Văn án: Nàng ẩn nhẫn 15 năm nhận giặc làm cha, chỉ vì muốn tự tay kết thúc kẻ đầu sỏ làm nàng tan cửa nát nhà. Nàng đã làm được, dù phải mạng đổi mạng cũng cảm thấy thật vui vẻ.
Khắp cả người nàng dính đầy máu của người khác, cho nên nàng chưa bao giờ hy vọng xa vời mình được lên thiên đàng… Nhưng thế nào nàng lại xuyên không?
Xuyên không cũng được, chứng tỏ nàng nhân phẩm tốt, ông trời không bỏ rơi nàng. Thâm tâm nàng thầm cám ơn Trời cho nàng có cơ hội được sống lại…Nàng chưa từng nghĩ sẽ làm xáo trộn lịch sử, cứ không biết gì mà sống ung dung.
Nhưng,… Sao lại cố tình xuyên đến kỹ viện?
Nàng nhẫn, không phải chỉ là kỹ viện thôi sao? Trong tiểu thuyết xuyên không, nữ chủ nào lại không có hào quang bao bọc, phong sinh thủy khởi? Với thân phận sát thủ “Ám điệp” của nàng, chẳng lẽ lại sợ hãi kỹ viện nho nhỏ này…?
Nhưng cẩu huyết chính là, nàng lại là một con cờ trong tay những người tranh đoạt quyền lợi..
Cái này không thể nhịn! Ai nói con cờ lại không thể có ý thức tự chủ?
Chọc đến nàng, nàng muốn làm dao làm thớt, để cho người khác là thịt cá, để xem ai có thể cười đến cuối cùng!
Tuy nàng không vạn năng, không thể hô mưa gọi gó, nhưng cũng không gây trở ngại việc nàng làm theo ý mình. Bày âm mưu quỷ kế thì nàng không thua bất cứ ai.
Thủ đoạn ám hại sau lưng thì nàng cho hắn về nơi âm ti. Đối mặt giằng co, nàng càng không sợ hãi, chiêu tiếp chiêu.
Nàng chiêu mộ người tài, từng bước xây dựng thế lực. Thiết lập tửu lâu, mở kỹ viện, xây dựng sòng bài, khai thác mỏ than.
Không cẩn thận lại có được gia tài khổng lồ, lần nữa vô ý lại được phong hiệu quận chúa, không hiểu sai lại được người người đề bạt làm Võ lâm minh chủ.
Xung quanh nàng không thiếu mỹ nam, thâm tình, lạnh lùng, ôn nhu, mê người, gì cũng có. Hắn, hắn ta, hắn ta nữa, là ai mới xứng với nàng? Vốn nghĩ rằng sẽ nắm tay nhau đến khi bạc đầu.
Nhưng nàng lại bị ông trời trêu ngươi, chắc là ông trời không có việc gì làm chăng? Nàng xuyên tới xuyên đi mệt chết mất! Tóm lại, đây là một truyện về xuyên qua rồi phản xuyên.
Trích đoạn hay: Một cái chớp mắt ta cũng không cho người khác, nhưng chỉ có nàng làm ta yêu sâu sắc. Nam nhân quyến rũ như anh túc ôm chặt nàng trong ngực, hơi thở ấm áp lượn lờ, lời nói vô cùng bá đạo, lại hàm chứa sự chân thành cùng ôn nhu: “Nhớ ngươi, cho nên ngươi cũng nhớ ta, ta là ai, trong lòng ngươi rõ nhất.” Hắn đáp: “Tiêu Dao Vương.” Hành sự phóng đãng không biết kiềm chế, ai cũng biết hắn vô cùng phong lưu, trong phủ có rất nhiều mỹ nhân, thực ra chỉ để trang trí, trong mắt hắn chỉ thâm tình với nàng.
Mắt phượng híp lại, tràn đầy nhu tình, nắm lấy tay nàng, kiên định mà thâm tình: “Nguyện một đời một lòng, đến già cũng không chia ly. Dù là hoàng tuyền ta cũng sẽ bầu bạn bên nàng, vĩnh viễn không chia lìa!”
Hắn là một lão đại, nhiều năm lãnh khốc khiến ai cũng cảm giác lạnh lẽo. Nhưng khi gặp nàng lại trở nên khác biệt, sự kiềm chế hơn hai mươi năm phút chốc sụp đổ, chỉ cần nàng cười, hắn không thể nào khống chế được bản thân.
Nhìn thấy tay nữ tử ấy nhuốm đỏ, hắn đau lòng, đây là nữ nhân hắn luôn xem như bảo bối mà sủng, vậy mà dưới mí mắt hắn lại có người làm nàng bị thương, còn luôn miệng nói có thể bảo hộ hắn. Hắn cần nữ nhân bảo hộ sao?
Nghe câu ấy, cảm giác ngũ vị tạp trần, có chút chua xót cùng cảm động, mang theo chút ngọt ngào, sự tức giận phút chốc tiêu tán đi.
“Đau” hắn cũng không thể không mắng nàng, nhìn nàng nhe răng nhếch miệng trông bộ dáng dở khóc dở cười, lẩm bẩm một tiếng: “Nữ nhân ngốc!”
Với hắn, nữ nhân chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí có thể nhận thức là không nhiều. Hàng năm chơi trò quyến luyến bụi hoa, nhưng chưa hề chạm vào ai. Cho đến khi gặp nàng, lỳ lợm giảo hoạt, giả trư ăn thịt hổ, nịnh nọt ân cần, dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ vì để nàng cười.
Hắn nữ nhân nếu chỉ chưởng, thậm chí có thể nghe hương thức người. Hàng năm trò chơi bụi hoa, lại phiến diệp không dính thân. Thẳng đến gặp gỡ nàng, lì lợm la liếm, giả ngoan bán manh, chân chó ân cần, dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ vì bác nàng cười. Hắn không còn cợt nhả như mọi khi, ánh mắt sắc bén lạnh buốt, toát ra khí chất vương giả, đây mới tướng mạo vốn có của hắn.
"Mặc kệ tâm nàng không có ta, ta luôn ở phía sau nàng, không rời không bỏ, vì nàng mà che mưa chắn gió. Bất kỳ ai có can đảm đả thương nàng, ta sẽ sàn bằng cả thiên hạ!"