Chương 28: Ngươi đã lên bờ hay chưa ?
Sớm hôm sau, trời thu trong xanh thoáng đãng, vạn dặm không mây.
Không như Thanh Minh rảnh rỗi đi chơi, tối qua Viên Quảng dò hỏi vài nơi, biết được Phủ thành chủ sắp có yến tiệc, nhận thấy cơ hội, cha hắn quyết định không bán lẻ rượu nữa, ở lại thêm vài ngày tìm mối tối yến tiệc này, tranh thủ kiếm chút tiền lời.
Dù sao trước kia Viên Quảng từng là tu sĩ, tuy đã bị phế nhưng kiến thức vẫn có một chút, kỹ thuật ủ rượu nhưỡng linh cũng được coi là có tay nghề. Rượu của Viên Quảng ở một đẳng cấp rất cao so với mặt bằng chung cho nên phần tự tin vẫn là phải có. Nếu lo về cạnh tranh, có lẽ chỉ cần để ý tới những thương nhân xa lạ gần đây, mong rằng họ không có rượu ở đẳng cấp cao hơn thế này.
Nhắc tới những kẻ thương nhân này cũng thấy lạ, Đoạn Sơn Thành thì không tính nhưng nơi khỉ ho cò gáy như Vạn San Vô Cương ấy vậy cũng không thiếu những người này, chiếm mối làm ăn của thương nhân địa phương không ít, nhưng mà ở Đoạn Sơn Thành cũng rất thu liễm. Lý do thì đơn giản thôi, Phủ thành chủ thực lực rất mạnh, có người đổi thổi rằng họ còn chẳng sợ những Tiên môn, có thể đọ sức một hai. Vậy nên dưới sự quản lý của Phủ thành chủ, phép tắc nơi đây vẫn luôn được duy trì.
Duy trì suốt bấy lâu, nhưng e rằng một vài ngày nữa chưa chắc sẽ giữ được, một thiếu niên muốn dứt khoát lần cuối. Hắn tên Yên Hưu Lộc.
Hôm nay, khắp Đoạn Sơn Thành ai ai cũng biết đến một tin tức, ngũ tiểu thư Ngự Hoa Nhi ở Phủ thành chủ đã có hôn phối, đã có người cầm hôn thư tìm tới cửa vào mấy hôm trước. Điều đặc biết là hắn không muốn rước dâu, hắn muốn ở rể.
Cả thành vì đoạn tin tức này mà không ngừng bàn tán, Phủ thành chủ muốn đính chính hay dẹp tan một cách nhất thời cũng không được.
Đúng là miệng lưỡi thiên hạ!
Số tiền Thanh Minh đưa cho Yên Hưu Lộc không nhiều, nhưng đủ để hắn làm một số chuyện. Yên Hưu Lộc lấy quá nửa phân phát cho đám trẻ nhỏ, ăn xin,… lan truyền một đoạn tin tức, số còn lại hắn chỉ đủ mua một con dao mẻ phòng thân. Vậy là hết sạch.
Tiền tài đã dùng hết suốt trạng đường tới đây, vừa được bố thí cho mấy đồng cũng tiêu không còn, Yên Hưu Lộc lại phải ôm bụng rỗng. Đói meo làm thần trí của hắn mơ hồ, lòng thầm hỏi chẳng lẽ phải đi ă·n t·rộm? Yên Hưu Lộc lăn tăn một hồi, lại nhớ đến vị bánh bao tối hôm trước được bố thí, bỗng giác nuốt một ngụm nước miếng.
Lại qua một ngày, thời tiết hôm nay vẫn ủng hộ nhiệt tình.
Thanh Minh thích thú nào nhiệt, hiện tại hắn không có gì làm, vậy nên tùy ý đi dạo xung quanh xem người ta trang trí, xem người ta đôn thúc nhau, xem mấy đứa nhóc chạy nhảy nô đùa. Nói là không có gì làm chẳng qua hắn trốn việc mà thôi, thực ra Viên Quảng đã nhận được mối trong phủ thành chủ, rượu của cha hắn được quản sự đánh giá rất tốt. Cho nên đáng lẽ chuyến buôn này đã xong từ lâu lại bị hoãn lại, đoàn người ở lại Đoạn Sơn Thành cho tới khi yến tiệc kết thúc.
Thanh Minh thong dong bước đi cho tới một hẻm tường ngoặt, một bóng đen rẽ nhanh đụng phải Thanh Minh khiến hắn loạng choạng lùi về sau vài bước, còn bóng đen kia bổ nhào ngã sõng soài ra đất.
Bất ngờ thật, quẹo cua mà không quan sát trước sau hay sao? Thanh Minh loạng choạng ổn định, thầm nghĩ như vậy. Gặp lần này, Thanh Minh cũng nhận thức được một điều: hắn dạo này quá buông lỏng. Nếu có kẻ muốn ra tay với hắn, trường hợp ban nãy quả thật khó có thể ứng biến kịp.
Cũng may mắn, bóng đen vừa rồi cũng không có ý gì, nhưng Thanh Minh nhìn rất quen.
Là Yên Hưu Lộc!
Bốn mắt nhìn nhau được mấy giây, phía sau đã có người réo rắt chạy tới. Đám người tay gậy tay gộc, nhìn có vẻ đang truy đuổi Yên Hưu Lộc.
Dường như không nhận ra Thanh Minh, Yên Hưu Lộc nhặt vội bánh bao, vỗ vai Thanh Minh hò hét:
“Huynh đệ, ta đã trộm bánh bao, cản đi rồi khi về ngươi sẽ có một nửa.”
Gì vậy? Thanh Minh cũng không ngờ Yên Hưu Lộc sẽ hét to như vậy, còn muốn tát nước bẩn lên hắn để câu thời gian.
Hét lớn như vậy có bịt tai cũng nghe thấy, cảm thấy Yên Hưu Lộc khó bắt hơn, đám người trực tiếp vây lấy Thanh Minh, Yên Hưu Lộc nhân cơ hội này vội vàng chạy thoát.
“Ngươi là đồng bọn của hắn? Các huynh đệ bắt lấy nó, tên còn lại tính sau.”
“Được.” Nhóm người khóa lấy Thanh Minh, đồng thanh đáp.
Thanh Minh cười khổ, xòe tay tỏ vẻ không biết gì, cố giải thích.
“Mấy vị đại thúc chậm đã, ta kỳ thực không phải đồng bọn của hắn hay gì. Nói về quen biết thì cũng là đêm qua trò chuyện vài câu thôi.”
“Không nói nhiều, cứ bắt lại rồi tính sau.” Vị đại thúc cầm đầu quả quyết nói.
Cứ tưởng Yên Hưu Lộc phải tóm lấy cơ hội chuồn nhanh, ai ngờ hắn chợt dừng lại, mặt cúi gằm xuống. Thở dài một hơi, Yên Hưu Lộc hạ vai xuống rồi quay người lại, nói:
“Các vị, hắn thật không liên quan, đánh ta được rồi.”
Mấy người kia nghe vậy ngạc nhiên, xong cũng buông Thanh Minh ra. Họ không phải kẻ ngu, thừa biết điều này.
Chẳng qua lúc nãy dượt đuổi bất ngờ, cùng với chưa suy xét hoàn toàn mới làm ra quyết định vậy, cộng thêm lỡ thực sự có xác suất liên quan thì làm sao, vậy nên họ cũng chỉ muốn giữ Thanh Minh hỏi cho ra lẽ thôi, không thực sự h·ành h·ung gì.
Yên Hưu Lộc bẻ lái như vậy cũng khiến Thanh Minh lau mắt nhìn. “Lau mắt nhìn” xong, giờ Thanh Minh lại đứng nhìn hắn bị bốn người túm tụm đ·ánh đ·ập trước mắt.
“Hự…đau! Mấy vị đại thúc có thể đừng đánh mặt không? Khuôn mặt này mấy hôm nữa ta cần dùng để đi kiếm cơm."
" Ai… da, đã bảo đừng đánh mặt mà.”
Suốt trận ẩ·u đ·ả, Thanh Minh chỉ lặng im đứng nhìn, không nói một lời.
Đánh nhiều cũng tự đau tay, bốn người lắc cổ tay ngán ngẩm rời đi, điều kỳ lạ là họ không lấy lại chỗ bánh bao nọ. Khi họ khuất bóngThanh Minh mới nở một nụ cười, điệu cười vui vẻ thưởng thức. Nhưng không phải cười Yên Hưu Lộc b·ị đ·ánh, mà là cười Yên Hưu Lộc không đánh lại.
Xong xuôi, hai người một trước một sau đi ra khỏi hẻm, kẻ ngân nga một giai điệu không lời, kẻ thì tập tễnh lết từng bước rời đi.
Hai thiếu niên tìm một đoạn của Ngự Khê vắng bóng người qua lại, ngồi sóng vai nhau, hồi lâu không nói gì.
Thanh Minh thì vẫn chưa nghĩ ra gì để nói, còn Yên Hưu Lộc vì xấu hổ không dám mở miệng.
Im lặng là không tốt, tóm lại vẫn phải cần có người lên tiếng.
“Ừm, thật xin lỗi, ta...”
Thanh Minh nghe vậy quay sang nhìn hắn, cười cho qua. Hắn cũng không tính toán gì, tự cảm thấy mình rất rộng lượng.
Lại thấy Yên Hưu Lộc ấp úng nói:
“Hôm trước rất đa tạ ngươi, nếu được ta muốn ngươi có thể chứng kiến nốt câu chuyện của ta vào vài ngày tới.”
“Nghe ý vị, phải chăng là câu chuyện cuối cùng?” Thanh Minh nghi hoặc hỏi hắn.
Yên Hưu Đạo không ngờ Thanh Minh có thể nhìn thoáng được ý hắn, bèn gật đầu nhìn xa xăm, ánh mắt rơi vào bên kia bờ Ngự Khê.
Hắn muốn vượt trường giang, nhưng sợ một dòng tiểu khê này đã là một thử thách lớn.
“Ta nghe nửa mờ nửa hiểu câu chuyện của ngươi, nhưng không dám bình luận. Nói thế nào nhỉ, mỗi người có một lẽ sống và một lý niệm, ta tôn trọng tất cả, tôn trọng những người dám tự chịu kết quả cho lựa chọn của mình. Không thể phán xét cái nào đúng, cái nào sai bởi bản chất đúng sai chỉ là hai cực, mà lý niệm là chuỗi điểm giá trị đa cực tại mỗi điểm quan sát, nó nhiều hơn đúng và sai, bởi nó đã bao gồm đúng sai trong đó.”
Thanh Minh dừng lại một nhịp, hắn nhặt hòn sỏi mảnh dưới đất lên. Cầm hỏi sỏi trên tay, hắn nghiêng người ném mạnh vào mặt nước.
Hòn sỏi lướt đi trên mặt nước, lúc là điểm chìm, lúc là điểm nảy, mãi cho đến khi chạm bờ bên kia.
Hòn sỏi lên bờ.
Yên Hưu Lộc quan sát điều này đến thất thần, mãi đến khi hòn sỏi nảy sang bờ bên kia, hắn mới sực tỉnh lại.
Thanh Minh quay sang nhìn hắn, cười hỏi:
“Ngươi đã lên được bờ hay chưa?”
“Ta…” Yên Hưu Lộc nhất thời không trả lời được.
Thanh Minh tùy ý cầm một viên sỏi dẹt tương tự vừa rồi, đưa cho hắn.
“Nhìn ngươi vừa rồi bị đ·ánh đ·ập nhưng không phản kháng, ta thấy rất kỳ lạ cùng tán thưởng. Nếu ta đoán không lầm, ngươi đang là võ giả bước vào Luyện Tạng rồi, hoàn toàn có thể lấy mạng bọn họ. Giờ nhìn ngươi xem, khuôn mặt bầm tím, khắp người ê ẩm, nào có phong phạm cường giả?”
“Cường giả? Huynh đệ đừng đùa ta.” Yên Hưu Lộc xua tay một cái, lại nói tiếp:
“Lý lẽ đứng về phía họ, ta sai họ đúng. Ta có thể tự nhận mình là lưu manh cặn bã, nhưng không tự nhận mình là kẻ máu lạnh mất hết nhân tính.”
“Ồ, vậy nói xem, ngươi thích hợp với chính đạo hay ma đạo?”
“Chính ma sao? Ta không nghĩ nhiều như vậy, như ngươi nói, ngươi tôn trọng lý niệm của mọi người. Ta cảm thấy ta cũng vậy. Nhưng mà đó chỉ là tôn trọng, chứ không phải ủng hộ hoặc tôn sùng, đúng chứ?”
“Đúng vậy, tôn trọng chỉ là tôn trọng thôi. Mọi ý quyết định đều phải có tinh thần chịu trách nhiệm cho nó, nếu lý niệm xung đột với ta, ta cũng không ngại diệt trừ nó. Một cấp cao hơn khi ngươi là tu sĩ, khi ấy gọi là Đạo tranh.”
Hai tay Thanh Minh cùng nhặt hai hòn sỏi, cùng ném sang phía bên kia. Hắn nói tiếp.
“Đạo, nếu đi song song hoặc phân kì nhau, kì thực có thể bổ túc cho nhau. Nhưng mà khi lý niệm từ bất đồng biến thành xung khắc, hoặc Đạo từ song song mà cắt chéo nhau, không bổ túc nhau nữa, khi ấy Đạo xung đột. Không phải huyết hải thâm thù, cũng không phải mâu thuẫn xích mích, Đạo xung đột, người tự xung đột.”
“Vậy ta với Phủ thành chủ là loại nào?”
“Đạo tranh rất tàn khốc, các ngươi chỉ là lý niệm phàm tục bất đồng thôi. Nói rõ hơn, các ngươi chưa tìm được điểm chung của lợi ích. Khi hai bên các ngươi đạt được một lợi ích nào đó, hôn sự này tất thành. Hoặc một cách khác, ý niệm tương hỗ, các ngươi là yêu nhau thật lòng, tự nhiên hôn sự này cũng có thể có chuyển biến.”
“Đa tạ!”
“Không có gì, cũng chỉ tản mạn mấy thứ vẩn vơ trong lòng thôi. Ta ngươi vô tình gặp nhau hai lần, có thể nói có duyên. Ta nhìn ngươi cũng rất hợp, nếu lần này ngươi không c·hết, đi về trăm dặm phía tây tìm ta, ta ở Cẩm thôn.”
“Được, đã nhớ kỹ. Ta tên Yên Hưu Lộc.”
“Viên Thanh Minh.”
Thanh Minh đã đứng dậy, quay bước về phía sau bỏ lại Yên Hưu Lộc ngồi đó. Được vài bước, hắn ngoảnh đầu lại nói.
“Trước khi đi, ta hỏi ngươi một điều được không?”
Yên Hưu Lộc lúc này thư thái vô cùng, hắn nở nụ cười hiền hòa gật đầu. Hắn cảm thấy rất hợp với Thanh Minh, cũng rất không nỡ vội tan như vậy. Hai người vừa gặp như quen, cũng là cuộc nói chuyện lâu nhất từ trước đến nay của hắn, trong cả hai cuộc đời.
Đây cũng không đơn giản là đối thoại nữa, hắn như được chỉ đường vậy.
Hắn đáp: “Ngươi đã hỏi rồi đó.”
“…”
“Mời nói.”
“Nếu một ngày lý niệm ta và ngươi xung đột, hoặc nếu ta chịu cảnh đ·ánh đ·ập tương tự như vừa nãy nhưng không lựa chọn như ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Ta không suy nghĩ nhiều vậy. Nếu chúng ta đủ đậm sâu, ta sẽ bẻ thẳng đạo của ta không gập vào ngươi. Nhưng mà nếu chúng ta đã đủ sâu đậm, tự nhiên lý niệm ắt không xung đột mới giữ được như vậy. Còn nếu không liên quan gì với nhau, vậy xung đột hay không còn có ý nghĩa gì đâu.”
“Vậy thêm câu nữa.”
“Mời.”
“Ngươi liệu còn có thể sống sót hay không?”
“Mấy ngày nữa, ta sẽ cố hết sức.”
“Ý ta là, ngươi ă·n t·rộm như vậy, có c·hết đói không.”
“…Ta không v·a c·hạm nhiều lắm.”
“Hài... vậy không tan nữa. Hôm nay ta mời khách.”