Chương 46: Đông lai hàn phong khải
Tối mịt mới về tới Cẩm thôn, mệt lả cả người, hai sư đồ chia ra ai về nhà nấy.
Trong bữa cơm, cha mẹ Thanh Minh không hỏi nhiều mà để nhi tử cặm cụi ăn, họ biết con trai mình còn đương mệt nhọc.
Vào chớm đông, tính ra Thanh Nguyệt đã đủ bốn tuổi được vài ngày nhưng vẫn chỉ là ăn, ngủ và chơi. Mấy ngày không gặp Thanh Minh, nay thấy ca ca về, Thanh Nguyệt miệng cười toe toét, hàm răng chưa mọc hết lộ cả ra, ấy vậy mà ca ca lại không chơi cùng, ăn xong rồi trèo ngay lên giường ngủ.
Cô bé nghiêng cái đầu ngờ nghệch nhìn ca ca đang gáy khò khò. Rõ ràng nương nói ăn xong nằm luôn sẽ thành bụng phệ!
Ngược với Thanh Minh, Yên Hưu Lộc tươi rạng như bình minh. Tối ấy hắn chẳng ngủ, nằm trên giường rục rịch cả đêm, cựa quậy hết bên nọ tới bên kia, thi thoảng còn cười một mình. Quá nửa đêm, biết khó ngủ nên hắn trực tiếp ngồi dậy, trò chuyện vu vơ với Tiêu Thông tại giường bên cạnh, mặc kệ có ai nghe hay không, cũng mặc kệ có ai ngủ hay không, có lẽ cũng mặc kệ luôn việc có ai phiền hay không nữa.
Có niềm vui phải chia sẻ cùng mọi người, điều hắn làm bây giờ rất đúng nha.
Hôm sau, trời đã trở lạnh hơn, tuy rằng đại hàn còn chưa tới nhưng khi sớm lại khá âm u. Kiểu thời tiết này tựa như tiểu cô nương ngoài lạnh trong nóng, tưởng như bên ngoài lạnh khốc vô tình, ấy vậy khi sớm lại làm cho người ta chẳng muốn rời chăn.
Nữ nhân chỉ ảnh hướng tốc độ rút kiếm, nhiều người dù không có kiếm vẫn hay nói câu này. Thanh Minh tuy không có kiếm nhưng hôm nay vẫn có thể dậy sớm rời đi, để lại chiếc chăn cô đơn lạnh lẽo.
Ngủ đủ giấc sao mà sảng khoái, nhất khi có nhọc người một thời gian dài, Thanh Minh thư thái rời nhà, giảo bước tới trạm sách trong thôn.
“Ồ! Tiêu Thông, ngươi tối qua không ngủ được sao?”
Tiêu Thông mệt oải ngáp dài, hai viền mắt hắn thâm đen như dính nước hạt mồng tơi, thấy Thanh Minh hỏi vậy đành cười khổ đáp.
“Các ngươi sau này đừng làm chuyện gì kích động được không, tên Yên Hưu Lộc c·hết tiệt này không ngủ được, làm ta cả đêm nghe hắn bàn luận nhân sinh, tam tòng tứ đức, tam cương ngũ thường, phế vật từ hôn, ở rể quật khởi, thê tử đâm lén, đô thị vả mặt."
Thanh Minh thấy hắn vậy nghi hoặc hỏi lại.
“Ta nhớ trong phòng sách cũng có cái ghế dài có thể ngủ, sao ngươi không ra đó?”
“Nhưng mà truyện hắn kể công nhận bánh cuốn thật, ta bây giờ tự nhiên muốn thành hải tặc tìm kho báu quá, nếu không ta muốn làm Hokage của làng này. Ha ha ha.”
“???”
“Thôi ta ra bến đò đây, muộn rồi.”
Nói rồi Tiêu Thông rời đi, hai tay duỗi thẳng ra sau để sõng, mặt cắm về phía trước như sắp ngã, người hơi khom mà vù vù lao đi như một Ninja bí ẩn, miệng thi thoảng lẩm bẩm vài câu khó hiểu. Nhìn hắn thế này dễ dàng làm người ta liên tưởng tới con gà cánh tiên, Thanh Minh bất giác bật cười một cái.
Lúc sau, Yên Hưu Lộc theo Thanh Minh tới nhà Mai Hoa Thiên Lý, đã gần trưa mà tới khi Thanh Minh gọi cổng, Thiên Lý mới rục rịch dậy mở cửa, khóe mắt còn đọng nước.
“Có chuyện gì?”
“Tới chỗ sư huynh mượn kiếm phổ, tiện thể để hắn theo sư huynh học mấy ngày.” Thanh Minh chỉ vào Yên Hưu Lộc nói.
Thiên Lý xoa đi khóe mắt, mở cổng rồi đi vào. Hắn tới chỗ vòi trúc cạnh ao cá trong sân hứng nước rửa mặt. Hai con âm dương ngư đớp đớp vài bóng bọt nước vỡ lóc bóc.
“Xong việc của ngươi rồi, ở đây làm gì?” Thiên Lý quay sang nhìn Thanh Minh khó hiểu.
“…”
Yên Hưu Lộc thấy bất bình cho tiểu sư phụ hắn, nhưng mà không dám lên tiếng. Vụ ở quán nổi trên sông làm hắn mất ba phần lý lẽ, bảy phần tự tin, nên giờ cũng không dám nhìn thẳng vị đại sư bá trẻ tuổi này chứ đừng nói tới làm chuyện gì khác cả, đành thầm nhủ đệ tử còn lòng là được, chắc sư phụ sẽ hiểu cho hắn thôi.
Trước khi tới đây, Thanh Minh đã nói qua tính cách Thiên Lý cho Yên Hưu Lộc. Thích ngủ, thù dai, phạm luật không tha bất kể già trẻ, ghét tụ tập, ghét ồn ào, và đặc biệt rất kiêu ngạo, đây là một số tính cách Yên Hưu Lộc còn có thể nhớ được trong đầu.
Nhìn tiểu sư phụ hắn bỏ về khuất bóng, Yên Hưu Lộc quay sang tươi cười rạng rỡ nói với Thiên Lý:
“Đại sư bá thật uy nghiêm.”
“Ngươi nói điều tất nhiên làm gì?”
Ngạo quá! Yên Hưu Lộc phải thốt lên trong lòng. Nhưng mà hắn cũng nhận ra một điều, phong thái của đại sư bá này rất uy vũ, thở một câu bức cách bức người, ngay cả làn gió phơn phởn cũng phật phồng góc áo trợ uy.
Đúng là trang bức cũng cần có thiên phú mà!
Tiếp đến, những ngày tu luyện tẻ nhạt bắt đầu trôi qua, chí ít cho tới khi người hộ đạo của Thanh Minh tới, chuỗi thời gian này mới có thể kết thúc.
Tranh thủ khoảng trống này, Yên Hưu Lộc theo Mai Hoa Thiên Lý luyện kiếm, đêm về đả tọa luyện tạng, thi thoảng chạy tới chỗ Thanh Minh học Quan Thần. Sư phụ của hắn cũng bận rộn không kém, ngày đêm cốt tạng song luyện.
Tu luyện khó nghĩ tới việc khác, nhất là thời gian. Mùa đông đã qua quá nửa, vừa hay hôm nay đại hàn. Dù đã Luyện Tạng nhưng Yên Hưu Lộc vẫn cảm thấy lạnh, mặt dày mượn của Tiêu Thông một cái báo lông cừu. Hiện tại, hắn ngồi ở dưới gốc mai nhìn Mai Hoa Thiên Lý thi triển kiếm thuật.
Thiên Lý có hai thanh kiếm, một thanh tặng Dục Tú, một thanh cất ở nhà. Thiên Địa Huyền Hoàng, hai thanh đều là huyền cấp hạ phẩm, phẩm giai không cao lắm. Do đã phong kiếm, Thiên Lý dùng một thanh mộc kiếm thi triển. Kiếm động hoa rơi, kiếm khơi gió khởi, kiếm chiêu của y rất hòa hợp với tự nhiên.
Say sưa nhìn những đường kiếm uyển chuyển, Yên Hưu Lộc nhìn tới nhập thần. Bỗng nhiên, toàn thân Yên Hưu Lộc run lên một cái, hắn cảm nhận được khớp vai, khớp chân và cổ họng rất lạnh. Đại hàn tuy buốt, nhưng với võ giả đang ở Luyện Tạng thì đâu tới mức này, mặc thêm cái ảo mỏng là xong. Nhìn tới nguồn hàn khí, Yên Hưu Lộc ngơ ngách lạc hồn, từ giờ cho tới cuối đời, có lẽ chiêu kiếm này là chiêu kiếm khắc sâu trong lòng hắn nhất.
Đông Lai Hàn Phong Khải!
Mộc kiếm trong tay, Thiên Lý vẽ một vòng cung trắng xóa trước mặt, sau đó, y uyển chuyển xoay người tạo thành tầng tầng sóng khí trong không trung. Theo ấy, những bông tuyết li ti trôi theo kiếm khí tạo thành một đóa tuyết mai mỹ lệ, độc đoán giữa thiên địa bao la.
Đông tới mang gió lạnh tràn về, tứ phương cô quạnh.
Thu kiếm tụ phong hàn, lòng mang chí lớn muốn gom buốt giá khắp thiên hạ, giữ cho cỏ vương biếc, cây vương mầm, cho vạn vật tránh khỏi sương muối thấu thân, cho toàn dân đói nghèo trụ qua điểm cực hàn.
Thiên Lý thu thế kiếm chuẩn bị xúc thế.
Thu kiếm được, nhưng thu hàn khí khó hết.
Bạt kiếm đẩy chí âm, đẩy đi cóng buốt của khí trời, đẩy đi lạnh nhạt vô tình của lưỡi kiếm, đầy đi lạnh khốc thờ ơ của lòng người.
Vung kiếm được, nhưng sao đẩy được hết đi.
Thiên Lý vung kiếm, kiếm đi như gió đông.
Cả người y để trần, nhiệt lượng hong khô mồ hôi, từng đoàn hơi nước dưới cái lạnh lại kết thành những sợi tơ sương kéo mỏng, ù ù cuốn theo kiếm thức.
Từng khí trường phả ra bốn phía, sắc lạnh như lưỡi kiếm mang đại hàn vô tình.
Kiếm vô tình, vậy thu kiếm.
Thiên Lý thu kiếm lần cuối, mộc kiếm hồi về.
Yên Hưu Lộc u mê.
“Nhìn rõ chưa? Đây là chiêu thứ tư, cũng là chiêu cuối cùng. Đại hàn, lãnh kiếm, nội lực, ba thứ gộp lại. Tháng qua ngươi luyện tập nhiều rồi, đã thành nếp, sau không cần ta đích thân dạy nữa. tự mình luyện tập lấy.”
“Đa tạ tiểu sư bá." Yên Hưu Lộc hoàn hồn, chợt nói tiếp:
"Sư phụ tỏ ý muốn tới Kinh đô, ta cũng cần đi. Sư bá, người muốn đi không?”
“Không, ngươi lưu lại vài cuốn sách về kiến thức kỳ quái kia là được rồi.”
“Tiểu sư bá yên tâm, trước khi đi ta sẽ cố gắng viết đủ cho người đọc tới khi ta trở lại.”
. Thiên Lý gác mộc kiếm bên gốc mai, ngồi tựa vào ấy uống chén sữa dê nóng.
Mặt trời lấp ló sau bóng cây gạo, nó đỏ dịu như một quả tú cầu bị ai đó gài lên cành cây, cựa quậy mãi không long ra được.
Như vậy tức là trời hôm nay vẫn còn rất lạnh.
ヽ(・∀・)ノ .......................................................
Nay cán mốc 100k chữ, còn vài chương nữa thôi Quyển 1 - Lấy lại tam hồn - sắp xong rồi. Nhiều lúc rảnh viết vài dòng truyện, nghĩ chẳng ai xem đôi lúc cũng nản chí, có khi dòng tâm sự này cũng chẳng ai chú ý đến vậy, nhưng mà đã có người theo thì mình sẽ không bỏ, dù ít dù nhiều. (꒦ິ꒳꒦ີ)
Gây cảm giác thích thú cho ai đó rồi lạnh lùng cắt phăng đi, chuyện này giống như tra nam vậy nhỉ, ha ha ha. (─‿‿─)♡
Cám ơn mọi người
Mai Hoa Chân Nhân.*