Chương 41: Luyện Cốt
Muốn bắt mãnh thú nên tới Lâm Khộ, mà Lâm Khộ lại là sân sau của Thụy An, ở vùng này, đây là thường thức phổ thông ai cũng biết.
Từ Cẩm thôn tính xuôi năm mươi dặm về phía Nam có một thôn xóm nhỏ dựng ngoài bìa rừng, Thụy An. Xung quanh thôn này chẳng có mấy ấp, bản nhỏ, mình Thụy An cô quạnh dựa vào rừng xanh phía sau, cũng "dựa" vào nó mà sống. Người đến đây buôn bán cung nỏ, v·ũ k·hí, thảo dược thuốc mê khá đông, cùng với đó là tìm tài liệu quý hiếm từ các loại thú vật. Người bên ngoài tới đây đều có thể gia nhập đội săn, thành quả chia theo năng lực.
Nhìn vào lực lượng đang Luyện Cốt của Thanh Minh, tới Thụy An thôn tham gia vào đội săn chẳng thu hoạch được bao nhiêu, ngược lại còn nguy hiểm tới tính mạng.
Việc rõ ràng như vậy, Thanh Minh cũng tự hiểu lấy.
Việc gì phải liều mạng? Trực tiếp đi mua là được rồi!
Nhà hắn đợt vừa rồi kiếm được khá ấm, máu mãnh thú tuy đắt nhưng vẫn cắn răng mua được, không cần đem mạng nhỏ đi thử thách.
Đi mua, nếu không muốn tới Thụy An vậy thì phải thử vận may ở chính Cẩm thôn trước. Giao thương trên sông ở Cẩm thôn khá sầm uất, hệ thống nhà nổi tràn lan ở mặt con sông nhỏ này có khi còn nhiều hơn một nửa tổng hộ dân, vậy nên nhiều người ví von con sông này như một mảnh lụa thêu dệt nhân sinh của Cẩm thôn cũng là hợp lý.
Sáng sớm, Thanh Minh đã mò mẫm tới đây, hắn bước đi trên những đường đi nhỏ làm bằng tre, mỗi bước chân đều tạo ra một nhịp sóng sánh của bè. Thanh Minh nhảy lên một căn nhà nổi khá lớn bằng tre, là loại tre ngà óng ả, chắc chắn. Mỗi một cây tre đã to bằng cả nửa người hắn rồi, vừa to, vừa nhẹ lại vừa rắn, rất thích hợp làm nhà nổi.
Đây là nơi giao dịch các tài liệu về mãnh thú ít ỏi của Cẩm thôn, nói đúng ra là ít ỏi của cả vùng diện tích hai mươi dặm quanh đây. Lợi thế cạnh tranh một một ra đấy, dù vậy nơi này lại không quá đa dạng hay tấp nập buôn bán gì, nguyên do cũng dễ hiểu. Sinh sống quanh đây toàn là phàm nhân và tầng chót, cộng với chính cửa hàng này cũng không nhiều vốn liếng, cung cầu eo hẹp, việc này chính là lý giải tại sao cửa hàng này có không khí như vậy.
Một chút tài liệu, hàng hóa lạ mắt nồng nặc mùi tanh hôi chưa được xử lý cùng với vài bình nhỏ gì đó được trưng bày bên trong cửa hàng này. Hiện giờ bên trong không có ai ngoài một lão già ngồi lọ mọ ở bàn kệ hàng, thấy bóng người tới, lão uể oải nhếch mày quan sát.
Thanh Minh vào, hỏi han một số vật cần thiết, lúc thì nhận được cái gật đầu, lúc thì nhận được cái lắc đầu khô khan.
“Máu của Bạch Hổ khí huyết rất mãnh, ta vẫn muốn một lọ. Còn thêm năm lạng cao Kim Tê.”
“Như vậy đi, lão giúp ngươi hỏi thăm một vài chỗ, bốn hôm sau quay lại.”
“Đa tạ!”
Mục đích chính không được, Thanh Minh đành cầm một số loại huyết thú khác lẽo đẽo bỏ về, lòng thầm nhủ có lẽ đủ dùng cho nửa tháng tới.
Luyện Cốt, chỉ vậy thôi cũng thật tốn tài nguyên.
Thực ra Luyện Cốt có nhiều phương pháp, không nhất thiết cố định như tắm thuốc, dùng khí huyết và thoa cao rồi luyện tập với cường độ cao. Mai Hoa Thiên Lý ngày trước không hề dùng mấy thứ cao cấp này, nói cao cấp chẳng qua là đem so với những người bình thường chỉ đủ ăn đủ mặc hoặc sống khá khẩm một chút. Năm năm trước, ngày ấy, lần b·ị t·hương nửa sống nửa c·hết kia khiến xương cốt của Thiên Lý gần như là dập nát toàn bộ, sau khi trị thương với một số dược liệu đơn giản, cùng với viên đan dược không rõ lai lịch kia, lúc Thiên Lý bình phục cũng là lúc xương cốt cũng được tôi luyện theo, nhân họa đắc phúc.
Thanh Minh cũng ồ lên với nghị lực và may mắn của Thiên Lý, tự nhủ như vậy liệu có được gọi là 'Phá rồi lập' không!
Thiên Lý vào tám tuổi đã ở cảnh giới Luyện Tạng, nhiều người trưởng thành trong thôn còn không làm được, vậy nên cơ hội đôi khi đã được định sẵn cho ai đó rồi, dù có chen chân cũng chẳng nhận được cơ duyên là bao.
Thanh Minh cũng không dám đánh gãy toàn bộ xương cốt của mình rồi ngày ngày ủ thuốc tắm dược, uống máu thoa cao. Hắn quan niệm tu tiên là hưởng thụ chứ không phải là chịu dằn vặt đau đớn.
Đứng trên đỉnh cao nhân sinh? Thanh Minh tu tiên cũng không vì mục đính này.
Trường sinh hay quyền lực? Cũng không hẳn là vì vậy. Nhưng nếu bày một cái ngai vàng trước mặt, Thanh Minh cũng không ngại mà ngồi lên ngắm phong cảnh một chút.
Lại nói đến huyết hải thâm thù, bằng hữu phản bội hay người thân bị giam cầm, những thứ này Thanh Minh không hề có vướng bận.
Vậy nên, đơn giản cứ tu là tu thôi, tùy tâm tình mà tiến. Đây là nguyên sơ tính cách của Thanh Minh.
Là vậy, chẳng qua hiện tại hắn cũng hơi gấp một chút. Thanh MInh phải tới Linh giới sớm nhất có thể để đảm bảo nửa giọt Thần huyết trong người không gộp lại một cách bất chợt với nửa giọt kia không đem tính mạng của hắn biến thành một đống rơm khô gần lửa lớn, lửa bập bùng tùy lúc cũng có thể nảy tàn sang.
Tu luyện phải có khắc khổ, vài điểm này Thanh Minh cũng không oán than gì. Hiện tại, Thanh Minh vừa mới phu tọa điều tức, tinh chỉnh lại một lượt trạng thái, xong xuôi rồi mời từ từ mở mắt ra. Hắn đem máu của mãnh thú trộn với rượu mạnh xin từ Viên Quảng thành một bình lớn, đưa lên miệng tu ừng ực.
Uống rượu, Thanh Minh chẳng hề thích rượu, nhưng mà hắn vẫn uống rồi. Một hơi dứt khoát, hắn cau mày lại. Không biết do rượu hay là do huyết thú. Rượu làm hầu rát tấy, huyết thú cũng vậy, khó mà phân biệt được. Nhưng mà cả hai đều làm họng rực lên, phân biệt làm gì? Suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy, hóa ra Thanh Minh say rồi.
Say ư? Nhưng mà làm gì có khái niệm say chứ!
Con người vốn luôn vậy, đâu phải vì một thứ ma men là biến thoái đi.
Say, đơn giản chỉ là sự bao biện cho kẻ muốn giải sầu. Cũng chẳng biết giải được hay không.
Say, đơn giản chỉ là sự rối trá cho những lần mượn rượu phát tiết, làm chuyện thác loạn, đẩy tất cả trách nhiệm sau khi uống cho hai từ "ma men". Mà cũng chẳng biết đẩy nổi hay không.
Say, đơn giản chỉ là sự hèn nhát cho kẻ thiếu quyết đoán, mượn nó làm lòng tin. Khi tỉnh dậy, một câu "Khi ấy say" cười gượng cho qua. Và cũng không biết qua được không nữa.
Con người, vốn không hề say rượu. Chẳng qua từ lúc nhận biết đến rượu, từ "say" đã đi kèm với nó rồi. Say, những định nghĩa của nó đã gắn chặt cùng những kẻ tiếp xúc qua rượu, cùng những kẻ biết tới rượu.
"Say rượu" là một định nghĩa sinh sau sự vật, nói đơn giản, nó sinh ra từ rượu.
Nó là "bộ quần áo của nhà Vua".
Chỉ khi nào có một đứa trẻ không bị buộc thúc bởi các định nghĩa sinh sau sự vật, không bị miệng đời che mắt, nó vô tri nói rằng: "Đâu, nhà vua có mặc áo đâu" khi ấy mọi người mới bừng tỉnh. Cũng như vậy, một kẻ trong rừng rú không tiếp xúc với bên ngoài, uống hoa quả lên men, thấy vật vã khó chịu thì lăn ra ngủ, nó đâu có "say rượu" như những kẻ kia, hay vốn dĩ rượu đâu có say.
Thanh Minh không phải kẻ trong rừng rú, cũng không phải những kẻ hay mượn rượu tự lừa bản thân rằng đã "say" kia, hắn chỉ biết uống rượu là uống, uống nhiều là buồn ngủ, vậy thôi. Quyết định, hành động, ý nghĩ... chẳng liên quan gì.
Đặt bình rượu xuống như một gã bợm rượu, cả người Thanh Minh nổi lên cảm giác khó chịu, râm ran như kiến đốt chạy khắp bó cơ bó thịt, không đến mấy hơi nó đã ngấm vào tận trong xương, nung đốt không ngừng.
Bên ngoài Thanh Minh nóng đỏ lên, tựa như một quả ớt chuông, mồ hôi mồ kê chảy ra nhễ nhại, nhưng lại ngay lập tức bị nhiệt lượng từ cơ thể tỏa ra hong khô bốc lên, hình thành một tầng hơi nước ảo ảo, huyền huyền như tiên khí.
Thanh Minh thở cơ hoành, hít thở ngày càng nhanh nhằm mong tận dụng triệt để máu mãnh thú.
Trong khi thần kinh bị kích thích bởi huyết tửu, Thanh Minh hít thở thật nhanh và khóa hết các khớp lại, gồng từng bó cơ lên. Đây là một trong những ngoại tác động có thể đánh lừa cơ thể, làm nó lầm tưởng nguy hiểm đang cận kề. Làm việc này, hắn đang buộc tim phải hoạt động nhiều hơn, khiến khí huyết lưu thông mạnh hơn.
Thở cơ hoành, đây là cách thở bụng dưới, Thanh Minh mỗi nhịp thở luôn ngấm ngầm tận dụng việc phổi đẩy và nén khí, tạo ra việc bó cơ hoành được vận động, từ đó ngũ tạng như được mát xa một cách tự nhiên mà không cần quá dựa vào khí huyết hay gì.
Phổi đầy khí, khi ấy nó đẩy những nội tạng khác xuống phần dưới, chịu một áp lực nhất định.
Phổi xả khí, khi ấy nội tạng lại được thả ra, trở lại vị trí cũ.
Cộng với máu đang lưu thông với tốc độ nhanh, dựa vào khí huyết xung mãnh không chỉ chạy vào tủy mà còn qua ngũ tạng, việc này dẫn đến sự tẩy rửa và tôi luyện phát triển.
Hài nhi mới được chào đời cũng vô thức hít thở theo cách này, đây là cách thở tiên thiên. Sau này, do hoạt động và muốn dùng sức một cách gấp gáp, người ta thường thở theo cơ ngực để lấy hơi tốt hơn và vận sức tức thời nhanh chóng. Do vậy, thói quen này dần thành chủ đạo và là cách thở chính của phàm nhân.
Thanh Minh đang làm hai việc này cùng một lúc, tức là hắn đang muốn Cốt Tạng song luyện, mượn những tia khí huyết không thể đưa vào xương cốt được nữa đẩy vào nội tạng, tận dụng tối đa nhất có thể.
Như ngàn con ròi đang nhúc nhích ngọ nguậy trong sương, Thanh Minh nhíu mày khó chịu. Nó đốt, nó gặm, nó ăn sâu vào từng mô xương, từng khúc tủy.
Nó thọc vào những khoang xương trống - mạch cốt.
Nó thọc vào những khoẳng lặng giữa ngũ tạng - điền linh.
Nó lấp đầy những động rỗng trên các bó thịt - huyệt đạo.
Ban đầu chỉ là nhói, nhưng mà càng về sau lại càng tăng dần độ mãnh. Xương cốt đang lộng lên như muốn đứt gãy, cứ như bị một đàn voi đang giày xéo dưới chân, không thì như ngàn con bò mộng lao tới vờn đùa, giới hạn của sự vụn vỡ tới không hơn một bước.
Tiếp theo, Thanh Minh có cảm giác cả đàn mãnh thú hợp lại thành một khối huyết lực cuồng bạo, lao thẳng về phía hắn, muốn ép hắn thành một lát thịt mỏng như tờ. Khối huyết lực cuồn cuồn lao tới, khổng lồ uy nghi, đại tốc đại lực. Nhưng mà nó vừa tới trước mặt Thanh Minh lại dần tan biến đi, chớp mắt một lượt cũng là khi tia xích yên cuối cùng lòe mất.
Thì ra huyết thú trong người đã luyện hóa hết, vừa hay kịp lúc. Thanh Minh mở mắt ra, thở hắt một hơi dài, hắn lảo đảo đứng dậy, hai chân không vững lại gục xuống.
“Lần đầu cảm thấy tu luyện khó như thế này! Thiên phú Hoàng cấp hạ phẩm, thì ra phế như vậy.”
Đành ngồi tại đó, Thanh Minh thoa cao kim ngưu và mỡ trăn gấm lên toàn thân, xong xuôi mới ệch lưng về phía sau, mệt nhoài nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tuy không hoạt động gì nhưng cơ thể hắn có thể nói vừa trải qua một cuộc chiến đấu. Nó như thể cuộc chiến xảy ra với một con mãnh thú cường đại suốt một ngày, dẫn tới đau đớn và mệt mỏi vô cùng.
“Có lẽ mất vài tháng như thế này, khổ c·hết mất. Hóa ra thiên phú quan trọng vậy.”
Thanh Minh than lên một tiếng trong lòng, thầm nghĩ phàm nhân, đã là phàm rồi, lại vì một chữ phàm này mà có nghị lực phi thường đến vậy.
Hắn mới chăm chú tu luyện được chút thôi đã cảm thấy nản rồi. Là như vậy, nuốt bao nhiêu khó khăn mới tới được điểm cuối chứ?
Lại nghĩ tới những kẻ không phải thiên tài có thể đứng được ở một độ cao, phía sau việc này là bao nhiêu khắc khổ?
Nhưng mà người ta cũng chỉ nhìn thấy được độ cao mà thiên tài đang đứng, chứ có ai đi đếm ngươi đổ bao nhiêu giọt mồ hôi bao giờ đâu! Vậy nên những kẻ được gọi là thiên tài, đôi khi rất ghét hai chữ "thiên tài" này.
Thiên, địa, huyền, hoàng, bốn phẩm thiên phú này giúp phân biết tiên phàm. Hoàng cấp hạ phẩm, ít ra còn có thể luyện hóa được một chút linh khí, từ đó đẩy phàm thai dần lột xác lên linh thai.
Nhưng mà kẻ không có thiên phú, vĩnh viễn kẹt lại Nạp Khí, kẹt tại nội công võ giả mà không có cách nào sử dụng linh khí, tiên duyên coi như đứt đoạn.
Xét lại cho cùng, thiên phú Hoàng phẩm cũng chẳng đi xa được là bao, một vài đỉnh phong cao thủ nội công cũng có thể vượt cấp g·iết một số tu tiên giả Luyện Khí yếu kém, tuy vậy điều này rất hiếm. Dù có thủ đoạn khó lường cùng tuyệt kỹ thì điều này xảy ra hay không cũng chưa chắc được.
Miên man suy nghĩ một hồi, chẳng biết từ lúc nào hắn đã ngủ thiếc đi.
Hôm sau, Thanh Minh tới thác nước bên chân Tam Thanh Sơn rèn luyện. Hắn đang ngâm mình trong một nhánh nhỏ của thác, nước đổ từ nơi cao gần hai mươi trượng cứng như đá, không ngừng nện vào Thanh Minh đang ngồi im lặng ở dưới kia. Rèn sát khi còn nóng, điều này là cần thiết. Vậy nên ngay sau buổi tối qua, Thanh Minh đã tới nơi này làm xương non mới được tẩy trở nên già hơn, cứng cáp hơn, quen với lực hơn.
Đã qua Luyện Da, nhưng mà làn nước vẫn làm bờ vai thanh minh đỏ rát, lực đạo ngấm thẳng vào trong xương bả vai và xương sống, nặng khó tả được.
Cứ như thế đến giữa trưa Thanh Minh mới bỏ về, chiều lại tắm dược thoa cao, tối dùng huyết thú, đêm thoa mỡ, khi đi ngủ lại đặt một tảng đá lớn lên bụng qua đêm, sáng dậy lại tới thác nước.
Khổ quá mà, thật muốn ôm đùi phú bà sống qua ngày.