Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tranh Minh

Chương 49: Lão bà họa tam thanh




Chương 49: Lão bà họa tam thanh

“Òa… còn hơn cả Đoạn Sơn Thành, ngươi đông như kiến hôi vậy.”

Thanh Minh bước xuống xe ngựa nhìn xung quanh cảm khái. Đập vào mắt thằng nhóc nông thôn là cảnh tượng ngựa xe như nước, nhà cửa kề kề, dinh thự đài các nguy nga. Ven đường góc phố, kẻ bán người buôn, hỏi mua dạo bán ngược xuôi từng tốp, nào là quan sai đi tuần, nào là quý nhân kiệu tám người khiêng.

Thi thoảng còn có các tiểu thư quyền quý dắt tay nhau đi dạo, cười đùa ríu rít. Cũng có các công tử tuấn tú cầm quạt ngồi trên lầu cao, ghé mắt ra ngoài ngắm phong cảnh. Đôi khi cũng có tiếng thúc ngựa uy mãnh từ cổng thành vọng tới, hồi theo sau là từng tốp quân giáo mác sắc nhọn.

Thanh Minh thấy mới mẻ, nhưng những điểm này lại chẳng gợi cho Yên Hưu Lộc bao nhiêu hứng thú, cùng lắm chỉ cảm khái một hai câu bất ngờ. Đem những thứ này so với kiếp trước của hắn, quả thật rất bình thường.

Tửu lâu nhiều tầng ư, chỗ của hắn san sát nhau đều là những trung cư trọc mây đâm trời.

Ngựa xe mườm mượp ư, kiếp trước hắn đã chán ngấy cảnh tắc đường giờ cao điểm, khói bụi ô nhiễm.

Buôn bán giải trí sầm uất ư, nơi hắn ở đi chục bước chân là có một trung tâm thương mại, ngồi tại nhà đặt đồ online có khi cũng thoải mái hơn nhiều.

Vậy nên Yên Hưu Lộc không có gì là hào hứng cả, hắn đang đưa mắt tìm kiếm một nhà trọ giá rẻ để chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Nè Hươu, các tiểu muội ở đây ai cũng lộng lẫy hào hoa, đúng là nữ tử đô thành có khác, khác xa thôn nữ chân núi. Cổ nhân nói đúng, đi một ngày đàng là học một sàng khôn.”

“Đúng vậy tiểu sư phụ, từ ngày tới Cẩm thôn ta còn chưa được rửa mắt lần nào. Lần này cũng coi như bõ công tới.” Yên Hưu Lộc lấy lại tinh thần đáp lại Thanh Minh.

Quả thực ở đây, thứ duy nhất khiến Yên Hưu Lộc hứng thú chính là các muội tử phố lớn. Với một người hiện đại như hắn, muội tử mặc cổ trang là một thứ gì đó rất cuốn hút, tựa như vừa vào game đã khóa được “Đấng” trong 0,01 giây vậy.

“Mau nhìn vị ngự tỷ hồng y trên tửu lâu đằng kia kìa, ngươi nói xem tại sao nàng ấy lại biết ta thích tóc đuôi ngựa nhỉ, và cả hồng y nữa. Nhớ buổi sớm hôm nay ta đã nói mình thích màu hồng, phải chăng nàng nghe được?"

Đột nhiên nhận ra điểm ấy, Thanh Minh trợn mắt lên ngạc nhiên.

"Nàng không phải lén theo dõi sở thích ta chứ?”

“…N-người nói bé chút, ta ngại. Nhìn lén được rồi.”

Mặc đi ánh mắt xa lánh của người qua đường, Thanh Minh vẫn đường hoàng nói:

“Không phải ước mơ ngày trước của ngươi chính là lập hậu cung ư? Đến thưởng thức một chút còn không dám, vậy thì tán gái kiểu gì?”

Yên Hưu Lộc hận không thể chồm lên bịt miệng sư phụ lại, chỉ đành thấp giọng nhắc nhở:

“Tuổi thơ dữ dội, tuổi thơ dữ dội. Tiểu sư phụ xin đừng nhắc tới chuyện này.”



Miệng một đằng như mắt một nẻo, ngoảnh lên theo hướng tay Thanh Minh, Yên Hưu Lộc lại chẳng thấy được vị tỷ tỷ ban nãy, hắn uể đi một nhịp buồn rầu.

“Cũng tại người, giờ còn chẳng thấy được bóng của người ta đâu. Ta vẫn còn chưa kịp nhìn qua hồng y của nàng ấy nữa.”

“Hừ, đó là cái giá của sĩ diện. Mau tìm quá trọ, ta đói rồi, thời gian có hạn, phải tranh thủ dạo chơi cho đã rồi mới về.”

Thế là hai người tìm đến một quán trọ nhỏ nằm ở trong ngõ sâu, giá cả phải chăng, thuê một phòng hai tuần chỉ năm mươi đồng nhỏ. Cất xe ngựa rồi dỡ hành lý đem lên phòng, dọn lại một lượt cho sạch sẽ, xong xuôi tất cả, hai sư đồ xuống dưới gọi hai bát phở rồi lao vào đánh chén.

Tới Đỗ Long mà chưa ăn phở, vậy tức là đã bỏ lỡ một đặc trưng của nơi này.

Một văn sĩ đã từng viết:

“Phở là một thứ quà đặc biệt của kinh đô, không phải chỉ riêng nơi này mới có, nhưng chính là vì chỉ ở đây mới ngon. Nước dùng trong và ngọt, bánh dẻo mà không nát, thịt mỡ gầu giòn chứ không dai, chanh ớt với hành tây đủ cả, rau thơm tươi, hồ tiêu bắc, giọt chanh cốm gắt, lại điểm thêm một ít cà cuống, thoảng nhẹ như một nghi ngờ." (*)

Lạ miệng ăn ngon, cả Thanh Minh và Yên Hưu Lộc đều gọi thêm hai tô nữa, húp soạp soạp không bỏ một giọt nước dùng.

Ăn nó thì lăn ra nằm, Thanh Minh là vậy. Hắn trèo lên phòng nằm đó, tay cầm bản đồ nhìn khái quát chung đường đi của kinh thành một lượt, lòng lẩm bẩm quá chung chung.

Không phải họa sư vô trách nhiệm mà là Lạc Nam chỉ cho phép như vậy, đưa ra lệnh cấm vẽ bản đồ Đỗ Long chi tiết.

Đệ tử lại không giống sư phụ, ăn xong phải đi dạo một chút cho tiêu cơm, Yên Hưu Lộc ra ngoài đi quanh quanh trong vài ngõ lân cận. Đi qua ngõ cạnh bên, Yên Hưu Lộc thấy một tiệm may nhỏ, đã qua giờ cơm tối rồi vậy mà tiệm này còn chưa đóng cửa. Giờ cũng chả có gì làm cả, hắn bước vào coi thử.

Trong tiệm có một lão bà đang tần ngần may vá, mũi kim lúc lên lúc xuống nương nhờ ánh đèn tối om. Đèn này đốt bằng dầu hỏa, thân dưới làm bằng gốm nung, bên trên chỉ chụp một giấy bóng mỏng che gió. Lửa đèn rất nhỏ, không biết là do sắp cạn dầu hay là vốn như vậy để tiết kiệm. Nói chung đều chứa một chữ “nghèo”.

Ngọn lửa nhỏ nhấp nháy, bà lão thấy vậy biết có người tới bèn ngẩng lên, đôi mắt đục ngầu cố bắt lấy bóng ảnh của thiếu niên trước mặt. Có vẻ không được gì, bà ấy lại dụi mắt mấy lần cho quen với bóng tối, sau đó cố gắng nhìn lại.

“Thiên nhân ngũ suy.”

Yên Hưu Lộc nhìn qua một lượt, lòng thầm thở dài. Bà lão này chỉ còn vài ngày nữa, e rằng tới mồng một là đi. Thấy bà lão lại cặm cụi may vá, Yên Hưu Lộc lên tiếng hỏi.

“Lão bà, khuya rồi vẫn còn làm sao?”

“Làm chứ, lão một thân một mình, không cố gắng chút thì không sống được ở nơi phồn hoa thế này.” Bà lão móm mém cười đáp.

“Người nên hưởng thụ tuổi già một chút, có lẽ…” Nói tới đây Yên Hưu Lộc dừng lại đăm chiêu, không biết nên thật hay nên rối. Hắn ừ một tiếng trong lòng rồi nói tiếp.

“Có lẽ thời gian này ít ai may vá, người làm như vậy mua nhọc về thân, lại chẳng được bao nhiêu thành quả.”

Bà lão nghe vậy dừng kim, xoay nhẹ người qua phía Yên Hưu Lộc rồi cố gắng nhìn khuôn mặt y. Thấy vậy, Yên Hưu Lộc tới chỗ cái đèn, vặn cái van cho ánh lửa mạnh hơn.



Thì ra là tiết kiệm, không phải cạn dầu.

Hắn làm như vậy khiến bà lão nhẹ giật mình, xong cũng không ngăn cản, coi như tiếp khách cần sảng khoái.

“Già à, tiết kiệm cũng là tốt, nhưng mà thứ cần dùng vẫn nên phải dùng. Có lẽ…” Đến đây, Yên Hưu Lộc lại như ban nãy, ngưng lại một nhịp.

Bà lão thấy vậy lọm khọm cười tươi.

“Hài tử ngươi chắc lại định nói, có lẽ thời gian này tiền dầu giảm giá không ít, không cần rước khó nhọc vào thân, đúng chứ nhỉ?”

“Ha ha ha.” Yên Hưu Lộc gãi đầu cười.

“Không được vài ba câu như già biết ngươi là người tốt, hoặc chí ít bây giờ là như vậy. Thời gian của bà lão này, ta cũng tự biết đấy, chẳng qua do tính cách vốn vậy thôi.”

Yên Hưu Lộc nghe vậy hơi bất ngờ, chuyện giới hạn tuổi già rất ít người có thể tự ước lượng chính xác cho mình, nhất là phàm nhân đã bước vào thiên nhân ngũ suy. Nghe lão bà nói vậy, hắn hỏi.

“Già còn người thân không, ta có thể chuyển lời.”

Nghe vậy, lão bà từ tươi cười nhất thời chuyển suy tư. Hồi lâu, bà lắc đầu nói:

“Không, tạ thiếu niên.”

Lần này không gọi là hài tử nửa, bà lão gọi Yên Hưu Lộc là “thiếu niên”.

Bà lão đã nói như vậy, Yên Hưu Lộc không hỏi gì sâu thêm. Thấy phía tường vẫn treo vài bộ trường bào, hắn muốn đưa lão bà ít tiền, cộng với việc ngoại bào của hắn đã sờn, bèn chỉ bộ bào xám treo gần đó, hỏi:

“Già bán cho ta bộ này.”

“Ồ, bộ này sao? Còn phần vân mây phía sau già chưa thêu xong. Ta thêu rất nhanh lại không nhọc, chiều mai tới lấy?” Bà lão vừa nói vừa gỡ bộ đồ xuống cho Yên Hưu Lộc ngắm kỹ.

“Người cứ thong thả, ta còn ở đây dài ngày. Ưm... thế này đi, già họa qua ba đỉnh núi đơn giản sau lưng là được, không cần cầu kì. Xong việc này ta sẽ giúp già…” Tới đây, Yên Hưu Lộc lại nhất thời không biết nói thế nào, chẳng lẽ nói giúp chôn cất? Nghe thực không hay cho lắm.

“…giúp già một chuyện.” Hắn nói tiếp.

Gặp nhau thế này, Yên Hưu Lộc cảm thấy hai người rất có duyên, khi nói chuyện hay giao tiếp hai người rất tự nhiên, không bị tuổi tác và thế hệ khác biết làm cho không hòa hợp.



Lão bà này cũng rất giống nội của hắn, tuy hồi nhỏ nội hắn đã mất rồi nhưng nhiều ký ức vẫn để lại rất sâu, Yên Hưu Lộc tự nhiên bùi ngùi trong lòng.

Từ trong ngực lôi ra một túi gấm nhỏ, Yên Hưu Lộc đưa cho lão bà. Đây là số tiền còn lại mà hắn trộm được từ Ngự phủ, tuy chẳng còn bao nhiêu nhưng nếu tính lên bộ bào kia chắc vẫn dư giả. Bà lão xua tay không nhận nhưng hắn vẫn cố nhét vào túi bà rồi quay lưng ra về.

Yên Hưu Lộc không phải là kẻ tốt đẹp gì, hắn làm như vậy đa phần do tâm trạng thoải mái cùng một chút gì đó hắn tự cho là duyên. Trên đời này có biết bao người như lão bà vừa rồi, khổ hơn ngàn vạn lần cũng có. Ngay cạnh quán trọ cũng có một lão bá một thân một mình, hay lúc ban tối cũng gặp cô nhi đi xin ăn, ai cũng đều khó khăn cả, ngay cả chính hắn cũng vậy, giờ đây rỗng túi, đành phải sống nhờ Thanh Minh một đoạn thời gian, nhưng mà hắn tự cho rằng có duyên, vậy nên giúp bà lão một chút, tâm tình thoải mái là được.

Gặp nhiều người khó khăn lúc trước Yên Hưu Lộc đâu đứng ra giúp đỡ, nếu có người thấy vậy có khi lại cho rằng hắn đang cố màu mè, hoặc cho rằng làm bộ làm tịch từ bi, thiện tâm theo hứng, không phải chính tâm.

Nhưng mà có thể đúng đấy, vốn dĩ hắn đâu phải người tốt đẹp gì đâu. Ở thế giới này, tốt với bản thân mình đã khó, tốt với người thân càng khó hơn, vậy nói gì tới người dưng nước lã?

Chả đọng lại trong suy nghĩ được bao nhiêu, Yên Hưu Lộc đổi một chủ đề khác trong đầu rồi nhấc bước trở về. Trời lạnh, nên về sớm, đi dạo vài bước chỉ để tiêu đi cảm giác tức bụng mà thôi, không cần gắng sức như tập luyện.

“Về rồi à, có chuyện cần nói với ngươi đây.”

Thấy Yên Hưu Lộc về, Thanh Minh gấp tấm bản đồ rồi ngồi dậy nói với hắn.

“Ban nãy, nghe người ta nói nhạc phụ đại nhân của ngươi cùng Tam hoàng tử sắp vào kinh lĩnh thưởng, ngươi chú ý cho tốt.”

Yên Hưu Lộc cũng không mấy ngạc nhiên, hắn đáp lại.

“Nghe đồn Ngự thành chủ dù có lập đại công thì cũng chẳng vào kinh nhận thưởng bao giờ, luôn xung ích từ thiện, vậy mà lần này lại tới đây.”

Thanh Minh vừa nghe vừa tự rót cho mình một ly nước. Hắn uống một hơi rồi liếc nhìn Yên Hưu Lộc, nói.

“Ta nói rồi, chuyện gì cũng có thể. Cẩm thôn tuy giao thương nhiều đấy, nhưng trong lòng thôn rất biệt lập, ở đó, ngươi có thể thong dong, nhưng nơi đây thì khác. Lần này, ta tới kinh đô được gọi là rốn rồng này muốn biết một hai như thế nào thôi, chờ ta trở về rồi cùng đi, ngươi lại không chịu, một mực đi theo. Giờ thì hay rồi, lỡ chạm mắt nhạc phụ ngươi thì có nước chôn thây ngoài cỏ nội. Lại nói, nhân thủ cạnh Tam hoàng tử và Ngự Cần Vi cũng không ít người biết qua mặt ngươi đâu, dù không nhớ rõ để miêu tả nhưng chỉ cần thấy lại mặt ngươi thì bọn họ nhận ra cũng chắc tới chín phần.”

Yên Hưu Lộc cúi mặt xuống, cười gượng.

“Ta đã nhận kẹo hồ lô của Thanh Nguyệt rồi, vậy nên đã hứa với nàng chăm sóc tiểu sư phụ tốt. Nam nhân, không thể thất tín.”

Thanh Minh đang uống nước nghe vậy mà sặc sụa, không ngờ độ liêm sỉ của tên đệ tử này kinh khủng tới vậy, lại còn biết điểm yếu của hắn chính là tiểu muội Thanh Nguyệt đang ở nhà.

Hắn làm bộ cáu mặt, sút vào mông Yên Hưu lộc, quát:

“Cút đi tu luyện cho lão tử.”

“Mặc dù cảnh giới và thiên phú ta đều cao hơn người, nhưng là đệ tử thì luôn phải chịu đựng.”

“…Ngươi”

“Cẩn tuân pháp chỉ sư tôn, đệ tử cáo lui.”

-------------------------------

(*) Trích lời nhà văn Kim Lân