Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 15




“Sao lại thế này?” Còn chưa thấy dung nhan thật mà đã hết rồi sao?

Trong tiếng xôn xao hỗn loạn bất mãn, sân khấu dần dần sáng lên. Các vũ nương nối đuôi nhau đi ra cùng với khói nhẹ, nhảy múa thướt tha.

Trên sân khấu có một cái bồn nước, một chiếc án kỷ. Trên án kỷ bày một nghiên mực, hai chiếc bút vẽ, một chồng giấy Tuyên Thành.

Sau đó một hồng y nữ tử ném thủy tụ nhẹ nhàng bước đến, chỉ khác hoa quan, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.

“Đây rồi, quả thật là một mỹ nhân khó gặp!”

“Thật là thông minh, không uổng công hôm nay gia đến đây. Giá trị, thật giá trị!”

“Không biết Thanh Liên cô nương này còn có thể mang đến điều gì bất ngờ cho chúng ta đây?”

Lòng hiếu kỳ bị khơi mào, một đám người nhìn chằm chằm động tác của nữ tử.

Chỉ thấy nữ tử giơ tay, lộ ra một đoạn tay ngọc trắng như tuyết, đổ toàn bộ mực nước vào bồn nước. Nhìn thấy mực từ từ nhuộm đen nước sạch, nữ tử không nhanh không chậm mở giấy Tuyên Thành ra.

Giấy vẽ dài khoảng một mét, dưới sự ra hiệu của nữ tử, nàng và một vũ nữ tẩm giấy vẽ trên mặt nước.

Sau khi nhuộm đen giấy xong thì vớt giấy lên đúng lúc. Lại có một vũ nương tiến lên chỗ nữ tử nhận lấy giấy vẽ, thật cẩn thận trải giấy vẽ lên án kỷ.

Mỗi tay nữ tử cầm một chiếc bút vẽ, đặt cả hai bút xuống chỗ giấy trống đã khô ráo, bắt đầu làm thơ.

Sau khi thu bút, nàng ta lại nhảy múa cùng các vũ nương. Múa xong, giấy vẽ cũng khô. Dưới sự ngẩng đầu chờ đợi của các khách xem, có vũ nương thổi một làn khói lên bức họa.

Trong bức họa vẽ dãy núi, núi non trùng điệp, liên miên không dứt, sương khói quanh quẩn trong dãy núi, tựa như ảo mộng, tâm tư thật là xảo diệu.

Sương mù tan hết, nữ tử môi đỏ khẽ nói: “Mây đến núi càng cao, mây đi núi như vẽ. Núi vì mây đêm ngày, mây cùng núi cao thấp.”

Nói xong nữ tử uyển chuyển nhún người, đứng mỉm cười.

“Tuyệt, thật là tuyệt.”

“Hoa khôi Thanh Liên, hoa khôi Thanh Liên...”

Khi ánh đèn tối xuống, trong lúc tất cả mọi người đang nghi ngờ và tò mò, chỉ các nàng mới biết chuyện bố trí tiết mục và trao đổi thân phận. Lại không ngờ sau khi thấy rõ gương mặt của nữ tử trên sân, sự chờ mong trong lòng Tứ gia tức khắc hóa thành phẫn nộ, mặt hắn ta lập tức đen như đáy nồi.

“Thanh Liên, tại sao ngươi dám?” Tiếp khớp ngón tay răng rắc, gân xanh nổi lên, cứ thế hắn ta bị một nữ nhân lừa dối?

Tứ gia xưa nay luôn cao ngạo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nữ nhân chỉ mới giây trước còn tươi cười như hoa với mình, giọng nói ôn nhu, vậy mà bây giờ đã giở trò gian dưới mí mắt hắn ta. Chuyện này còn khó xử hơn là cho hắn một cái tát trước mặt mọi người.

Hắn ta khó thở, ngược lại còn bật cười, ánh mắt thâm trầm quét về phía đám người: “Tìm!”

Đương nhiên hai người Thường Thanh và Tịch Lam biết người Tứ gia muốn tìm là ai, nhìn nhau một cái, rồi đều lắc đầu, cảm thấy tiếc thay cho Thanh Liên.

Ở cùng nhau đã nhiều ngày, hai người có ấn tượng với Thanh Liên cực tốt. Nếu không phải do thân phận của nàng quá đặc thù, có lẽ chủ tử nhà bọn họ sẽ nạp nàng vào. Nhưng bây giờ nàng lại cố tình chọc giận chủ tử, chủ tử giận dữ như vậy đúng là hiếm thấy.

Có điều nàng chính là nữ nhân đầu tiên dám trêu chọc chủ tử như vậy. Nghĩ đến đây, ngược lại hai người còn sinh ra sự kính trọng nhè nhẹ với Liễu Y Nhiễm.

Nam tử yêu nghiệt nhìn thấy nữ tử đi ra khỏi sương khói thì sửng sốt, ngay sau đó cười cực kỳ thoải mái. Hắn uống rượu trong ly rồi đưa mắt nhìn vào đám người, nhếch miệng cười nói: “Một màn thay mận đổi đào thật hay!”

“Sao?” Trong phòng khách quý, nam nhân lười biếng nằm nghiêng trên giường mềm đang xem đến một nửa thì đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào nữ tử đang đề thơ hồi lâu. Sau khi nhíu mày nằm trở về, thuận tay ném một quả nho vào miệng: “Thì ra là thay người, thảo nào trông thật khó chịu!”

“Điều tra thêm!” Hắn phun hạt nho ra, nói với chỗ tối.

“Gia...” Một người bước ra từ trong bóng tối, mặt đầy ai oán.

“Đi theo gia bao lâu rồi? Chẳng có tí nhãn lực nào cả, đương nhiên là đi điều tra xem khoảng thời gian này trong lâu xảy ra chuyện gì thú vị.” Nam nhân liếc nhìn ám vệ đang rơi lệ đầy mặt bằng vẻ ghét bỏ, ngược lại còn chuyển sự chú ý ra ngoài cửa sổ.

Người bị ghét bỏ cảm thấy mình cực kỳ tủi thân, hắn ta mới chỉ thay gia xử lý một bức họa mà gia không thích thôi. Hơn nữa là chính gia nói hắn ta được toàn quyền xử lý đồ mà đám nữ nhân này mang đến. Hôm đó do hắn ta hành động hơi chậm, lúc thiêu bức họa kia thì bị gia bắt gặp. Hắn ta đâu biết đó là bút tích thật không được xuất bản nữa? Thế là hắn ta bị phạt mỗi ngày phải ngồi xổm ở góc tường phân biệt danh họa thư cổ. Huống hồ lúc tiến vào căn phòng này, hắn ta đã úp mặt vào tường hối lỗi ngay, sao có mắt mà nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì!

“Ngươi oan ức lắm à? Ta thấy dạo này ngươi rảnh rỗi lắm, hay là... Ồ?” Nam nhân mới nói được một nửa lại ồ lên một tiếng, ngồi dậy một lần nữa, lần này dứt khoát chống cằm trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Ám vệ lau mồ hôi không tồn tại trên thái dương, thầm nhủ nguy hiểm thật rồi nhân cơ hội này lách mình. Không té ngay chẳng lẽ còn chờ gia nói nốt nửa câu sao? Hắn ta ngu gì?

Quay về chủ đề, sau khi Tiểu Thảo biểu diễn xong, giữa sân vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, tạo nên cao trào chưa từng có ở Bách Hoa Các từ trước đến nay. Mỗi tiếng hô to đều là: “Hoa khôi Thanh Liên.”

Liễu Nhứ khinh thường nhếch khóe miệng: “Tất cả đều là công lao của tiểu thư, tiện nghi ngươi, hừ!”

Đúng vậy, Liễu Y Nhiễm vẫn chưa đi ngay. Nàng biết chỉ cần Tiểu Thảo vừa ra sân, nhất định Tứ gia sẽ không từ bỏ ý đồ. Cho nên nàng vẫn chờ, chờ người tới tìm nàng, nàng cũng thuận tiện nói với hắn ta mấy câu. Còn tìm được nàng bằng cách nào, thì phải làm theo cách thức của nàng.

Hai chủ tớ ẩn trong đám người. Chậm rãi đi lên cầu thang đến một gian sương phòng ở trên lầu.

Thường Thanh tinh mắt, phát hiện ra tung tích của các nàng đầu tiên.

Nhìn từ cửa sổ sương phòng ra bên ngoài có thể bao quát cả cây cột ở chỗ ngoặt của cầu thang, ngay tại phía chếch đối diện với sương phòng. Hai người Liễu Y Nhiễm đã bị Thường Thanh vây chặt ngay tại đây.

“Mời cô nương đi cùng với tại hạ một chuyến.” Thường Thanh đè thấp âm lượng, hiển nhiên là cũng không muốn gây ồn ào.

Liễu Nhứ lập tức chắn trước Liễu Y Nhiễm theo bản năng, cảnh giác nhìn nam nhân đang nói chuyện này. Thường Thanh liếc mắt nhìn nha đầu cũng đang giả nam trang này một cái nhưng không nghĩ gì nhiều, chỉ làm một động tác mời với Liễu Y Nhiễm.

Liễu Y Nhiễm bình tĩnh kéo Liễu Nhứ đến bên cạnh mình, cười hỏi: “Nếu ta không đi thì sao?”

“Mong cô nương đừng làm tiểu nhân khó xử.” Y cũng không muốn chuyện tới nước này, nhưng y cũng chỉ là hạ nhân mà thôi.

Vậy nên mới làm nàng khó xử? Liễu Y Nhiễm nhướng mày, trông nàng dễ bắt nạt vậy à?

Thường Thanh lại tiếp tục nói, nhưng lời này lại khiến Liễu Y Nhiễm cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Y nói: “Chỉ cần cô nương chịu thua với Tứ gia, Tứ gia cũng không phải người không có tình người.”

“Thường Thanh này, gia muốn có một Thanh Liên nghe lời đúng không?” Thường Thanh không rõ nàng nói vậy là có ý gì, nhưng câu này cũng không sai, vì thế y gật đầu. Liễu Y Nhiễm chỉ Tiểu Thảo trên sân khấu vừa đoạt giải hoa khôi, nói: “Chính là người kia.”

“Nhưng mà...”

“Không cần biết là ta nợ hắn ta cái gì, mấy ngày trước cũng đều trả hết rồi.” Đến tính mạng còn trả cho hắn ta, còn nợ gì nữa đâu. “Hắn ta muốn Thanh Liên đoạt hoa khôi, ta cũng đã đưa hắn ta một hoa khôi. Nhờ ngươi chuyển lời với hắn ta, Liễu Y Nhiễm ta chỉ muốn yên ổn sống cuộc đời của chính mình, ta không có hứng thú tranh vũng nước đục của hoàng gia. Đương nhiên cũng mong hắn ta yên tâm, ta chỉ là một nữ nhân thôi, không tạo được sóng gió gì.”

Đương nhiên tiền đề là hắn ta đừng gây sự đến nàng, nếu không nàng cũng không ngại lật cho hắn ta xem.

“Cô nương, ngươi kiềm chế chút...” Đây là lời mà nàng có thể nói bậy sao? Nếu không phải nam nữ khác biệt, Thường Thanh đã định che miệng nàng lại kéo đi rồi.

“Ta nói đến thế thôi, không tiện tiếp chuyện nữa. Đừng ngăn cản ta, nếu làm lớn chuyện ra sẽ chẳng tốt cho ai đâu.” Ánh mắt nàng lướt qua Thường Thanh, nhìn thấy ở cửa sổ đối diện có một nam tử đang cầm ly rượu, mặt đầy vẻ xem kịch.

Xem kịch? Kịch của Liễu Y Nhiễm này không cho xem miễn phí đâu.

“Tướng công...”