cười cười như thể lừa con gặp nghé.
Phía xa, Thiên Lý ngồi trên một cành cây cao, hai tay chắp sau lưng ngắm tịch dương chảy máu, tà áo phiêu phiêu trong gió thu.
Tư thái này của Thiên Lý khiến Thanh Minh luôn cảm thán, thật đúng trang bức cũng là một loại thiên phú mà, không phải ai cũng có.
“Bạch Mai, mau xuống đi, cá sắp được rồi!”
Dục Tú trưởng thành hơn hai đứa trẻ này, lại là nữ nhi, vậy nên phụ trách nướng cá. Cá này tất nhiên được lấy từ nhà đem đi, đừng có trông chờ vào Thanh Minh làm gì, c·hết đói là cái chắc. Nhưng mà kết quả chắc cũng không khá hơn là bao, khói um tùm thổi lên con cá trắm to đang xèo xèo mỡ, ái khói là không thể tránh khỏi, chắc chắn sẽ không ăn được.
Trời đánh cũng tránh miếng ăn, nhưng miếng ăn đã không tới, vậy nên trời đánh nào có thể đình chỉ?
Gió chợt ngừng thổi, mặt trời muốn lặn cũng phải đứng im, thiên địa bỗng nhiên tĩnh lặng lại. Ngay cả ngọn lửa cũng không còn phập phồng mà dịu êm rụp xuống, khói nghi ngút ban đầu tan biến không còn một tia.
Tất cả chúng như muốn nói, trần gian khói lửa nên tách biệt lúc này, nhường chỗ cho sự thoát tục.
Lơ lửng trên không là một nữ tử áo vải giày gai không thể tầm thường hơn, nhưng điểm đặc biệt duy nhất của nàng chính là đôi mắt khi nhìn xuống đám trẻ Thanh Minh, một ánh mắt vô cùng cao lãnh.
Ánh nhìn ấy giống như đang nhìn một đàn kiến vậy, tùy tâm tình mà giẫm chân hay là muốn thưởng thức vài con kiến này.
Ánh mắt nằm ngoài thiên ngoại, ngay gần kề mà cao xa vô cùng. Đó cũng là ánh mắt mà Thanh Minh cảm thấy khó chịu nhất.
Điềm nhiên tới vô tình.
“Tiên... Tiên nhân!”