Chương 20: Gọi Ca Ca
Thời gian trôi, cảm giác nhanh hay chậm đều phụ thuộc vào tâm lý con người lúc suy nghĩ về vấn đề này đang ở trạng thái gì.
Thực chất, thời gian vẫn luôn đồng điệu, vẫn luôn nhất quán tốc độ từ trước đến nay.
Nhưng hiện tại có người đang cảm thấy nó nhanh.
Rất nhanh!
Chín năm đã qua kể từ khi Băng Linh quay về trạng thái kia, giờ đây cách ngày đó chỉ vẻn vẹn vài tháng đếm xuống. Suốt thời gian qua, ba người một mèo luôn đi theo lộ tuyến sinh hoạt như trước, chẳng những thế mà còn điên cuồng tu luyện.
Duy chỉ khác một điều, Băng Linh rành nhiều thời gian hơn bồi Liên lão và thỉnh thoảng, Liên đệ sẽ đi xa thăm dò, còn bí mật làm những điều gì đó không để cho Băng Linh biết, giấu giếm như chó trốn con.
Ầm!
Một toà núi tuyết trắng phau rung chuyển, cơ hồ muốn bật gốc thăng thiên. Nhưng căn bản, nó vốn không phải là “núi”.
“Chạy ra đây trang bức với mấy con tiểu yêu cái gì, mau cút về còn chuẩn bị dọn nhà.”
“Gừ” một cái không đành lòng, ngọn núi tuyết thu nhỏ thân thể vừa bằng quả tú cầu rồi lăn lông lốc theo hướng thanh âm, khuôn mặt biệt khuất. Nó cũng là đại yêu cự phách, ý chí kiệt ngạo bất tuân, đâu phải cái xe bò chở hàng?
Nó đứng giữa bầy yêu, bầy yêu run sợ thuần phục. Nó đứng giữa tu sĩ nhân loại, tu sĩ một mực sợ hãi tôn kính. Nó đứng trên đại địa, đại địa vì nó tôn lên chỗ đứng. Nó đứng giữa thiên không, thiên không bị nó bao trùm. Trong thiên địa, nó cảm giác muốn thôn phệ hết thảy.
Gào!
Tiếng gầm vang vọng, uy áp lan ra tứ phía nhưng chỉ lát sau, một thanh âm thê hương đã thay thế hết thảy, nghe ra có chút đau đớn.
Ắng! Uông uông uông~
Xa xa lại có thanh âm nan tử vang lên: “Vẻ mặt ấy là gì, tháng này hết lương thực, mang ngươi đi kho dựa mận.”
Biệt khuất thấy được, rõ ràng nó đánh thắng thiếu niên này đấy, tu vi của nó giờ cao hơn nhiều, thiếu niên tu vi lại chẳng ra làm sao, thua nó là cái chắc. Thế nhưng mà thật sự không dám.
Cho nó mười cái gan cũng không dám.
Đừng nhìn thực lực chênh lệch thế này, chỉ cần thiếu niên với chút tu vi yếu đuối kia lườm nó một cái thôi là cả bộ lông của nó đã xù lên như bị tử lôi oanh tạc. Muốn phản kháng là không được, chuyện này cũng không liên quan tới thực lực nữa rồi.
Nếu mà đánh, có được xem là bất hiếu không? Dù sao cũng là được đặt tên, lại nuôi nấng trưởng thành, mặc dù “hơi tốn kém” tiền cơm tiền gạo một chút. Ngẫm lại, thiến niên này tuy vậy nhưng đôi lúc còn bênh vực nó nha, chứ mà để bà la sát kia thì… nghĩ thôi nó cũng thấy sợ rồi, mèo không dám nghĩ nữa.
Thôi, đành cho lão đại chút mặt mũi vậy, đây là lý do nó đưa ra tự an ủi bản thân mình.
Về tới một căn nhà nhỏ, khói bếp đã nghi ngút. Từ trước tới nay làm gì có cảnh tượng như này bao giờ, nhưng tất cả thay đổi từ khi nam hài tử kia tới, không đúng, phải gọi là thiếu niên mới phải, giờ đã trưởng thành rồi.
Mắt thấy khói bếp, mũi ngửi hương bay, một người một chó, hoặc có thể là mèo lao vụt vô nhà, sa vào bàn ăn đánh chén. Những đồ ăn Liên đệ ưa thích, Băng Linh đều nhớ hết cả. Mỗi khi dùng bữa, nàng còn thỉnh thoảng để ý hắn ăn nhiều hay ăn ít món nào cơ đấy, cực kỳ là chu đáo.
“Tay nghề thực sự càng ngày càng tiến bộ rồi, quá ngon đi.” Liên đệ gặm xong một mảnh đùi gà, vứt lại cái xương cho Thôn Thôn đang le lưới ngóng chờ phía dưới.
“Ta còn cảm thấy bị thụt lùi đi đấy. Ngươi cũng càng ngày dẻo mép rồi.”
Liên lão yên lặng ngồi nghe, cũng chỉ cười cười mang dạng trưởng bối.
Còn Thôn Thôn, nó cảm thấy cực kỳ biệt khuất. Bực này bức cách chỉ có thể nằm sàn gặm xương, nó càng nghĩ thì càng thấy uất ức. Bực này bá khí, các ngươi đây là ép người quá đáng, không, các ngươi đây là ép chó quá đáng. Vẫn không đúng, các ngươi đây là ép mèo quá đáng!
Gào!
Đang muốn phất cờ khởi nghĩa, nó bất chợt nhìn lên Băng Linh, chỉ thấy cô thiếu nữ này mỉm cười thật tươi nhìn nó. Rùng mình một cái, nó sợ sắp tè ra quần rồi. Không đúng, là tè ra lông rồi!
“Thôn Thôn “nhỏ nhắn” chắc là vẫn đang ở tuổi nổi loạn nhỉ. Ăn nhiều chóng lớn, mới “bé” bằng chừng ấy thôi mà!”
Băng Linh cất lên âm thanh thật dễ nghe, ấy mà quả bạch cầu kia lại ra sức lắc đầu, mồ hôi mồ kê ướt đẫm lông lưng, chân trước nó cào vào chân Liên đệ, mắt nháy một cái ý nói: “Giúp meo meo.”
Liên đệ lúc này mới nhận ra có c·hiến t·ranh lạnh, thuận thế nháy nháy nó một hai cái ánh mắt, ý nói: “Đồng chí, ta cũng sợ, ngươi đừng kéo ta. Yên tâm, một ngày ta sẽ báo thù vì ngươi.”
Mèo lại cào chân hắn, hai mắt nháy lên, đuôi quậy một cái, ý nói: “Vụ ă·n t·rộm ấy người cũng tham gia, giờ lại để meo meo chịu sào. Thấy c·hết liền đem con bỏ chợ, một mình chạy?”
Liên đệ là giả vờ mắc nghẹn, ho khụ khụ bốn tiếng. Mèo hiểu ý hắn, lộ ra khuôn mặt tức giận, nó hiểu đại khái là: “Huynh đệ cứ yên tâm lên đường, nương tử hài nhi ngươi ở nhà, ta thay ngươi chăm sóc.”
Uông uông uông!
“…”
Vài tháng sau, ngày ấy cũng đã tới.
Thời gian qua, tất cả những vui đùa tưởng chừng là ngẫu nhiên bộc phát, hay là tính cách vốn vậy, nhưng thực chất cũng có một phần là do cố ý mà nên, nhằm kéo bớt ngột ngạt cho ngày hôm nay - một ngày chẳng ai muốn.
Tuy không phải cố ý hết thảy, cũng là có tự nhiên mà sinh, cũng có phần vui vẻ là thật đấy, bởi vì họ vốn rất thân thiết, cảm xúc luôn là chân thật, không phải giả tạo.
Đêm nay, vẫn trong một hang động nhỏ, thiếu nữ nằm trên giường băng im lặng, phảng phất mọi chuyện không có gì sất, ánh mắt điềm tĩnh, hơi thở ổn định, một mực chờ đợi thời gian trôi. Nếu quả thực như vậy thì tốt.
Băng Linh biểu hiện như mặt nước vô ngân nhưng trong lòng nào được như vậy, tâm tình trĩu nặng vô cùng, nàng đang cố giấu nó thật sâu không để cho ai biết.
Bên cạnh Băng Linh hôm nay chỉ có Liên đệ, vẫn tay trong tay. Thôn Thôn kia đã ngoài vài dặm canh giữ, là do Liên đệ phân phó nó, hắn không có qua loa như Liên lão trước đây. Liên Lão hôm này không có tới chứng kiến chuyện này như mọi khi.
Nhắc tới Liên lão lại bùi ngùi, lão đã bế quan gần một tháng chưa ra, thân thể hư nhược vô cùng. Càng ngày, sức khỏe của lão càng yếu, sinh cơ lụi tàn một một trông thấy. Ngày ấy, lão nói với Liên đệ rằng chính mình còn gần ba mươi năm, nhưng thực chất chỉ là ước tính sơ bộ, mà kết quả đó còn cộng thêm thiên tài địa bảo bồi cấp thường xuyên tính vào, chứ nào có dễ như vậy.
Ngày trước, lão đã dùng nhiều cách kéo dài thọ mệnh, cùng với ám thương nhiều năm cho nên đây gần như là thọ nguyên định mức rồi, chẳng còn gì có thể kéo giãn ra thêm. Mấy năm gần đây lưng lão còng xuống trông thấy được, tóc bạc phơ, nếp nhăn xuất hiện dày đặc trên khuôn mắt, hệt như một quả nho khô, trụi trơ không còn xuân ý.
Mượn câu nói nổi tiếng: Thời gian là một nhà tâm lý tài tình, nhưng là nhà trang điểm tồi tệ.
“Gia gia à, sau lần này mọi thứ sẽ theo ý ta phán đoán.” Liên đệ thầm nhủ trong lòng, hắn đã tiếp nhận trách nhiệm nặng nề này.
Băng Linh nở một nụ cười, nắm chặt tay hắn dần lịm đi. Hàn khí tỏa ra tứ phía, ngập tràn động phủ.
Lạnh nhưng không cóng, không buốt.
Hàn khí thật kỳ lạ!
Một tia linh quang nhạt dần hiện lên, tiếp tới bao phủ khắp người Băng Linh. Nàng bắt đầu nghịch hành thoái hóa theo thời gian, mặt trời vừa lên là khi nàng về tám tuổi.
Tuy nói đơn giản, nhưng đây cũng là thời kì suy yếu nhất của nàng, có lẽ chỉ cần một chút không khí không sạch, hoặc một hai con côn trùng q·uấy n·hiễu cũng đủ tổn thương đến nàng rồi. Đấy là Liên đệ còn không dám phỏng đoán tới linh hồn nữa, chỉ sợ có ngoại sự ảnh hưởng thì nàng sẽ mãi chìm trong hỗn độn, không thể tỉnh lại được.
Ngày trước có Liên lão hộ đạo, những vẫn đề này có thể tùy ý. Nhưng với tu vi eo hẹp của mình, Liên đệ cảm thấy vô cùng áp lực khi đối mặt với những chuyện này.
Sáng sớm, ý xuân tràn ngập muôn nơi nương theo ánh dương nhảy nhót. Liên đệ nhìn mí mắt nữ hài đang ngọ nguậy, thở hắt ra một hơi.
“Ta là ai?”
“Ngươi tên Hải Băng Hư Linh, năm nay tám tuổi.”
“Vậy, ngươi là ai?”
Đang định cất lời, thiếu niên này bỗng nhiên khựng lại, nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười này đang mở rộng đến mang tai, dần dần biến chất hắc hóa như một đại ma đầu xả được mối thù truyền kiếp.
“Ta là lão đại của ngươi. Từ giờ gọi Liên ca.”
“Ừm! Ca!” Âm thanh non nớt cất lên, thực rất dễ nghe, Liên đệ cảm giác bị đ·iện g·iật.
Thiếu niên với nụ cười biến chất đầy tà ác đang hồi tưởng tháng ngày áp bức hắn phải chịu đựng, gật đầu tán thưởng “tiểu đệ” ngoan ngoãn vừa gọi mình.
"Thiên hạ khổ Băng Linh đã lâu!"
Băng Linh chăm chú nhìn hắn, rõ ràng cảm thấy không đúng, còn cảm thấy kẻ này không đáng tin, còn cực kì quỷ quyệt nhưng nàng thủy chung không hề ghét bỏ, không hề bài xích hắn mà còn đang vui vẻ trong lòng, còn đang hưởng thụ bàn ấp ám kia nắm lấy tay nàng.
Liên đệ nói, Băng Linh nghe.
Gì không rõ, Băng Linh hỏi.
Băng Linh hỏi, Liên ca trả lời.
Cứ thế đối đáp đến cả ngày. Hai người không cảm thấy tẻ nhạt hay chán chưởng gì, vui vẻ như cũ.
“Ca, theo trong cuốn sách này thì ca là tiểu đệ của ta mới đúng?”
“Ài! Thế nên ta mới thường xuyên nhắc ngươi phải học tập nhiều một chút, đến chữ viết còn ghi lộn được. Ngươi có biết ta đau lòng thế nào không? Ngoan, sau này phải biết nghe lời.” Liên đệ thiên chân vô tà, một thân chính khí cất giọng hạo thiên.
“Ừm, vâng!”
Một hồi đùa bỡn, đống áp lực từ suốt tối qua thức trắng mà Liên đệ suy nghĩ đã bị thổi bay. Đây là hắn dùng “cái này át cái khác” để giảm đi sự chú ý.
“Tốt… Mà thực sự ngươi không nhớ được gì sao?”
Băng Linh lắc đầu, biểu hiện không nhớ được gì hết cả.
“Xin lỗi, ta tới muộn rồi.”
Âm thanh già nua vọng lại, Liên đệ vội đỡ lấy Băng Linh, nháy mắt với nàng một cái. Nhân sinh như kịch, vậy phải xem ngươi sắm vai nào. Vở kích này Liên đệ đã nói qua cho Băng Linh, lần trước cơ hồ không có bị lộ, nhưng lần này còn phải xem vào tạo hóa.
Rất may mắn, mọi chuyện vẫn êm đẹp như Liên đệ dự tính.