Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 31




Mấy ngày nay, ngoại trừ việc dạy Tiểu Nhứ học toán ra, Liễu Y Nhiễm cũng tự mình bắt đầu dậy sớm, rèn luyện thân thể hà khắc.

Hôm nay, đương lúc vừa rèn luyện xong, tắm rửa sạch sẽ thơm phức chuẩn bị ra khỏi cửa thì có một đoàn người kéo đến, đi đầu là một vị công công cao giọng hô…

"Thánh chỉ đến..."

Liễu Y Nhiễm mới vừa bước ra khỏi cửa thì lại bị ba chữ này làm cho phải quay về, còn chưa kịp làm gì đã thấy trong sân người nào người nấy quỳ rạp, trong bụng dấy lên cảm giác bất lực.

Chân này của nàng, quỳ xuống đất là lạy trời, bái cha mẹ, giờ phút này lại bảo nàng phải lạy một gã công công?

Nhưng nhập gia thì tùy tục, ngay cả hai người Long Thiên Dật cũng không nói hai lời, quỳ đàng hoàng nghiêm chỉnh.

Liễu Y Nhiễm cũng chỉ thật tình không cam lòng, chứ cũng không muốn đầu rơi xuống đất.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Hải tặc thịnh hành, họa quốc ương dân, ngày nào còn chưa dẹp trừ, thì ngày đó dân chúng khó lòng an sinh, tổn hại quốc thể. Nay ra lệnh cho Long Tường sơn trang phối hợp với quan phủ Triều Dương, mau chóng tiêu diệt kẻ gian khấu, không được sai lầm. Khâm thử!"

"Tiểu dân lĩnh chỉ." Nhận lấy thánh chỉ, hai người nhanh chóng nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng tới rồi.

"Long trang chủ, Hoàng thượng vì hải tặc càn quấy mà hao tổn tâm trí. Nghĩ đến dân chúng thành Triều Dương phải chịu sự quấy nhiễu của kẻ tặc, cả ngày ăn ngủ không yên. Tên lành tiếng thiện của Long tranh chủ lan xa, được trăm họ dân thành Triều Dương ủng hộ. Lần này, mong rằng trang chủ phối hợp với Triệu đại nhân vì dân trừ hại, đỡ cho Hoàng thượng lo lắng." Thái giám Tổng quản nói một tràng toàn là những lời vừa tai nhưng trong câu chữ cũng có ẩn ý, quả là người trong cung ra ngoài.

"Tiết tổng quản nói quá lời, Long mỗ chẳng qua là một thương nhân mà thôi. Chuyện quốc gia đại sự tự không dám vọng tưởng bàn tán. Nếu có thể vì Thánh thượng phân ưu, vì trăm họ giữ vững an ninh chính là phúc phận của kẻ hèn này. Sơn trang của tại hạ sẽ dốc hết sức lực phối hợp với Triệu đại nhân."

"Mấy ngày này chúng tôi phải quấy rầy quý trang rồi." Tiết tổng quản nghe vậy trên mặt đầy ý cười. Hiển nhiên rất là hài lòng với giải thích của Long Thiên Dật. Quay đầu đối với Triệu đại nhân đi theo cùng đến mà nói: "Triệu đại nhân, lần này ngươi trách nhiệm trọng đại, không thể để cho Hoàng thượng thất vọng. Ôi! Bộ xương già này không dùng được nữa rồi. Mới ngồi xe có mấy ngày mà đã muốn rã hết cả ra."

"Trần bá, mời Tiết tổng quản đi xuống nghỉ ngơi, phục vụ chu đáo."

"Lão đây không quấy rầy mấy vị nói chuyện công nữa." Vừa nói phủi phất trần trong taymột cái, theo Trần bá đi khỏi.

"Triệu đại nhân, mời vào thư phòng nói." Long Thiên Dật hướng về phíangười trung niên cả người mặc quan phục nói.

"Trang chủ mời." Người nọ đáp lời.

Triệu đại nhân này không giống những tay tham quan óc đầy bụng phệ, đứng giữa hưởng lợi chút nào. Triệu đại nhân không giả tạo tươi cười, ngược lại khuôn mặt tràn đầy chính khí, nhìn là biết ngay là người rất ngay thẳng, đạo đức cao. Chẳng qua là không biết nội tâm có giống như cái thể hiện ra bên ngoài hay không thôi. Liễu Y Nhiễm cũng lười phí tâm suy nghĩ, dù sao cũng không liên quan tới nàng.

Ngược lại đạo thánh chỉ này hạ xuống xem như là cao tay, Tiết tổng quản kia nói chuyện cũng dễ nghe. Tiếng lành đồn xa hay là trăm họ tin yêu cái gì. Danh tiếng của Long Tường sơn trang ngay cả người trong cung cũng nghe như sấm rền bên tai, huống chi là người cao cao tại thượng kia chứ? Trong thánh chỉ bổ nhiệm Long Tường sơn trang trợ giúp quan phủ trừ phiến loạn. Cái này có thể đưa thủ đoạn của Long Thiên Dật phơi bày ra ngoài ánh sáng. Thứ hai, vì dân trừ hại công quy triều đình. Cho dù người của Long Tường sơn trang có dùng bao nhiêu sức lực đi chăng nữa thì cũng là triều đình hạ chỉ ra binh. Trăm họ tất nhiên sẽ nói Hoàng đế nhân từ, chính chuyên, yêu dân, biết dùng người tài.

Nước đi nhất cử lưỡng tiện, tính toán thật cao tay!

Liễu Y Nhiễm cong miệng cười châm biếm, cười người đương chính thật là thủ đoạn. Có điều, đã từng nói qua rồi, Long Thiên Dật là người phương nào, thâm ý bên trong chẳng lẽ còn không nhìn ra sao!

Thật may là trước kia ngang dọc tứ hải nay đã vào nề nếp biết nặng nhẹ. Nếu không, sợ là ỷ vào thế mạnh, sớm đã ra tay. Có lẽ hắn cũng đã sớm đoán trước nên mới như vậy.

Nếu như thế này rồi thì nàng còn đứng ở đây suy nghĩ bậy bạ gì nữa. Hôm nay ra ngoài cũng là bắt đầu kế hoạch riêng.

"Tỉ, chúng ta có đi nữa không?" Tiểu Nhứ thấy Liễu Y Nhiễm mặt đầy suy tư, không nhịn được hỏi.

"Đi, dĩ nhiên phải đi." Ở đây không có việc của mình, mau chóng khôi phục lại tinh thần, dứt khoát bỏ ra ngoài.

"Chúng ta không ngồi xe, cứ như vậy đi thôi sao?"

"Trước đó ngồi xe suốt mười ngày đến đây, không phải muội thấy khó chịu bức bối hay sao? Muốn sống lâu thì phải vận động, đi tới đi lui cũng coi như có lợi cho sức khỏe. Huống chi, chúng ta cũng không đi quá xa." Trông vào rừng trúc xanh rì trước mặt, sức sống mạnh mẽ biết bao. Nhìn thấy thế, suy tư đầy một bụng khi nãy cũng lập tức lắng đọng xuống.

"Không xa?" Tiểu Nhứ khó tin, nhỏ giọng thầm thì, đi xuyên qua rừng trúc thì hình như vẫn còn một đoạn đường phải đi rất lâu nữa.

Liễu Y Nhiễm ngó lơ nghi ngờ của nàng ấy, sải bước đi về phía trước.

Lúc tới ngồi ở trên xe ngựa cũng không nhìn kỹ, chỉ nói là Long Tường sơn trang chọn một mảnh đất tĩnh. Giờ đi thế này mới bất ngờ phát hiện lại là ở gần sông. Trong ngoài rừng trúc không thấy bóng nhà khác. Những người không phận sự cũng không thấy bóng dáng đâu. Đại trang viên này diện tích đã không nhỏ. Bây giờ nhìn lại, thì dường như những mảnh đất trống khác đều là của Long gia.

Chậc chậc, thật đúng lá có chút hiếu kì. Không biết tài sản của hắn là bao nhiêu nữa đây?

"Tỉ… Đi nhiều như vậy tỉ không thấy mệt sao?" Nàng đưa tay lên lau mồ hôi, thấy Liễu Y Nhiễm vẫn là dáng vẻ thản nhiên tự đắc, không có chút mệt mỏi nào. Tiểu Nhứ không đi tiếp được bèn chỉ rừng cây nhỏ phía trước, nói: "Tỉ, hay là chúng ta đến phía trước nghỉ một lát đi."

"Muội muội, muội nói xem ngoài việc dạy muội học, ta có nên tăng cường rèn luyện thân thể cho muội mỗi ngày không?"

"Hi hi, tỉ, đầu óc muội chậm chạp lắm. Có thời gian rèn luyện thì chi bằng học thêm chút kiến thức, cần cù bù thông minh là tỉ dạy muội đó nha!" Thật đúng là đùa người. Muốn nàng trói trên người bao cát mấy mươi cân, mỗi ngày chạy mấy chục vòng quanh sân là muốn lấy mạng nàng rồi. Chỉ nghĩ một chút mà không ngừng sợ hãi, run lập cập khoát tay lia lịa, “Tỉ, sao lại tự ngược đãi mình thế!"

Liễu Y Nhiễm nghe vậy bật cười. Ngược đãi? So với huấn luyện biến thái mà kiếp trước từng tiếp nhận, đây quả thực là trò vặt vãnh thôi.

"Coi tiền đồ của muội kìa!" Ngón trỏ chỉ vào trán của nàng ấy. Thấy nàng bất mãn bĩu môi, lời nói thành khẩn nói với nàng, "Nếm mật nằm gai, mới là kẻ đứng trên người khác."

"Muội không có chí hướng lớn như vậy, chỉ cần đi theo tỉ là được." Nàng cười hi hi, kéo tay Liễu Y Nhiễm nũng nịu lấy lòng.

"Nha đầu này! Đi nhanh một chút, không phải muốn nghỉ ngơi à?" Liễu Y Nhiễm không biết làm sao lắc đầu một cái, kéo nàng đi tới hướng rừng cây.

"Làm người quả nhiên không thể quá an nhàn được…" Vào rừng, Tiểu Nhứ cũng không để bụi đấtý trên mặt đất, đặt mông ngồi xuống, dựa vào một gốc rễ cây, vừa quạt tay vừa lẩm bẩm.

"Suỵt!" Liễu Y Nhiễm làm động tác đừng lên tiếng, dường như nghe thấy tiếng đánh nhau.

"Không phải xui xẻo như vậy chứ?" Tiểu Nhứ vội vàng đứng dậy, cẩn thận dò xét khắp mọi nơi, ai oán nói.

"Tới đây với tỉ, cẩn thận một chút." Nhẹ giọng dặn dò, đi đến gần chỗ phát ra âm thanh.

Trong ánh đao kiếm, hai bóng người một đen một trắng không ngừng truy sát. Cây cối xung quanh mặc dù rậm rạm nhưng cũng không ảnh hưởng tí ti gì đến tốc độ của hai người. 

Bạch y nhân tung kiếm hoa, hàn quang chợt lóe, lao về phía trước như trong điện quang hỏa thạch.

Người quần áo đen giơ tay lên đỡ, giọng mang khinh miệt cười hỏi: "Tẩu hỏa nhập ma mùi vị như thế nào? Hôm nay ngươi chỉ còn lại hai thành công lực, còn muốn cùng ta đánh?"

"Cho dù là công lực hoàn toàn biến mất, ta cũng phải thanh lý môn hộ." Người mặc đồ toàn màu trắng tránh đến sau lưng người mặc đồ đen, không hề thủ hạ ưu tình mà đâm một cái, "Tiểu nhân hèn hạ, thừa lúc ta luyện công dám hạ huyễn hương."

"Ha ha, nói hèn hạ với một sát thủ, ngươi không cảm thấy buồn cười à, Các chủ?" Người quần áo đen tung người nhảy một cái, nhất phi trùng thiên, đột nhiên giữa không trung xoay một vòng, thân kiếm thẳng tắp hướng xuống.

Người mặc đồ trắng ánh mắt rét lạnh đi. Thân kiếm đưa ngang một cái, lật tay hướng lên đỡ, dùng thân kiếm ngăn mũi kiếm đang muốn đâm vào mình. Hình ảnh này ở trên ti vi thường thấy, mà giờ khắc này chân thật như vậy diễn ra ở trước mắt Liễu Y Nhiễm, không khỏi khiến nhiệt huyết sôi trào.

Người mặc đồ trắng chân lún xuống mặt đất thành dấu, lại dùng sức chống hướng lên phía đỉnh đầu. Người mặc đồ đen bay lên không, lộn một vòng lại vững vàng hạ xuống phía đối diện. 

Bạch y nhân cũng không để ý tia máu tràn ra khỏi khóe miệngcủa mình, cầm kiếm đứng thẳng, trầm giọng hỏi: "Vì sao?"

"Ngôi vị Các chủ, người có khả năng đều có thể ngồi. Bàn về thể chất, luận võ công, ta có điểm nào không bằng ngươi?" Người quần áo đen tức tối bất bình nói, "Lão gia truyền ngôi cho ngươi không nói. Lại còn đem "Thiên minh bí tịch" cho ngươi, nói ta cam tâm kiểu gì?"

"Vì sao đến hôm nay mới động thủ?"

"Thiên minh thần công càng đến tầng cao càng khó lên cấp. Chỉ cần có một chút ngoại lực quấy nhiễu cũng rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó kinh mạch nghịch chuyển, khí huyết công tâm, đâu cần ta phí sức nữa? Nói đến vì sao ta lại phải chờ đến hôm nay thì cũng phải cảm ơn ngươi. Ngươi thường ngày huênh hoang lớn miệng. Nhất là dạo gần đây còn nói tu luyện không tiến triển, còn thường bị giống như là chân khí nghịch lưu. Đây còn không phải là cơ hội tuyệt vời với ta hay sao? Nhưng ai nào ngờ…"

"Ai ngờ ta mạng lớn, chẳng qua là mất mấy thành công lực mà thôi, làm ngươi thất vọng rồi." Lúc ấy nếu không phải lúc nhìn thấy ảo ảnh kịp thời điểm quanh đại huyệt bảo vệ tim thì giờ phút này e rằng đã chết rồi.

"Ngươi cho là ngươi bây giờ vẫn là đối thủ của ta hay sao?" Người quần áo đen gian tà cười một tiếng, "Thừa dịp còn kịp thì mau giao bí tịch ra đây, trao lại vị trí Các chủ, có khi ta còn để cho ngươi chết an ổn. Nếu không… Ta sẽ khiến cho ngươi giống như lão già kia chết mà không có chỗ chôn!"

"Sư phụ là do ngươi giết?!" Bạch y nhân nghe vậy cả kinh, lạnh giọng hỏi, kiếm trong tay xiết chặt. Nhắm mắt hít sâu một hơi, lúc mở mắt thì hai mắt đã đỏ bừng, vạt áo không gió tự động, khí tức quanh thân ngầm bay lượn, lá rơi dưới chân liền bay tản ra khắp nơi. Khí tràng thật mạnh mẽ.

Hét lớn một tiếng, cổ tay xoay một cái, bóng người liền bay lên không, nhanh, rất nhanh. Chỉ vung tay lên, thanh kiếm cong liền như lưỡi dao sắc bén lướt qua. Người mặc quần áo đen thấy vậy tự không dám khinh thường, tập trung tư tưởng. Cây cối sau lưng xuất hiện dấu rất sâu, nếu không phải người nọ chỉ còn hai thành công lực thì cây kia sớm đã gãy lìa rớt xuống đất.

"Ô!" Tiểu Nhứ không tự chủ được một tiếng khẽ hô, đứng trước Liễu Y Nhiễm, đôi tay nhỏ nhắn kéo nàng tránh về phía sau, cặp mắt nhìn chằm chằm tình hình cuộc chiến nọ.

Liễu Y Nhiễm len lén liếc nhìn người che ở trước người nàng. Bộ dáng thở hổn hển đâu còn nữa, vẻ tập trung cao độ nghiêm túc thế kia. Tiểu Nhứ, ngươi rốt cuộc là ai? Thanh Liên, ngươi rốt cuộc còn có bí mật gì?

Giờ phút này Bạch y nhân giống như điên rồi vậy, từng chiêu sát cơ, kiếm khí đến mức một mảnh hỗn độn. Người quần áo đen cả kinh, tránh trái tránh phải, không dám liều mạng. Mặc dù như vậy, cũng không phải không hề hấn gì, trên người có không ít miệng vết thương lớn nhỏ. Hắn thẹn quá hóa giận, cũng dùng hết toàn lực, bắt đầu phản công, tất thảy hết sức cẩn thận. Kỹ thuật mượn lực hóa lực, trong lúc nhất thời thắng bại khó phân.

Cũng chỉ thấy hai bóng người xông tới xông lui, bay qua bay lại, không ai nhường ai, lá bay đầy trời. Nếu không phải sát khí nồng nặc tràn ngập, hình ảnh này có thể nói là kinh điển.

Bạch y nhân nhất thời sơ sểnh một chiêu, người mặc quần áo đen khóe miệng nhếch lên một cái, thừa dịp người nọ không cản trở nâng kiếm đâm tới. Mà Bạch y nhân chờ chính là lúc này, không tránh né, thẳng mặt đối diện xông đến, phát lực hướng ngực của đối phương mà đâm tới. Quần áo đen thầm nói “Thảm rồi.”, dưới sự kinh hoảng thu chiêu về nhưng đã không còn kịp rồi. Ánh mắt thâm sâu, hạ thấp người, lực đạo trên tay tăng thêm mấy phần.

Loáng thoáng có thể nghe được âm thanh sắc nhọn của kiếm đâm vào thân thể. Nhìn lại hai người kia, trên ngực đang cắm kiếm của đối phương.

Không cẩn thận đạp phải cành cây, thầm nói đáng chết, Tiểu Nhứ vội vàng khẩn trương, cả người đã hoàn toàn ngăn ở trước mặt Liễu Y Nhiễm.

Hai người kia cũng không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm đối phương mà uất hận. Một khắc sau, dường như đồng thời xuất chưởng mặt đối mặt.

Yên lặng! Trong lúc nhất thời cả thế giới yên tĩnh hẳn. Lá rụng thê lương rơi đầy trên đất. Mặt trời chói chang, không có lấy một ngọn gió thổi. Liễu Y Nhiễm đổ mồ hôi khắp người. Hai người kia ngược lại chẳng hề nhúc nhích, bắt đầu đấu nội lực, chỉ thấy hai chưởng tay kia nóng hôi hổi…