Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 22




Do phải lên đường đi đến phía Bắc, Liễu Y Nhiễm dậy từ rất sớm. Nha đầu Tiểu Nhứ kia còn vội chờ xuất phát hơn, ngay cả khi ăn sáng cũng thất thần.

Uống một ngụm trà thơm, Liễu Y Nhiễm thỏa mãn đặt chén trà xuống, đứng dậy chỉnh váy áo, liếc mắt nhìn Tiểu Nhứ đang nhìn mình chằm chằm. Chỉ thấy Tiểu Nhứ bắt lấy cái tay nải bên cạnh, tay nhỏ lau miệng lung tung, ngược lại còn khiến mảnh vụn thức ăn kia lem rộng hơn mà mặt vẫn không biết gì.

Liễu Y Nhiễm dở khóc dở cười lau miệng giúp Tiểu Nhứ, nói: “Nha đầu này, gấp cái gì!”

Đang nói chuyện thì nha đầu trong trang bỗng gõ cửa, hành lễ nói: “Cô nương, đã chuẩn bị xong xe ngựa, mời!”

Liễu Y Nhiễm khẽ gật đầu, nhướng mày cười nói với Tiểu Nhứ: “Đi thôi!”

Đến khi nàng chính thức bước đi, lúc này Liễu Nhứ với vội vàng đuổi kịp. Thấy Tiểu Nhứ khó nén được sự hưng phấn, Liễu Y Nhiễm không khỏi cảm thấy thoải mái.

Ra khỏi cửa lớn của sơn trang, đã thấy có hai chiếc xe ngựa đang đậu trước sau. Long Thiên Dật đứng chắp tay, vạt áo bay bay, thần thái tỏa sáng. Tiêu Giác không nhanh không chậm phe phẩy quạt ngọc trong tay, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn hòa thương hiệu, dáng vẻ nhàn nhã vân đạm phong khinh, khiến nàng thật muốn nhìn thấy cảm xúc khác dưới lớp mặt nạ quen thuộc kia.

Thấy Liễu Y Nhiễm chậm rãi đi đến, Tiêu Giác cực kỳ có phong độ thân sĩ, vén màn xe lên, tùy tay làm một động tác mời. Đáy lòng Liễu Y Nhiễm thầm giơ ngón cái cho hắn, cũng không ngượng ngùng, chỉ cười khẽ rồi nhấc chân, sau đó kéo Tiểu Nhứ đang không biết làm sao lên xe ngựa, khiến nha đầu này có chút được sủng mà sợ hãi. Lúc này Tiêu Giác mới xoay người lên một chiếc xe ngựa khác, khi xa phu hô một tiếng “giá”, đoàn người chính thức xuất phát.

Nhìn bề ngoài xe ngựa, cũng không có gì đặc biệt, chỉ lớn hơn so với xe ngựa bình thường một chút. Có thể thấy chủ nhân của xe hành sự khá khiêm tốn. Nhưng chờ đến khi lên xe mới phát hiện một quang cảnh khác.

Màu vàng sáng bên trong khiến người nhìn có cảm giác không gian được tăng lớn lên, khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời. Giường đệm to rộng sờ lên rất tốt, độ mềm mại và thoải mái đứng hàng đầu, mặc dù có chạy ở trên đất gồ ghề cũng không có cảm giác xóc nảy quá mạnh. Trong xe có đầy đủ trái cây, nước trà và mọi thứ, thậm chí có cả điểm tâm tinh xảo và đồ ăn vặt mà Liễu Y Nhiễm thích đến nỗi không ngừng được miệng, không thể không nói Tiêu Giác quá cẩn thận.

Hơn nữa đường đi khá xa, dù sao nam nữ cũng có khác biệt, nếu bốn người ngồi chung xe, cả quãng đường này sẽ có rất nhiều sự bất tiện. Có lẽ do vậy nên hắn mới chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, quả nhiên là người có tâm.

“Tỷ, chúng ta rời khỏi nơi này thật rồi!” Tiểu Nhứ xốc tấm mành che cửa sổ lên, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, nói.

“Đúng vậy, cho nên muội mau ngắm cảnh vật quen thuộc đi, lần này đi...” Ẩn lời phía sau, Liễu Y Nhiễm không có gì lưu với cảnh vật nơi này, nhưng có lẽ Liễu Nhứ sẽ khác.

“Tỷ, muội chỉ nhớ hồi mẫu thân còn sống may áo hoa nhỏ cho muội, tết tóc cho muội...” Tiểu Nhứ buông màn xe xuống, thân mật ngồi sóng vai với Liễu Y Nhiễm, cũng không có cái gọi là buồn bã khi rời xa quê hương, nhưng vẫn cảm thán một trận: “Đồng ruộng hoa cải dầu, có người bù nhìn, tuy là không giàu có, thậm chí là kham khổ, nhưng lại rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Kể từ khi mẫu thân qua đời, kể từ thời khắc phụ thân nhẫn tâm bán muội vào thanh lâu, mọi thứ đều không còn ý nghĩa nữa...”

“Cho nên, chỉ cần được ở bên tỷ tỷ, đi đâu cũng được!” Tiểu Nhứ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Liễu Y Nhiễm, nói ra lời thề của mình.

“Muội muội tốt!” Liễu Y Nhiễm cười sờ đầu Tiểu Nhứ, hiện giờ không cần nói thêm gì nữa, kể cả tỷ muội ruột cũng chưa chắc đã được như thế này. Nàng xốc màn che lên, chuyển chủ đề: “Đường dài chậm rãi, ngắm phong cảnh cũng là một trò tiêu khiển không tồi.”

“Tỷ nói cũng phải.” Liễu Nhứ nhìn ra ngoài xe, chỉ vào nơi cách đó không xa, nói: “Tỷ nhìn kìa, phía trước không xa chính là cổng thành.”

Nhìn theo hướng nàng ấy chỉ, quả nhiên có thể nhìn thấy tường thành cao ngất một cách rõ ràng, tốc độ xe ngựa cũng dần chậm lại.

Đường phố ở cổ đại không mở rộng như ở hiện đại, cộng thêm có các cửa hàng quán nhỏ chiếm đường, mặc dù hiện giờ một xe chạy trước một xe chạy sau, nhưng cũng chiếm không ít không gian, chỉ đành chạy chậm lại mới không làm người khác bị thương.

Nàng đang định buông màn xe xuống, một trận tiếng vó ngựa bỗng vang lên. Mặc dù không phóng quá nhanh, nhưng cũng có vẻ khá đột ngột và kiêu ngạo trên đường phố không quá rộng này.

Liễu Y Nhiễm không khỏi ngước mắt lên nhìn, một nữ tử mặc áo xanh lục đang giương roi ngựa khẽ kêu lên. Người đi trên đường vội vàng lùi sang một bên, lúc này nàng ta mới ghìm ngựa dừng lại rồi quay đầu, hóa ra là một người tiên phong mở đường.

Nhìn kỹ lại, Liễu Y Nhiễm nhướng mày. Đây chẳng phải là nữ tử mặt lạnh đã cầm kiếm chỉ vào nàng trong quán rượu hôm trước sao?

Không đợi Liễu Y Nhiễm quay đầu lại, đã có hai con ngựa “lộc cộc” phi qua, cũng không ương ngạnh như nữ tử kia, rồi một chiếc xe ngựa từ từ theo sát phía sau.

Nói thật ra, đây không hẳn là xe ngựa, ngược lại, nó giống với loan giá đi tuần của hoàng thất hơn. Bốn phía là sa mỏng rủ nhẹ, có thể nhìn thấy rõ bóng người bên trong.

Nếu bọn Liễu Y Nhiễm ra ngoài rất nghiêm túc, thì hắn chính là bộc lộ sự cao ngạo. Gương mặt yêu nghiệt kia ẩn trong lụa mỏng càng có vẻ thần bí hơn. Nàng đã biết hắn là người có địa vị từ sớm, nhưng xem tình hình này thì có vẻ càng không đơn giản!

Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Liễu Y Nhiễm, hắn hơi ghé mắt qua, dường như nàng thấy được ý cười như có như không của hắn trong mông lung. Liễu Y Nhiễm bất đắc dĩ bĩu môi, cảm giác bị người khác coi là con mồi thật là khó chịu.

Nàng buông màn xe xuống, không còn tâm trạng muốn quan sát nữa.

“Tỷ, hình như những người kia rất lợi hại.” Hiển nhiên Liễu Nhứ cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lúc nói chuyện không khỏi hạ thấp giọng xuống.

“Đó là chuyện của người ta, chúng ta cứ chú ý bản thân mình là được.” Nàng nói xong dựa vào đệm mềm nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy Liễu Y Nhiễm không muốn nhiều lời, Tiểu Nhứ cũng im lặng, an tĩnh dựa vào một bên chờ ra khỏi thành.

Ra khỏi thành, cả đường đều thông suốt, tất nhiên ngựa sẽ chạy thật vui sướng. Vậy mà ngồi ở trong xe không cảm thấy xóc nảy nhiều, đúng là đồ của nhà tiền có khác. Liễu Y Nhiễm cũng mừng rỡ và nhẹ nhàng, không cần lo lắng bị mệt mỏi do đi tàu xe, yên tâm đi gặp Chu Công.

Cũng không biết đã qua bao lâu, nàng bỗng hoảng hốt nghe thấy tiếng đánh nhau “keng keng keng keng”. Liễu Y Nhiễm lập tức mở to mắt, nhấc mành lên nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.

Xe ngựa đang đứng ở chỗ đường hẻm trong rừng cây, phía không xa đang trình diễn hiện trường cảnh đánh nhau trong phim cổ trang. Một tiếng hét thảm vang lên, lại có thêm một thi thể. Một nữ tử đang nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, miệng hô to “cứu mạng.”

“Hu” xe ngựa dừng lại đúng lúc, “Coong” một tiếng, cái đại đao đang đuổi theo nữ tử cũng rơi xuống.

“Ực!” Quả nhiên hai sơn trang này ngọa hổ tàng long, ngay cả một người đánh xe cũng thâm tàng bất lộ như thế. Tất nhiên Liễu Y Nhiễm nhìn thấy rõ vừa rồi có một hòn đá nhỏ phóng ra.

Thấy nữ tử kia chạy đến như bay, còn chưa kịp thở đã quỳ rạp xuống đất bắt lấy thanh ray của xe ngựa, nước mắt lưng tròng kêu cứu.

“Có chuyện gì?” Trong xe truyền ra một tiếng dò hỏi trầm ổn, nhưng cũng không thấy tiến thêm một bước.

Không đợi xa phu trả lời, đã nghe thấy tiếng cầu xin của nữ tử kia.

“Công tử, cầu xin công tử cứu mạng nô tỳ...”