Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 5




Chuyến hành trình này vừa đi vừa dừng, có vẻ thật sự nhàn nhã. Đương nhiên, ý của Liễu Y Nhiễm không phải như vậy. Nếu muốn thăm dò gì đó, tốt nhất là nên đến quán trà hoặc khách sạn. Vì vậy nàng đi thẳng đến một khách sạn, nói với hai người phía sau: “Chúng ta cũng đi khá lâu rồi, chắc hai vị đại ca cũng đã mệt mỏi, chi bằng vào đây nghỉ ngơi một lát?”

“Mời công tử.” Hai người kia nhìn nhau một cái rồi mở miệng, duỗi tay làm động tác mời.

“Mời các khách quan vào bên trong!” Tiểu nhị nhiệt tình đón ba người đi vào, lại hỏi: “Không biết ba vị muốn nghỉ chân hay ở trọ?”

Vừa vào cửa Liễu Y Nhiễm đã nhanh chóng nhìn xem bốn phía, có người trong giang hồ, có thương gia mua bán, có người dân bình thường, đủ mọi hạng người. Nơi này rất tốt.

Nghe tiểu  nhị hỏi xong, Liễu Y Nhiễm vội nói: “Cho bọn ta một bàn gần cửa sổ, mang rượu ngon với vài món thượng hạng lên là được.”

“Có ngay, mời khách quan sang bên này, đồ ăn sẽ tới ngay.” Tiểu nhị này nhanh nhẹn dẫn người vào bàn trống rồi lập tức đi ra làm việc.

Liễu Y Nhiễm vung tay lên, kéo vạt áo sang một bên rồi nhanh nhẹn ngồi xuống, nhưng lại khiến hai người kia ngẩn ngơ. Có lẽ bọn họ cũng không ngờ được một nữ nhân lại có thể hành động sạch sẽ lưu loát như vậy.

“Hai vị đại ca, đừng mãi coi tiểu đệ là nữ nhân nữa!” Liễu Y Nhiễm nhẹ giọng nói, sau đó khóe miệng cũng cong lên. Tuy hai người này không nói nhiều, nhưng nghĩ gì đều hiện hết ở trên mặt. Chẳng phải như vậy mới có lợi cho nàng sao?

Đợi đến khi rượu và thức ăn đã được đưa lên, Liễu Y Nhiễm nâng chén kính hai người bọn họ, sau đó lại câu được câu không mà nói chuyện phiếm. Tất nhiên là nàng sẽ không hỏi người nhà của bọn họ, mà chỉ nói chuyện trong nhà, nhưng lỗ tai lại dựng cao nghe mọi người xung quanh bàn luận.

“Ê, các ngươi biết tin gì chưa? Nghe nói Thanh Liên cô nương của Bách Hoa các sắp tham gia giải đấu hoa khôi vào tháng sau đấy!”

“Ồ? Chính là tiểu nương tử tài nghệ tuyệt đỉnh nhưng hay che mặt kia hả?”

“Đúng vậy, sợ là cuộc thi tuyển này sẽ làm người ta mở rộng tầm mắt. Bách Hoa Các kia mãi mới chịu đẩy nàng ấy ra, e rằng nàng ấy là một vương bài đấy. Chuyện này thật là khiến người ta chờ mong, cuối cùng cũng được thấy gương mặt thật.”

“Nếu nàng ta thật sự là một mỹ nhân tuyệt sắc, chưa chắc đã là chuyện tốt. Hiện giờ hái hoa tặc làm loạn đến nỗi dư luận đang xôn xao, không biết lại có thêm bao nhiêu cô nương sắp gặp họa nữa!”

“Ồ, tên này biết thương hương tiếc ngọc từ bao giờ thế? Ha ha...”

Hái hoa tặc? Tin tức này khiến trong đầu Liễu Y Nhiễm nảy ra một ý, không khỏi cười thầm một phen, nhưng trên mặt vẫn tiếp tục vô cảm nghe chuyện.

“Một cái giải hoa khôi nhỏ bé thì tính cái gì? Ta nói đại hội võ lâm năm nay mới là chuyện lớn này. Hiện nay minh chủ võ lâm tuổi tác đã cao, đang có ý định thoái vị, người trong giang hồ đang muốn tìm được một minh chủ võ lâm mới!”

“Nghe nói bên phía Ma giáo cũng đang ngo ngoe rục rịch, có thể sẽ tùy thời thống lĩnh toàn bộ võ lâm...”

“Hừ! Cái đám chuột nhắt đó tính làm gì? Anh hùng trong chính đạo xuất hiện lớp lớp, sao có thể để bọn chúng kiêu ngạo được?”

“Ài, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng mà. Nghe nói Ngọc Hư Cung mới nổi kia có thực lực mạnh mẽ, mà cung chủ cũng có võ công cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn, sợ là sắp không tránh khỏi một hồi gió tanh mưa máu...”

Rồi lại đến tin công chúa nào đó gả thấp, khâm phạm của triều đình phải đền tội, tiêu cục nào đó bị cướp...

Liễu Y Nhiễm cảm thấy hôm nay khá may mắn vì đã lấy được tin tức có lợi cho nàng. Sau khi cơm no rượu say, ba người không ngồi lại lâu. Nàng tùy ý đi dạo với hai người kia, mua một bộ da hổ khá tốt, khiến người ta thích đến nỗi không muốn rời tay. Nhớ ở hiện đại có luật bảo hộ động vật hoang dã, làm gì được nhìn thấy những vật như vậy? Ai ngờ nàng vừa tới nơi này đã có được một tấm da rất dễ dàng, còn là một bộ da hoàn chỉnh. Hôm nay thu hoạch được nhiều, còn đúng lúc nàng cần dùng đến.

Lúc trở về, Liễu Y Nhiễm vẽ một bức bản thảo rồi giao cả bản thảo lẫn da hổ cho Bích Nhi.

“Tiểu thư vẽ gì thế?” Bích Nhi xoa mắt, làm như không tin vào mắt mình, chỉ vào bức tranh và hỏi: “Đây là váy áo sao? Thứ này có thể mặc được hả?”

“Không có gì là không mặc được cả, muội cứ làm theo là được.” Biết Bích Nhi tạm thời chưa thể tiếp thu được nên Liễu Y Nhiễm cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nhún vai nói: “Đừng lãng phí bộ da hổ này, nếu thừa còn có thể làm thêm hai chiếc áo cộc tay nữa. Nhưng muội đừng cho người khác nhìn thấy muội làm, đều có tác dụng cả đấy.”

“Tiểu thư định mặc cái này đi tham gia giải đấu hoa khôi thật hả?” Thứ này mà là quần áo sao trời? Bích Nhi bĩu môi, không nhịn nổi mà đặt câu hỏi tiếp: “Như vậy có ổn không?”

OK, lúc trước nói nha đầu này không hỏi nhiều không nói nhiều là nàng nhìn nhầm, nha đầu này có thuộc tính bà tám ẩn sâu trong người đó!

“Bích Nhi không tin ta sao?” Khóe môi nàng cong  lên một vòng cung xinh đẹp, nói: “Muội cứ chờ xem kịch vui đi, bình thường tiểu thư ta im lặng thì thôi, hót một cái là kinh người ngay!”

Liễu Y Nhiễm nghĩ ngợi một chút rồi cúi đầu xuống nhỏ giọng dặn dò Bích Nhi vài câu.

“Cái gì?” Con nha đầu này! Nàng chỉ nói Bích Nhi nghĩ cách tìm chút khói mê mà thôi, có cần phải ngạc nhiên như vậy không? Nàng cứ tưởng ở cổ đại phải có nhiều thứ này lắm chứ nhỉ?

“Suỵt! Nói nhỏ thôi, sợ người khác không nghe thấy hử? Cứ làm như lời ta nói đi!” Liễu Y Nhiễm híp mắt nhìn Bích Nhi một cái rồi mới không nhanh không chậm nói: “Lúc không bình thường phải dùng thủ đoạn phi thường!”

Lúc này Bích Nhi mới im lặng, không tiếp tục tò mò đặt câu hỏi nữa, vẫn biết đâu là nặng đâu là nhẹ. Nếu không vì hai tờ giấy khế ước bán thân kia, Liễu Y Nhiễm cũng không thèm dùng thứ này đâu.

Chỗ ở của Nguyệt Nương là một gác mái nhỏ đơn độc trong hậu viện. Việc tú bà thanh lâu ở một mình cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng, nhưng ở gái mái nhỏ đơn độc này lại có người tuần tra đúng hạn thì rất có vấn đề. Liễu Y Nhiễm không thèm nghĩ xem có gì mờ ám, dù sao thì tò mò hại chết mèo. Nhưng thế này cũng tiện cho nàng hành động, ít nhất là ở đây không có nhiều người nhìn như ở trong lầu.

Mấy ngày nay Liễu Y Nhiễm đã thăm dò xong hết địa hình, đã tìm được quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Nguyệt Nương cùng với đội tuần tra rồi.

Đợi đến khi đêm khuya tĩnh lặng, Liễu Y Nhiễm thay một thứ gọi là y phục dạ hành, lặng lẽ nhảy ra ngoài cửa sổ.

Nín thở núp trong bụi hoa, nhìn một đội người đi tuần tra qua mắt mình. Nàng ngẩng đầu nhìn gác mái cách đó không xa, tốt thật, vẫn còn chưa nghỉ ngơi.

Mà trong thời gian một nén nhang, Liễu Y Nhiễm phải đánh ngất được Nguyệt Nương khi đèn chưa tắt, sau đó tìm được khế ước bán thân, đồng thời bố trí xong hiện trường gây án của hái hoa tặc.

Nếu là trước kia, những chuyện nhỏ như thế này nàng cũng lười tính toán tỉ mỉ, nhưng thân thể hiện giờ lại quá nhu nhược, không thể có một chút sai sót nào.

Mặc dù như vậy nhưng Liễu Y Nhiễm lại rất hài lòng với độ dẻo dai của thân thể này. Nàng khom lưng nhanh chóng xuyên qua đình viện, lên lầu hai, dán lưng vào tường lặng lẽ di chuyển. Cho đến khi tới trước cửa sổ của phòng Nguyệt Nương, nàng hạ người xuống.

Nhẹ nhàng chọc phá cửa sổ giấy, thổi khói mê vào trong phòng...

Liễu Y Nhiễm nín thở nhìn vào phòng thông qua cái lỗ trên cửa sổ, thấy Nguyệt Nương đang cất một hộp trang sức màu đỏ vào cái tủ ở đầu giường, trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó, nhưng quá nhỏ nên không nghe rõ. Nàng cũng không quá để ý, chỉ hi vọng khói mê này có hiệu quả đúng như nha đầu kia nói.

Liễu Y Nhiễm im lặng đếm ngược: “Năm, bốn, ba, hai, một, ngã rồi!”

Rất may, nàng mở cửa phòng ra rồi lóe vào phòng nhanh như chớp. Đẩy đẩy người vừa ngã xuống giường, không thấy có phản ứng gì. Nàng lại dùng lực nhéo Nguyệt Nương một cái, tốt lắm, hiệu quả của thuốc mê này không bình thường đâu.

Liễu Y Nhiễm lục tung một trận, cũng tìm được một chồng khế ước bán thân, nhưng lại không thấy khế ước của Thanh Liên. Nàng nhíu mày khẽ rủa một tiếng, vẫn lấy khế ước bán thân của nha đầu kia ra trước đã.

Ở đâu được nhỉ? Nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh một vòng, không buông tha bất kỳ chỗ nào khả nghi. Đột nhiên trong đầu lóe ra một ý, hộp trang sức?

Đúng là đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công. Có ai ngờ được Nguyệt Nương sẽ gấp khế ước bán thân của Thanh Liên nhỏ như vậy rồi giấu vào tường kép bên trong hộp trang sức chứ?

Nhìn thấy hai tờ khế ước bán thân trong tay mình, Liễu Y Nhiễm cảm thán một trận. Mặc dù hai tờ giấy rác này dễ tìm, nhưng chính tờ giấy mỏng này lại khiến không ít thiếu nữ tràn ngập hi vọng và ảo tưởng mất hết tự do, cắt đứt hạnh phúc của họ! Nói cho cùng thì nàng vẫn phải cảm ơn tên hái hoa tặc kia, đúng lúc cho nàng mượn danh nghĩa của hắn thiết kế ra cục diện này. Nếu để Nguyệt Nương tỉnh dậy phát hiện mình đang không một mảnh vải che thân, chắc sẽ không nghi ngờ đến nàng. Hơn nữa nàng ta cũng sẽ không để lộ chuyện này ra, nên càng không biết khế ước bán thân đã rơi vào tay kẻ khác, cứ tính hết chuyện này lên đầu tên quỷ xui xẻo kia đi.

Coi như Liễu Y Nhiễm đã may mắn thành công, nhưng khi đang chuẩn bị cởi quần áo của Nguyệt Nương, một trận cười khẽ bỗng truyền đến từ xa, tốc độ cực nhanh, khiến nàng sợ toát mồ hôi lạnh.

Quả nhiên làm người không thể quá đắc ý vênh váo!

Trong đầu chợt lóe ra câu này, nàng xoay người lại theo bản năng. Khó khăn lắm mới đứng thẳng được, bóng người đã xuất hiện trước mặt nàng...