Chương 100: Năm ấy, ngươi ở trên lưng ta thút thít
Im lặng xâm lấn, chỉ còn tiếng máu chảy từ tứ chi thiếu nữ tạo thành những thanh âm róc rách, cùng với đó là tiếng xé vải xột xoạt của đạo trưởng họ Hư.
Thanh Minh thở dài, xé vạt áo cùng Yên Hưu Lộc băng bó lại v·ết t·hương cho Nghiêm Mộ Uyển. Hai thiếu niên chẳng khéo tay là bao nhưng thiếu nữ không kêu ca lấy một lời, nàng cắn răng chịu đau, ánh mắt ngậm nước nhìn thật sâu hai nam tử trước mặt.
Đạo bào toàn những chắp vá của Thanh Minh lại rách thêm vài phần, Thanh Minh thấy vậy phanh luôn cúc ngực, tựa hồ lão địa chủ ở rìa Đông Cẩm Thôn, khí khái phú hào.
Băng bó xong đã không còn để ý cách biệt nam nữ, Thanh Minh ôm nàng lên, vòng một lượt vải quanh người rồi buộc vào lưng Yên Hưu Lộc. Nháy nháy ánh mắt với vị thư sinh này, Thanh Minh ho khụ khụ giải thích đằng sau hắn có cuộn lụa và cần câu, không cõng được, đánh khó nhọc cho tiểu đệ tử trẻ tuổi đương sức thanh niên.
Không biết Yên Hưu Lộc có hiểu ý hắn không, miệng ù ờ gật đầu chịu khó chịu nặng, còn Nghiêm Mộ Uyển lại yên lặng mặc hai ngươi thao tác.
“Đi thôi.” Vấn Tử Mẫn thở dài.
Vị đại tỷ quyền to chức trọng này đã nói như vậy tức là đã không còn phàn nàn gì, bốn người tất nhiên tiết kiệm thời gian nhanh chóng di chuyển. Tuy Kiếm Sơn trước mặt nhưng ba người lại rẽ một hướng đi chéo tới. Nhìn tứ chi lõng bõng trong nước dần khuất, Nghiêm Mộ Uyển bất giác khóc thầm.
Suốt chặng đường không ai nói gì, rất yên lặng.
Hai người kia có tính toán riêng của mình, Yên Hưu Lộc đành phải lên tiếng, như muốn an ủi ai đó. Hắn chợt nhớ ra Nghiêm Mộ Uyển là Yêu tộc, vô cùng tò mò.
“Nghiêm tiên tử là Yêu tộc, có lẽ gia tộc sẽ có cách tái tạo tứ chi thôi, không cần quá buồn rầu.”
Nghiêm Mộ Uyển muốn lau đi nước mắt, lại nhớ tứ chi đứt lìa. Nàng lau mặt vào lưng Yên Hưu Lộc, nói:
“Khi ấy Hư ân công có lẽ nhầm lẫn, ta tên Nghiêm Mộ Uyển, không phải Yêu tộc.”
Thanh Minh nghe vậy ngạc nhiên, thầm phản đối, lý nào hắn lại nhận sai được yêu tộc. Nhưng người ta đã nói vậy, bèn không nói thẳng, chỉ thăm dò:
“Vậy ngươi thật là may mắn, ta truyền linh nguyên đánh thức ngươi vậy mà không bị tẩu hỏa nhập ma mà c·hết.”
“Chắc có lẽ ân công bị nhầm với Long huyết. Gần đây gia phụ có cho ta dùng qua Long huyết, có lẽ chưa tan hết trong cơ thể.”
“Long?” Yên Hưu Lộc nghe vậy hưng phấn vạn phần. Loài vật trong truyền thuyết này hắn còn chưa thể tận mắt trông thấy bao giờ.
“Thúc thúc ta là Long tộc, gia phụ có xin hắn năm giọt chân huyết cho ta mở rộng Linh Khê chuẩn bị cho mai này vào cảnh giới Linh Hà.”
Yên Hưu Lộc nghe vậy ngạc nhiên: “Tu vi cao thật, ta còn chưa Luyện Khí.”
Nghiêm Mộ Uyển nghe vậy rủ bờ mi xuống, nhìn vài xác c·hết lồng bồng trên đường, áp bờ má phiến hồng vào lưng Yên Hưu Lộc, khẽ nói:
“Giác ân công yên tâm. Nếu còn sống, ta nhất định xin gia phụ trợ giúp công tử tu luyện.”
Thanh Minh nghe vậy cắt đứt.
“Còn phải xem sống được không đã.”
Nói như vậy quả thực không nên, nhưng chẳng ai bẻ lại câu nói này cả, bởi nó quá đúng đắn. Do vậy, chặng đường phía sau lâm vào suy nghĩ miên man, chẳng ai nói gì tiếp. Cho tới nửa canh giờ sau, bốn người đưa mắt nhìn về phía trước, hơi nheo mày. Đứng trước đường lên kiếm sơn là một đoàn người chừng hai mươi, đạo bào lẫn lộn thế lực đan xen. Họ đang nhìn về phía bốn người, ánh mắt đề phòng cẩn thận.
“Đổi hướng không?” Yên Hưu Lộc nhìn Vấn Tử Mẫn hỏi.
Vấn Tử Mẫn hơi cau mày, đang định nói thì bên đối diện đã vọng lại.
“Ba vị, có thể trao đổi chút không?”
Thanh Minh thúc: “Tới đi, giờ chạy không kịp. Họ chưa xuất thủ, e rằng nói chuyện được. Không phải h·ung t·hủ ngày trước.”
Nghiêm Mộ Uyển áp bờ má vào tấm lưng Yên Hưu Lộc như muốn cố giấu đi bản thân. Yên Hưu Lộc hiểu hành động này, bèn xòe rộng bờ vai rồi thả chậm cước bộ đi cuối nhóm người, khuất sau Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn.
Thanh Minh khẽ chắp tay chào hỏi:
“Chư vị có gì chỉ giáo, nếu biết, chúng ta không ngại phối hợp.”
Cầm đầu tốp người lẫn lộn là một thanh niên tướng mạo sáng sủa, trên người mặc đạo bào quý giá màu lục lam.
“Tại hạ là Vĩnh Thiếu Vinh, đệ tử Vịnh Hảo Vọng, đằng sau là một số huynh đệ trên đường kết bạn mà thành. Chẳng qua gặp một số dị biến, muốn hỏi ba vị vài câu.”
Thanh Minh cười đáp:
“Ra là Vĩnh huynh của Vịnh Hảo Vọng, mộ danh đã lâu. Ta họ Hư, đây là tỷ tỷ họ Vấn, phía sau là đồng bạn thư sinh họ Giác. Các vị, có lời gì cứ việc nói thẳng.”
“Được. Hư huynh, không biết gần đây có gặp người của Thiên Địa Kiếm Trang?”
“Thiên Địa Kiếm Trang?” Thanh Minh khẽ gõ thái dương như đang cố nhớ. Thở ra một hơi dài, hắn lắc đầu đáp:
“Lúc mới qua tầng hai quả thực có từ xa bắt gặp. Ta tự biết mình kém cỏi, lại không dám tới trèo cao, vậy nên chưa gặp lại ai kể từ lúc ấy.”
“Ra vậy, ba vị trên đường có gặp qua sự tình g·iết người kỳ lạ?”
Thanh Minh nghe vậy hốt hoảng, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
“Quả thực có gặp, còn rất thảm. Cũng may chúng ta đi chậm một nước nếu không e rằng đã không có cơ hội hạnh ngộ Vĩnh huynh.”
Nghe vậy mấy người phía sau liếc mắt nhìn nhau, không biết trao đổi gì trong ánh mắt.
“Không biết tiếp theo ba vị tính toán như thế nào, chi bằng kết bạn cùng bọn ta cùng đồng hành, có sự cố dễ bao bọc lẫn nhau.”
Thanh Minh nhìn Vấn Tử Mẫn, lại nhìn Yên Hưu Lộc, vờ như dùng ánh mắt trao đổi, sau đó quay người cười nói:
“Đa tạ, vậy bọn ta xin nhờ các vị bao bọc.”
Thanh Minh nhìn vài người cuốn vải b·ị t·hương phía sau, hơi nheo mày. Dường như quyết định, hắn lại cười nhạt nói:
“Nói ra cũng xảo, trên đường tới đây tại hạ cứu được một vị bằng hữu, không biết Vĩnh huynh có còn hay không thuốc trị thương, tại hạ có thể dùng vật đồng giá để đổi.”
Yên Hưu Lộc khẽ thủ thỉ nói về phía sau:
“Ngoan đi, thương thế là tốt nhất, không có gì là xấu hổ.”
Nghiêm Mộ Uyển dụi dụi má vào lưng hắn, ý muốn biểu đạt mình ổn. Lòng nàng chợt ấm áp, lén nhìn Yên Hưu Lộc một cái.
Vĩnh Thiếu Vinh và mấy người nghe Thanh Minh nói vậy bất ngờ nhìn tới, ánh mắt nghi vấn tò mò. Có một đồng bạn, lại b·ị t·hương, vậy mà chỉ có ba người?
Nhìn nét mặt họ, Thanh Minh hòa hoãn:
“Vị tỷ tỷ thương thế rất nặng, hai chân đã đoạn, được lão đệ ta cõng trên lững.”
Mấy người nghe vậy chợt thoáng ánh mắt chăm chú đặt tại Yên Hưu Lộc rồi lại liếc nhìn nhau. Thanh Minh cảm giác mấy người này quả thực siêu phàm khi có phương thức giao tiếp thú vị như vậy, nhưng liếc nhiều như thế có hay chăng bị lác hay không, cứ nói thẳng với nhau không tốt hơn sao. Nếu là vậy quả thực chẳng còn gì bằng, một ngoại nhân như hắn còn có thể nghe vài tiếng trao đổi thầm kín nào đó.
Thanh Minh có chứng hay suy nghĩ nhiều mà Yên Hưu Lộc gọi là "Overthinking" vẫn may trong cuộc đối thoại này, đánh thức hắn ra khỏi mạch suy nghĩ là tiếng Vĩnh Tiểu Vinh đầy chính trực.
“Thì ra là may mắn sống sót, vậy không có gì đáng ngại. Đây là Ngưng Huyết Tán và Liệt Thần Tán, tiền bạc thì thôi, coi như kết một đoạn thiện duyên.”
“Vậy lại đa tạ Vĩnh huynh một lần nữa.”
Yên Hưu Lộc ãm Nghiêm Mộ Uyển đặt vào lòng Vấn Tử Mẫn, sau đó tới nhận hai bình dược tán. Nhìn Vấn Tử Mẫn thoa thuốc cho Nghiêm Mộ Uyển, phía sau một vị nữ tử nhận ra nàng, khẽ thốt lên.
“Thì ra là Nghiêm tiểu thư. Thật không dám tin tiểu thư lại bị ám hại nặng như vậy.”
“Ngươi là…”
“Ta là Lý Cơ, đệ tử Vô Ngân Môn. Ngày đó ngươi tới Vô Ngân Môn, ta có từ phía xa quan sát, khuôn mặt tiểu thư xinh đẹp như vậy, ta vẫn còn ấn tượng cho tới hôm nay."
Nghiêm Mộ Uyển nghe vậy khẽ gật đầu với Lý Cơ chào hỏi, lại cắn răn chờ Vẫn Tử Mẫn thoa thuốc.
“Vấn tỷ vậy mà dịu dàng thoa thuốc cho nàng.” Đứng cạnh Thanh Minh, Yên Hưu Lộc khó tin thì thầm.
“Ngươi thấy Dao tỷ có bao giờ thích nói nhiều chưa?”
“Chưa…”
“Vậy lúc đó tỷ nói nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ chỉ để đâm xoáy nàng thôi?”
“À…” Nghe vậy, Yên Hưu Lộc chợt à một tiếng.
Bên kia, mấy người thì thào trao đổi với nhau về một vấn đề gì đó, thi thoảng liếc mắt về phía bên này. Chờ tới khi Vấn Tử Mẫn thoa thuốc xong, Vĩnh Thiếu Vinh lại tới chỗ Thanh Minh, khí khái nói:
“Nghiêm tiên tử thương nặng như vậy, ta thấy nếu còn cõng trên lưng thì không nên. Vài tỷ muội đã làm một cái cáng, có lẽ để nàng nằm lên sẽ thoải mái hơn.”
Điều Vĩnh Tiểu Vinh đề cập tới rất chuẩn xác nhưng Yên Hưu Lộc cứ cảm thấy có mùi câu chuyện cổ về Lý Thông mà hắn thường nghe ngày bé. Muốn nói gì, Vấn Tử Mẫn đã đồng ý c·ướp lời của hắn.
“Được.”
“Đa ta.” Nghiêm Mộ Uyển cám ơn nhóm người bên kia, tất nhiên không phải là Yên Hưu Lộc đang sốt sáng phía này.
“Không sao, đều là đồng đạo. Đã trậm trễ khá lâu, vậy giờ có thể lên Kiếm Sơn.”
“Được.”
Có tiếng đồng ý, Nghiêm Mộ Uyển được bốn vị nữ tử ãm tới cáng vải. Bốn người này bào phục khác nhau, trong số đó ba vị là người Vô Ngân Môn, một vị mặc hồng lụa không quá nổi trội, lại không có ký hiệu đặc trưng, tám phần là tán tu, Thanh Minh đoán vậy.
Ba người Thanh Minh theo chân nhóm người tiến lên kiếm sơn. Chậm dãi lội nước phía sau, Vấn Tử Mẫn ném cho Thanh Minh một ánh mắt. Thanh Minh cũng không ngạc nhiên, gật đầu nhìn xuống mũi chân tựa hồ muốn bước từng bước thật cẩn thận.
Thanh Minh chợt thảo luận với đệ tử về vấn đề kiếm linh Thu Lý trước đó.
“Hươu, ngươi có thấy ai bố trí hậu thủ cho mình, lại đi thiết lập khảo nghiệm với kẻ khác không?”
Nhìn Nghiêm Mộ Uyển nằm trên cái cáng được bốn vị nữ tử khiêng ở phía trước, Yên Hưu Lộc nghe vậy chợt đưa tay lên cằm, khẽ nói:
“Có, là Chủ nhân nơi này.”
Vấn Tử Mẫn: “…”
Thanh Minh nghe vậy nhìn đồ đệ với ánh mắt cổ quái, vạn lời muốn nói lại nghẹn lại ở miệng. Đi hồi lâu, mãi sau hắn mới cất lời tiếp, nhưng chủ đề đã đổi:
“Nhìn quan hệ nàng với Vô Ngân Môn không cạn, chúng ta đến đây cũng không phải tuyệt tình, vậy nên có nguy hiểm gì rời đi là được, không phải áy náy trong lòng.”
Thanh Minh nói ra với giọng không thể cực tuyệt, đồng thời cuộn lụa đằng sau đã nới lỏng ra đôi chút. Yên Hưu Lộc bắt lấy tiểu động tác của Thanh Minh, hạ giọng hỏi:
“Có nguy hiểm?”
“Không, nhưng cần giáo trước. Nếu thực có xảy ra còn không phải làm phép lựa chọn, chân tay bớt lóng ngóng.”