Chương 22: Được một nửa
Điền vào trống rỗng của thằng nhóc mất đi hy vọng là cảm giác bùng nổ như tinh cầu vụn vỡ, như sóng đánh bồng sơn, cũng có thể như gió lay kiến càng, rất khó nói rõ. Chỉ thấy nó khóc nghẹn ngào.
“Oa oa!”
Hai tiếng "gia gia" thanh thúy đến vậy, ấy vậy mà lại như lôi điện đánh thẳng vào lòng thiếu niên, Liên nhào tới ôm chặt hài nữ nức nở. Một tháng qua đằng đẵng tựa vĩnh hằng, hắn có biết bao hối hận mà chẳng ai hay, chỉ biết nuốt ngược tự trách vào trong, lâm vào phong bế.
Nếu như thiếu nữ muộn một chút, chỉ một chút thôi, có lẽ hắn sắp không chịu đựng được nữa rồi.
“Ca, gia gia đâu?”
Thiếu niên ôm chặt hài nữ, nghe tiếng hỏi non nớt cất lên lần hai này, lúc này Liên mới kịp nối lại mạch suy nghĩ của mình, cánh tay đang run rẩy khi này mới dần buông nàng ra. Hai mắt hắn trợn tròn muốn cất lời hỏi han, Băng Linh lại nhíu đôi mày ngây thơ, lắc đầu hỏi tiếp:
“Nhưng mà gia gia là ai?"
Bởi vì quá ngây thơ, câu hỏi này làm hắn sững sờ. Liên ngây ra như nê tượng đất, chẳng biết nói gì cho phải.
"Ta…là ai?"
" Ca ca, ngươi là ai?”
Băng Linh vò đầu bứt tóc cố gắng lục tìm. Ba ngàn sợi ưu phiền, không biết nàng bứt ra được gì không mà thanh âm của cô bé đã khàn đặc lúc nào chẳng hay. Nàng cất tiếng xót xa:
“Ta là Hải Băng Hư Linh. Nhưng mà gia gia là ai, sao lòng ta đau như thế này?”
Sao lòng ta đau như thế này?
Đúng vậy, lồng ngực nàng giờ đang rất đau.
Nhưng ai làm nàng đau như vậy?
Có lẽ không ai cả!
Với nàng, tưởng chừng như cái gì cũng hiểu, nhưng khó chịu thay sao nàng lại chẳng hay bất cứ thứ gì, đoàn mây vụ đáng ghét từ đâu mà tới nửa mờ nửa tỏ che đi, sao mà khó chịu quá vậy.
Nhìn nét mặt thống khổ của Băng Linh, bờ môi Liên đệ mấp máy thật lâu, cuối cùng lại mím lại. Liên không muốn trả lời, trong lòng sầu nào không thôi: "Thất bại sao?"
Đắng lẽ ở độ tuổi này không nên có cái ưu sầu như vậy xuất hiện trên người một cô bé, Liên chỉ biết ôm nàng vào ngực, ân cần vỗ về:
“Không sao, không muốn nhớ đều không cần nhớ. Ta cũng không muốn Băng Linh như thế này.”
“Ta cũng không biết vì sao, có lẽ người gia gia kia cũng không muốn ta như vậy.”
Hai người cứ như vậy chẳng nói một lời nào tiếp theo, Băng Linh như cũ nằm trong ngực hắn, đôi mắt lim dim muốn ngủ. Sau một ngày ổn định, hai người một mèo lại tiếp tục sống với nhau.
…
Nhiều năm qua đi, nữ hài ngày nào đã thành cô thiếu nữ xinh đẹp. Cuộc sống của nàng vẫn xoay quanh chuyện tu luyện phá cảnh, đây là điều ca ca của nàng muốn, vậy nên nàng cũng vui vẻ tiếp nhận. Thiếu niên kia thì không ngừng nghiên cứu, thử nghiệm, lại đi tới các vùng đất xa xôi khác. Hắn không giám dẫn Băng Linh đi, bởi suy đoán của chính hắn và lời của Liên lão trước kia rất có tính đúng đắn.
Tuyết nơi này là do Băng Linh mà nên.
Nếu dẫn nàng đi quả thực quá mạo hiểm, còn không biết sẽ tạo nên hiện tượng quỷ dị gì hay không nữa. Lại đoán, có khi tuyết vực rộng lớn này tồn tại chính là bảo vệ nàng cũng nên, hoặc nếu đem Băng Linh tới nơi khác, chính nàng sẽ hình thành một tuyết vực mới rất có khả năng, nhưng có thể chắc chắn những dị tượng này mạnh vô cùng, bắt mắt như vậy muốn không thấy cũng không được, bị đại năng nhòm ngó là chuyện tất nhiên. Tất cả những điều trên chỉ là suy đoán và tổng hợp những dị tượng trong quá khứ của Liên lão, dù đúng dù sai nhưng nói chung, không thể mạo hiểm.
Mới chớp mắt, lại một lần mười năm đường hoàng bước tới. Lần này, Liên thấy rõ Băng Linh bị dày vò mạnh lên trông thấy, không chỉ linh hồn mà cả cơ thể của nàng. Điều này khiến hắn trở nên nóng vội khẩn trương, dẫu vậy sau bao năm nghiên cứu, Liên vẫn chưa có đầu ra cho nan đề này.
Lại một lần mười năm, rồi lại một lần mười năm,… hắn vẫn vô lực như cũ, không cải biến được gì sất.
Mười năm, mười năm rồi mười năm, thời gian trôi sao mà nhanh quá, cũng chẳng hiểu sao vô tình đến vậy. Nếu Liên không có biện pháp, chẳng lẽ cứ như vậy mãi sao?
Đã quá nhiều mười năm rồi, đếm không xuể. Bao nhiêu rồi nhỉ? Hắn đã cảm giác không rõ nữa, tự hỏi một câu vẫn không thay đổi được sao?
Không, có một thứ thay đổi rất nhạt mà Liên chợt nhận ra, đó là cảm xúc và một chút ký ức mong manh. Dường như sau khi Liên lão mất, qua mỗi lần hồi khứ c·hết tiệt kia, Băng Linh dường như giữ lại được gì đó, nhưng cũng mất đi gì đó. Cùng với nó, cơ thể của nàng đang dần kháng cự, mỗi lần đều cố gắng không thu nhỏ bé đi nhiều nữa, vẫn giữ được hình hài mười bốn, mười lắm tuổi để tiếp tục trưởng thành.
Nhìn vậy thì có vẻ có tiến triển đấy, nhưng Liên đệ biết nào có chuyện đơn giản như vậy. Sau mỗi lần, thống khổ của nàng lại càng gia tăng, tăng rất mạnh là đằng khác. Chỉ sợ có một ngày, nàng không thể chịu được nữa, triệt để bị giữ chân ở lại, khi ấy chính là ngày mà nàng c·hết đi.
Băng Linh có thể cố gắng tới bây giờ quả thực là kỳ tích, chính những cảm xúc nhỏ bé kia là thứ duy nhất Băng Linh có thể bám víu vào. Nhưng một khi nàng mệt mỏi, vậy bàn tay ấy liệu bám được bao lâu?
...
Thấm thoát thoi đưa, mười năm lại tới, không khả quan cho lắm.
Tại một ngày nào đó, Liên ca nói với Băng Linh:
“Băng Linh ở nhà ngoan, nghe nói bí cảnh Nam Cực Tiên Ông mới mở, ta đi xem có gì hữu ích không.”
Cô thiếu nữ sửa lại vạt áo cho hắn: “Ừm, ca ca cẩn thận chút, không cần cưỡng cầu. Băng Linh vẫn tự tu luyện được.”
Liên ca gật đầu đồng ý rồi bỏ lại nàng. Cô thiếu nữ tựa bên cửa rõi theo bóng lưng thiếu niên dẫn khuất tại rặng mây xa.
Thời gian thoi đưa, đảo mắt lại qua mười năm. Vẫn không khả quan cho lắm.
“Nghe đồn có hai Tiên thai xuất thế, ta đi tìm chút.”
“Ừm, ca sớm về!”
Mười năm, mười năm, lại mười năm, gian nan không ngừng.
“Nghe đồn Vu tộc giỏi hồn thuật, có cổ mộ đại Vu xuất hiện, ta đi coi chút.”
Băng Linh lại tới chỉnh vạt áo cho hắn: “Ca cẩn thận chút, người ngoài không hiền lành như muội đâu. Nữ nhân bên ngoài lòng dạ luôn độc ác đấy.”
Liên đệ thấy không đúng, nhưng không biết không đúng ở đâu, chỉ gật gật rôig quay người rời đi.
Thời gian đưa thoi, đảo mắt lại qua… một ngày.
Một ngày này, Băng Linh tới tìm vài người nằng tình cờ cứu được lúc trước.
Vài bóng người quỳ rạp dưới đất, vô cùng thành kính nói:
“Đại nhân có ơn với chúng ta, có ơn với cả tộc ta, nguyện vì ngài trung thành tuyệt đối.”
Băng Linh không ngờ mấy người này thề non hẹn biển dữ dội tới vậy, nàng còn chưa thấy ai quỳ mình bao giờ nên có chút mất tự nhiên. Nàng đưa ra một bức hình, nhàn nhạt nói:
“Cũng chỉ tiện tay thôi, không đáng nói. Từ này các ngươi theo dõi người này, tìm thêm một vài người giúp sức thì tốt. À, cũng không cần quá cưỡng cầu, nguy hiểm thì thôi.”
Nghĩ nghĩ một tý, nàng lại nói tiếp: “Ta biết mấy người không giỏi cái này, nhưng mà cứ theo ở đằng xa nhìn hắn là được rồi.”
“Thuộc hạ sẽ cố gắng, không biết hắn là kẻ thù của ngài?”
Thuộc hạ? Nàng lúc nào trở thành chủ của những người này rồi? Mà thôi mặc kệ đi, nàng không quan tâm chuyện lặt vặt, bèn nói:
“Hắn là người nhà ta. Hừ, ta ngửi trên người hắn có mùi nữ nhân. Đừng tưởng gọi hắn một tiếng ca là coi như ta ngoan ngoãn nghe lời, coi như ta không biết gì. Lại còn giỏi, đi lừa gạt ta như tiểu muội nhà bên. Ta mới là lão đại trong nhà.”
Mấy người: “…”
Trên đời này có rất nhiều chuyện do ngẫu nhiên mà thành. Ngày hôm nay, một tổ chức được thành lập cực kỳ qua loa với một lý do cực kỳ nhảm nhí.
Thời gian thấm thoát, một vòng luân hãm mới lại tới, có quên đi có học lại.
Liên rất gấp, nguyên do chẳng hề xa lạ. Liên biết giới hạn của Băng Linh đã sắp chạm đến, mà tự dưng bang bãng một cái giới hạn nào đó cũng mọc ra đặt lên người của Liên. Hắn có cảm giác sắp phải ly khai, bị cái gì đó cưỡng chế gọi đi chẳng thể kháng cự. Mà đặc biệt đây lại là chuyện tất nhiên, không phải ngẫu nhiên, không thể hủy bỏ hay chống lại. Mọi thứ từ hai phía dồn tới khiến hắn ngột ngạt, cho hắn áp lực chưa từng có, khiến Liên phải cố gắng gấp bội.
Một ngày này, Băng Linh cố vẽ ra nét mặt nhiên nhất có thể, nén tất cả ngổn ngang trong lòng lại rồi nhìn hắn. Đôi má nàng giờ đây đỏ hây hây, không biết suy nghĩ gì.
“Thực sự sẽ quên hết sao?” Nàng nhìn Liên dò hỏi, thẹn thùng lại cúi đầu nhìn ngón chân.
Hai ngón chân như búp măng ngọ nguậy đè lên nhau tranh phong, tựa hồ hai tính cách thiện và ác của Băng Linh đang t·ranh c·hấp một vấn đề nào đó vô cùng xấu hổ.
“Ừm, yên tâm ta sẽ cố gắ…”
Lời chưa nói hết thành câu thì cái cổ của Liên đã bị Băng Linh kéo xuống, lại bị một thứ gì đó ẩm ướt đè lại trên môi, đặc biết còn rất ngọt.
Ngọt vậy?
Không riêng gì Liên, Băng Linh cũng cảm nhận được điều này, còn thấy cả người như bị tia điện chạy lên chạy xuống, tê tái nhưng lại không muốn rời ra. Thật là khó tả... ( P/s: ai thử rồi nêu tý cảm nhận coi, đây là tác tự tưởng tượng ta...Kakakaka)
Dù sao tỉnh dậy cũng quên, vậy nên đâu cần xấu hổ, Băng Linh cảm thấy mình cực kỳ thông minh, đâu có ngốc đi khi vướng vào những chuyện tình ái như người ta hay nói đâu chứ, toàn là lừa người.
Băng Linh buông Liên ra, chìm vào miên man.
Mèo đang liếm đá bào triệt để ngốc tại đó rồi, cái lưỡi nó để quá lâu dính chặt vào đá bào mà nó cũng không để ý tới, cứ trợn tròn mắt nhìn. Cái này... cơm chó cũng ngon!
…
Mười năm.
Lại mười năm nữa, Liên đệ gấp rút không thể tả. Hắn cảm giác thời điểm phải ly khai đã sát nút.
Hắn nghĩ, làm một lần “lấy tử khai sinh” như lần trước liệu có ổn không? Hỏi qua hỏi lại tưởng chừng có thật nhiều con đường cần băn khoăn, thật ra lại eo hẹp vô cùng. Ổn hay không ổn vốn dĩ đã không phải thứ cần đắn đo, tất nhiên đã không còn lựa chọn. Đặt tảng thái sơn vào trong lòng, thiếu niên dứt khoát: "làm".
Thời gian vô tình như nước chảy mây trôi.
Mười năm, lại như mười năm trước, không hề khác chút nào, quên quên nhớ nhớ.
“Thôi không cần phải khóc, ta chỉ đi ở rể thôi mà. Ca ca lấy vợ thì ngươi phải vui mới đúng chứ? Ngược lại Tiêu gia có Chúc Viêm Hồn Đăng có lẽ có thể giúp ngươi.”
Nhìn thiếu nữ khóc tới lê hoa đái vũ, Liên đệ đưa tay lau đi từng giọt long lanh, nhỏ nhẹ nói: “Đại lục xa xôi, ngươi không đi được. Chờ ta cầm Hồn Đăng về là ngươi có thể bình thường như bao người rồi.”
Băng Linh đưa mắt nhìn thân ảnh khuất dần, bờ môi run rẩy không thể mím chặt. Đúng à, người thân hạnh phúc, nàng phải vui mừng mới đúng chứ?
Nhưng không hiểu tại sao nàng lại lạc lõng tới vậy.
"Ta ghét cảm giác này..."
Vô ý đưa tay lên ngực, trái tim vẫn đập "bang bang" ngay tại ấy, như sao nàng lại cảm thấy trống rỗng khó hiểu đến thế.
Lồng ngực sao đau vậy? Cảm giác vĩnh viễn mất đi này là gì?
“Ta… rốt cục muốn gì?”
Băng Linh ngồi bên hồ sen vô hồn cả ngày, tựa như một nê tượng đất. Khóe miệng chảy máu, nàng bắt đầu nghịch hành muốn hiểu thấu chính mình. Thiếu nữ nuốt ực một ngụm tanh ngọt vào trong nhưng cảm thấy đắng chát là nhiều, hai mắt của nàng nhắm lại bắt đầu nhấm nhá.
Phảng phất vĩnh hằng, vô số hình ảnh băng qua. Nhiều đấy, nhưng rách rưởi như vậy, nàng làm sao nhìn ra được gì cơ chứ.
Ngay khi thiếu nữ mệt lịm đi, một hình ảnh bỗng chốc lóe lên đánh thức nàng, may mắn thay nó cũng gỡ hết đống tơ vò rối rắm trong lòng Băng Linh. Kèm theo nó, một âm thanh có chút xấu hổ cũng được nhớ lại, thoang thoảng bên tai.
“Thực sự sẽ quên hết sao?” Đây là câu nàng hỏi hắn.
Thì ra là vậy, Băng Linh đắng chát cười thầm trong lòng một tiếng, chợt hoảng hốt. Hóa ra ngày hôm ấy sau khi tỉnh lại, nàng không rõ tại sao lại xấu hổ khi nhìn thiếu niên xa lạ trước mặt, hóa ra là vì hành động ngu ngốc ấy của nàng vào tối hôm trước.
Nửa buồn nửa vui ngây ra như phỗng cả ngày ở ao sen, một bóng đen chẳng biết từ đâu lao tới. Bóng nhập ao tù tạp thành chấn động lan ra tứ phía. Thiếu nữ hồi thần giật mình nhưng không quên xóa sạch nước mắt. Ấy vậy cảnh trí lại không được thanh lãnh như khuôn mặt nàng, nước trong ao nhỏ đã tung tóe cả lên, khí lưu luân chuyển ong ong đốn gãy vài cây dương liễu bên bờ.
“Con mẹ nó họ Tiêu, thì ra các ngươi lừa lão tử.”
Tức giận tới nỗi vụt miệng chửi bậy, Liên bì bõm bò dậy. Cả người của hắn chằng chịt v·ết t·hương, toàn thân là máu. Đáng buồn hơn, tay trái của Liên đã cụt mất trống không, chỉ còn cánh tay áo phập phồng trong gió.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thiếu niên không lấy được vợ chẳng khiến Băng Linh vui vẻ chút nào. Nàng nhìn thương thế của Liên chợt hốt hoảng, đau lòng tới nẫu ruột, chạy tới đỡ hắn vào nhà băng bó. Băng Linh tỉ mỉ thoa dược tẩy máu, Liên đành phải cau mày chịu đau, nhưng với cái miệng vẫn bình an vô sự, hắn không ngừng chửi bới.
“Mẹ nó, lũ người Tiêu gia này thấu được chân thân của ta, ngấp nghé đỏ mắt, không biết đã bố cục được bao lâu rồi."
Tựa vào lồng ngực thiếu nữ, hắn cố pha trò chấn định cô gái nhỏ:
"Băng Linh tốn cơm nuôi ta như vậy, giờ lại mất một bên tay rồi. Ài, bao nhiêu cơm áo gạo tiền mới được một cách tay vừa to vừa đen như vậy chứ.”
Thiếu nữ dường như miễn nhiễm với loại pha trò nhạt nhẽo này, sầu mi nói:
“Ta nói ngoài kia đều là ma nữ, phải cẩn thận ngươi lại không nghe, còn đòi đi ở rể quật khởi từ từ, còn muốn thâu tóm gia tộc của họ từ trong tối?"
Người xưa có dạy không trách kẻ đáng thương, Băng Linh đưa tay vuốt lấy gò má của Liên, miệng nhỏ thỏ thẻ:
"Còn trở về được là tốt rồi.”
Liên đệ nghe vậy trong lòng chợt nổi ấm áp, nữ hài mình nuôi vẫn là tốt nhất. Nhưng đau đớn chợt làm suy nghĩ hắn tỉnh táo lên, Liên đệ cảm thấy Băng Linh thay đổi rồi, rất nhỏ nhưng đủ để nhận thấy, ít nhất trong ngữ khí vẫn cảm nhận được. Kính ngữ đâu, lòng yêu mến ca ca đâu rồi, mùi chua chua ở đây là gì?
“… Khụ khụ, ta cũng chỉ vì Chúc Viêm kia thôi. Tiêu tiểu thư đó à nha, kỳ thực ta còn không nhìn qua khuôn mặt của nàng ấy lấy hai lần.”
"Không nhìn qua hai lần? Có thật hay là không nhìn qua khuôn mặt người ta hai lần bèn muốn nhìn chỗ khác rồi?"
Liên nghe vậy nheo mắt xót xa. Băng Linh biết mình hơi lớn tiếng, lại nhìn Liên đang đau đớn, đôi long mày hơi nheo lại. Nàng nheo mày cũng rất xinh đẹp.
“Như vậy cũng không được, ta nào để ngươi đi bán sắc lấy tiền?”
“Được rồi, nghĩ lại vẫn thấy uất ức. Ta từ nay không cưới lão bà nữa.” Đang nói lẫm liệt, Liên bị gõ boong một cái vô đầu.
Gì vậy? Hắn ôm trán chẳng hiểu gì cả, chiều ý ngươi vẫn b·ị đ·ánh là sao? Nữ nhân, đúng là những niềm đau mà!
“Không được, vẫn phải lấy. Ngươi không phải muốn cưới nương tử hay sao. Để...
"Để..."
"... Để ta tới~"
"..."
Để ta tới? Bá đạo vậy?
Hai người bốn mắt nhìn nhau trợn ngược, mặt đỏ mọng tựa hồ vừa tắm nắng xuân. Gò má cô thiếu nữ ửng hồng như say, ánh mắt dần đắm đuối không dám nhìn thẳng như cô vợ nhỏ mắc lỗi, trong lòng đang tự trách cái miệng nhỏ nhắn sao lại mạnh bạo tới vậy.
"Thôi rồi, để hắn nghe được rồi, làm sao đây?"
"Lỡ như..."
"Lỡ như...."
Thiếu nữ suy nghĩ quá nhiều, đầu óc quay cuồng trống rỗng. Nàng áp gò má hây hây vào hai gối, chỉ biết nhìn hai ngón chân tranh đấu với nhau phía dưới.
Liên thì khác, miệng hắn vẫn há hốc không thể khép lại được, hắn còn đương cảm thấy thế giới này rất không chân thật. Nếu đây là mộng cảnh, vậy để cho ta suy nghĩ chút được không?
Yêu ư? Sau lần môi chạm môi kia, tưởng chừng như một chuyện bình thường nhưng hóa ra Liên cũng xấu hổ lắm. Liên biết yêu là gì đấy, thực ra trước hôm ấy hắn đã có những cảm xúc này rồi, nhưng khổ nỗi lại chẳng có ai định nghĩa cho hắn đó là gì cả.
Sách vở vô số chỉ là lời hoa mĩ của kẻ ghi chép.
Văn chương ngàn dòng chỉ là lời thần thánh hóa của đám văn nhân.
Thơ từ vô số cũng chỉ là mộng mơ của gã thi sĩ.
Nhưng mà,...
Hôm ấy có cô thiếu nữ dạy hắn biết yêu.
Yêu đơn giản lắm, không nhất thiết phải là thanh mai trúc mã nhìn nhau từ nhỏ, không nhất thiết phải là đưa lưng chặn kiếm cho nhau, không nhất thiết phải là luôn miệng khẳng định "ta yêu nàng" không nhất thiết phải là ngày đêm thư từ tình tứ bày tỏ, cũng không nhất thiết phải là "ta không thành tiên, cửu kiếp chờ nàng."
Với Liên, đơn giản chỉ là khi ra cửa có người chỉnh lại vạt áo ân cần dặn dò, khi về nhà có người mỉm cười thúc giục "cơm canh nhanh nguội".
Hôm ấy, hắn để tay lên ngực tự hỏi: "Có cần thiết phải nói ra không?"
"Không." Liên dám khẳng định như vậy. Nói ra hay không nói ra thì cuộc sống của hai người có khác bây giờ hay không?
Chỉ cần trong lòng có là đủ, không cần thiên ngôn vạn ngữ làm gì.
Nhưng một này này, Liên cảm nhận được giới hạn mà hắn và Băng Linh sắp đạt tới, Liên biết phải bỏ cái gì và giữ cái gì, vô luận có tác dụng hay không. Vậy nên hắn đi ở rể, tính kế lấy tới Chúc Viêm. Liên suy tính rất vẹn toàn: Băng Linh khỏi bệnh, hắn âm trầm rời đi thế giới này, Tiêu gia không tìm được hắn, Băng Linh không tìm được hắn, bốn đường đều thỏa.
Ấy vậy lại thành công dã tràng, lật thuyền trong mương, quả nhiên trên đời này chẳng có gì có thể tính toán hết thảy.
Băng Linh đỏ mặt cúi đầu, thi thoảng liếc mắt nhìn thiếu niên đang thất thần ở đó, è dè như một chú sóc nhỏ. Giữa nàng và hắn đậm sâu như vậy, thực ra vẫn có một màn chướng ngăn cách hai người. Chẳng qua khi thiếu niên kia muốn đi cưới vợ, màn ngăn cách này mới bị luồng sóng trong lòng Băng Linh đánh tan xuống.
Thiếu nữ e thẹ, lễ nghi tiết chế, đoan trang nữ thục, tất cả đều không quan trọng. Một khi người kia bị lấy mất, e thẹ được gì? Lại còn ngại ngùng ngập ngừng cái gì?
Nói nhiều khó hiểu, chiêm nghiệm cũng vậy, ngồi một chỗ bàn luận về vấn đề này quả thực là thầy bói xem voi, chỉ ngộ được một phần. Thực trải nhiệm nó, để thấu tận hiểu tường lại là chuyện khác.
Có nhiều thứ biết rằng mất đi sẽ luyến tiếc, nhưng khi thực mất rồi, con người ta mới hiểu thấu được hai từ "luyến tiếc" này mang ý nghĩa gì.
Ngươi hiểu được cảm giác trống trải đó, hiểu được cảm giác vụt tan, vĩnh viễn mất đi đó không? Không, ngồi chiêm nghiệm hay nghĩ về nó, hoàn toàn chỉ là một phần vạn với thực tế.
“Chúng ta là huynh muội…” Liên hồi thần, cong lên khóe môi nhìn thiếu nữ cười nói.
Lời chưa kết thành câu vậy mà đã bị Băng Linh chém phay.
“Liên đệ, ngươi còn dám lừa ta. Tuy làm muội suốt thời gian qua nhưng ta nhớ được trong mười năm đầu tiên, ngươi phải gọi ta là Băng Linh tỷ. Ta đây là nhớ lại được một chút đấy. Ngay khi ta còn gọi ngươi là ca ca thì biết điều một chút.”
Liên: "..."
Thật nhớ lại? Bị kích thích nên nhớ lại? Liên nghe lời này chẳng còn có thể đế ý tới những lời phía sau của nàng nữa, ôm lấy bờ vai nhỏ của nàng kích động không thôi.
Nếu vậy… kế hoạch kia liệu…
Chỉ mới đi cưới vợ một lần mà nàng nhớ lại được gì đó, vậy nếu cưới một trăm bà vợ phải chăng nàng có thể hoàn toàn bình phục? Ý nghĩ khôi hài này tự thân Liên cũng biết là khôi hài, hắn không dám đùa kiểu này trong lúc như vậy.
Như dường như Liên đã tìm thấy chìa khóa phá cục, đó là cảm xúc.
Đương suy nghĩ lan man, một dòng điện từ đâu tới bất ngờ quá vậy, khiến Liên chẳng hề phòng bị được. Bỗng chốc nó lan khắp cơ thể của Liên làm đầu óc hắn trống rỗng không nghĩ ngợi được gì nữa.
Bờ môi nứt nẻ đã lâu nay lại ẩm ướt, còn rất ngọt.
“…”
“Mấy tỷ tỷ trong trấn dạy ra đấy, ngươi là nam nhân sao cứ để ta chủ động như vậy, thực là không làm được sao?”
Không làm được sao?
Câu hỏi này xin đừng hỏi được không, nam nhân sao có thể bị khiêu khích như vậy. Chỉ là cưới lão bà thôi mà, đơn giản!
"Ngươi dùng lôi pháp?" Bứt ra lấy hơi, Liên tò mò hỏi.
"Không, ta còn tưởng ngươi dùng lôi pháp ấy"
"Vậy thử lại một lần nữa."
"..."